Đông Phương Kiệt, lai bộ trưởng tự mình đến trước cửa nghênh tiếp, phía sau đi theo là Tư Mã Phong, Âu Dương Thiên và Diệp Đông Thăng. Đội hình xa hoa như vậy khiến người ta không thể không cảm thán sức ảnh hưởng của Tây Vũ công ty to lớn. Lý Hưởng mới vừa vào cửa, hai tay hợp lại hướng tới nhóm người chung quanh liên tục thăm hỏi, trong miệng liên tục nói rằng:

-Cảm tạ các vị, cảm tạ các vị.

Hiện tại Trung Quốc lưu truyền một câu nói thế này: Quan hệ cùng công ty Tây Vũ chẳng khác nào tính mạng có bảo vệ rồi. Lễ vật quý báu nhất là chúc công ty Tây Vũ sản xuất mệnh vận thủy. Lý Hưởng dưới sự vây quanh của mọi người, vào phòng khách quý. Lý Hưởng không có quan hệ cùng Lưu Vũ Phi, ở trong mắt ba gia tộc hắn chỉ là một người thương gia thành công, căn bản sẽ không dành cho hắn sự đối xử kiểu mẫu như vậy.

Ở trong mắt ba gia tộc, Lý Hưởng chính là đại biểu của Lưu Vũ Phi ở thế tục. Trong phòng khách quý thì ân cần lôi kéo tay Lý Hưởng, hỏi tình hình gần đây của công ty tây Tư Mã Phong, Âu Dương Thiên thì đang cùng đi bên cạnh. Còn Đông Phương Kiệt lại là đợi hai người cuối cùng đến, trong lòng cũng mong đợi tới Triệu, Tô hai người đến nơi, có thể cùng dẫn Lưu Vũ Phi tới.

Ở dưới sự chờ đợi của Đông Phương Kiệt, Triệu Nhược Băng cùng Tô Thiến tới đúng hẹn. Hai cô gái đẹp nhất trên đời đến nơi làm cho đàn ông chưa kết hôn ở đây đã nuốt nước bọt mãnh liệt. Các cô gái khác ở dưới sự chiếu rọi của các nàng trở nên u ám biến sắc. Mà Lưu Vũ Phi được các nàng kéo theo thành cái đích cho mọi người chỉ trích, những đàn ông kia hận không thể tự mình thay thế vị trí của hắn. Càng làm cho bọn họ tức giận là tham gia nơi như thế này, Lưu Vũ Phi dĩ nhiên là cả người mặc quần áo thường. Những người này đã đem Lưu Vũ Phi quy tới giống như ông già thôn quê, trong ánh mắt nhìn về phía hắn thêm một chút xem thường.

Một ít đệ tử nhà giàu thấy mặt mũi Lưu Vũ Phi bình thường, mười phần nắm chặt có thể đem Triệu, Tô hai người từ trong tay Lưu Vũ Phi cướp đi. Một số người trái lại muốn vuốt ve và có thể nắm đôi tay ngọc kia.

Đối mặt rất nhiều người chìa tay. Với sự đợi chờ của đám đàn ông, Triệu, Tô hai người hướng bọn họ tỏ vẻ lạnh nhạt, cự tuyệt tất cả mọi người. Hai tay ôm chặt hơn nữa Lưu Vũ Phi.

Các thiếu nữ thấy Triệu Nhược Băng hai người vừa đến chỗ này thì đoạt sự nổi bật của các nàng, hấp dẫn đi tất cả ánh mắt của đàn ông. Nhìn dung mạo tuyệt thế kia của các nàng, bản thân căn bản không có biện pháp so sánh với, tự thấy xấu hổ đi tới một bên lặng lẽ nhìn nhau. Ở trong lòng những đàn ông còn lại kia là bắt đầu hâm mộ sự hạnh phúc của Lưu Vũ Phi, ở trong lòng suy đoán quan hệ của Lưu Vũ Phi cùng hai nàng.

Đông Phương Kiệt nhìn thấy Triệu, Tô hai người thực sự có thể đem Lưu Vũ Phi đến, trong đầu hiện lên một trận mừng như điên. Buổi tối chính là một cái cơ hội thật là tốt mà nghìn năm khó gặp, đợi cho con trai mình cùng đi vào. Nói không chừng Lưu Vũ Phi vui vẻ một cái mà giúp con trai mình một lần, đến lúc đó thật sự là chỗ tốt không cách nào đoán được.

Lưu Tinh ở bên trong phòng khách quý cảm thụ được hơi thở của Lưu Vũ Phi, thấp giọng nói với Lý Hưởng:

-Lý ca, thiếu gia tới rồi, ngay phía trước.

Vốn Lý Hưởng cùng Lai bộ trưởng trò chuyện vui vẻ với nhau, vừa nghe tới âm thanh truyền tới. Lập tức hướng về phía Lai bộ trưởng áy náy nói:

-Lai bộ trưởng, thất lễ rồi, ta tạm thời xin cáo lui, ta đi đón tiếp một người.

Cũng không đợi Lai bộ trưởng trả lời, tự ý đi ra ngoài. Tư Mã phong và Âu Dương thiên dự cảm người đến có thể là Lưu Vũ Phi, bằng không Lý Hưởng cũng sẽ không trịnh trọng như vậy. Bọn họ hai người cùng lúc đứng dậy, hướng Lai bộ trưởng nói một tiếng thất lễ rồi đuổi theo ra ngoài. Lai bộ trưởng ở trong lòng có phần cảm thụ sự thất lễ, Lý Hưởng nói đi là đi rõ ràng là không cần báo cáo hắn.

Lai bộ trưởng cũng chỉ có thể bất mãn ở trong lòng, đối với công ty Tây Vũ hắn vẫn còn có chú ý đến rất lớn. Lý Hưởng, vợ chồng Tư Mã Phong, vợ chồng Âu Dương Thiên đồng thời rời khỏi, trong phòng khách quý cũng chỉ còn lại vợ chồng Diệp Đông Thăng và Lai bộ trưởng.

Bất chấp ánh mắt khác thường của mọi người, Lưu Vũ Phi cùng Triệu, Tô hai người đi vào bên trong. Mọi người chắn ở phía trước tự động ngăn cách ra, mọi người tách sang hai bên giống như hình thành một bức tường người chào đón. Đông Phương Kiệt từ trong đám người vây quanh hướng tới Lưu Vũ Phi cung kính cúi người:

- Xa giá của tiên sinh hạ cố đến chơi làm cho kẻ hèn này cảm thấy may mắn đến cực điểm, đồng thời hoan nghênh phương giá của hai tiểu thư.

-Đông chủ tịch quá khách khí, không trách ta không mời mà đến đã tốt rồi, ha ha.

Lưu Vũ Phi cười khách sáo nói.

-Tiên sinh có thể tới chính là may mắn lớn nhất của nhà Đông Phương chúng ta, nào đâu dám nói tiên sinh có lỗi, người ở đây nhiều lắm nói chuyện bất tiện, mời tiên sinh đến phòng khách quý đi.

Lưu Vũ Phi cũng không muốn bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, trong đại sảnh người thực sự nhiều lắm, chí ít trăm người. Nhiều người như vậy ở trước mắt hắn, lúc ẩn lúc hiện, nhìn đến phiền lòng, Vì vậy đồng ý đi.

Lưu Vũ Phi phiền nhất chính là những phong tục này, Đông Phương Kiệt hướng hắn cúi người, những người khác còn tưởng rằng hắn là tôn trọng đối với khách mời. Đổi thành người hai nhà Tư Mã Phong cùng Âu Dương Thiên sẽ không đơn giản như vậy, tất cả mọi người đều biết hắn Lưu Vũ Phi một người không tầm thường. Khẽ động ý niệm thì một luồng lực nhu hòa thuận thế phát ra, đem bao bọc mấy người đang chuẩn bị khom người. Nhìn qua mặt ngoài, bọn họ chỉ là hướng Lưu Vũ Phi gật đầu, luồng lực nhu hòa này đồng thời đem vây quanh Lý Hưởng. Lý Hưởng vừa định lại đến cho Lưu Vũ Phi một cái ôm của nam sĩ nữa, nhưng phát hiện bản thân không thể khống chế thân thể của mình, dường như bị ngàn vạn tơ nhện trói quanh. Lý Hưởng hiểu rõ là Lưu Vũ Phi giở trò quỷ, hướng tới Lưu Vũ Phi cười cười ý bảo hắn đem bản thân giải trừ.

Cho dù như thế, sự tôn trọng của Đông Phương Kiệt đối với Lưu Vũ Phi vẫn còn khiến cho những người khác chú ý rồi. Tại trong trí nhớ của bọn họ, cho tới bây giờ Đông Phương Kiệt còn không có coi trọng như thế đối với bất kể kẻ nào. Cũng bất giác mọi người thấy ánh mắt của Lưu Vũ Phi đã có điều biến hóa. Ba người Lưu Vũ Phi ở dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Kiệt vào phòng khách quý số lẻ của tập đoàn Đông Phương. Khi mọi người mở to hai mắt, toàn bộ dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía ba người Lưu Vũ Phi.

Toàn bộ mọi người nơi này biết tập đoàn Đông Phương có một phòng khách quý số lẻ, từ khi tập đoàn Đông Phương thành lập đến bây giờ, chỉ tiếp đãi qua hai người. Hơn nữa hai người này đều là danh chấn thiên hạ. Một người trong đó đã qua đời. Người kia dĩ nhiên về hưu, nhưng ở giới quân sự vẫn còn là một người nói một không ai dám nói hai. Không nghĩ tới hôm nay phòng khách quý số lẻ sẽ tiếp đãi một người thanh niên chưa từng lưu truyền tên, người này là ai vậy? Trong lòng mọi người đều nổi lên một câu hỏi như vậy.

Lưu Vũ Phi đối với điều này đương nhiên không rõ ràng lắm, đi thẳng vào phòng khách quý. Diệp Lạc Vũ ở một góc bên cạnh, những người này cùng Đông Phương Vũ nói chuyện phiếm, đối với phía trước truyền đến rối loạn thì hiếu kỳ nhìn vài lần. Vừa nhìn thấy thì vẻ mặt mọi người khác nhau, sắc mặt Hạ Vũ Khiết u ám nhanh chóng chảy ra giọt mồ hôi. Đông Phương Vũ và những đệ tử trẻ tuổi nhất của ba gia tộc này, còn lại là vẻ mặt khiếp sợ, dường như thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Lạc Vũ vô cùng kinh ngạc là người mà nhận được lễ nghi đối xử như thế, đúng là người mấy ngày trước thiếu chút nữa bị mình tông xe vào. Thấy vẻ mặt của bọn họ khác nhau, Diệp Linh Lỵ hỏi:

-Anh, chị dâu, còn có các ngươi, làm sao vậy? Lẽ nào ba người mới vừa vào tới có chuyện?

-Không phải đâu, hai cô gái ta trái lại không nhận ra, đàn ông kia chính là người mấy ngày trước thiếu chút nữa bị chúng ta tông vào, kỳ quái rồi hắn rốt cuộc là ai, lại sẽ nhận được coi trọng như thế, còn có các ngươi nhìn hai cô gái bên cạnh hắn kia, thật đúng là đẹp, ta cũng không biết làm sao miêu tả các nàng nữa, Đông Phương Vũ, các ngươi nhận biết hắn không?

Diệp Lạc Vũ thuận miệng hỏi lại.

Huynh đệ Đông Phương Vũ đồng thời lắc đầu, bọn họ đưa mắt về Tư Mã Đào, Âu Dương Bằng với ánh mắt hỏi dò. Kết quả bọn họ đều bày tỏ ý không nhận ra, chưa từng có ai thấy người này. Diệp Linh Lỵ kỳ quái nói:

-Thực sự là việc lạ, rốt cuộc lai lịch của hắn là gì, ngay cả các ngươi cũng không nhận biết, dĩ nhiên có tư cách vào phòng khách quý số lẻ, được rồi chị dâu, ngày hôm qua ngươi không phải đã nói, hắn là bạn học cũ của ngươi sao? Mau nói một chút cùng chúng ta, rốt cuộc lai lịch hắn là gì.

Hạ Vũ Khiết trầm giọng trả lời:

-Hắn có gì đáng nói đâu, Đông Phương Tư Mã còn có Âu Dương, ba nhà các ngươi có chuyện gì xảy ra, sẽ đối xử một người nông dân như vậy?

Sợ rằng bọn họ không tin mình, họ đem tình huống bản thân biết nói sơ lược. Khi nghe xong, mấy người buồn bực rồi căn cứ theo lời Hạ Vũ Khiết người nọ căn bản là một người thường.

-Các ngươi nói hắn có thể tên lừa đảo hay không?

Diệp Linh Lỵ nhỏ giọng hỏi.

-Tên lừa đảo ư? Hừ hừ, trên đời này còn không có ai dám đồng thời đánh lừa ba nhà chúng ta, vũ khiết, ngươi có thể xác định hắn chính là người ngươi nhận biết? Điều này cũng không thể phạm sai lầm, người có thể đi vào phòng khách quý số lẻ, những người như chúng ta này không có thể có khả năng trêu trọc được.

Đông Phương huynh đệ đồng thời nói ra.

Bọn họ mặc dù là con trai của Đông Phương Kiệt nhưng chuyện được biết cũng có hạn. Khi bọn họ mới sinh ra bị phán quyết đến trong một nhóm người không thích hợp tu luyện. Bởi vậy trong số người của ba dòng họ ở giới thế tục, ngoại trừ người tộc trưởng chọn ra, những người khác là không biết bí mật chính thức trong gia tộc. Và những người này cuối cùng chỉ có thể tu luyện nhập môn quyết bình thường nhất, cho dù như thế bọn họ còn hơn võ thuật thế gia cổ xưa, công lực có lẽ cao hơn nhiều.

Diệp Lạc Vũ dù sao vẫn thấy Hạ Vũ Khiết che giấu cái gì đó, trong lúc nhất thời lại tìm không ra chỗ nào không đúng. Chỉ có khuyên nhủ:

-Đông Phương Vũ các ngươi tốt nhất không cần xúc động, nói không chừng là vũ khiết nhận lầm người, thế gian không thiếu những việc lạ, nói không chừng hắn chỉ là lớn lên giống bạn học của vũ khiết.

-Lạc Vũ, ý tứ của ngươi ở đây là gì? Chẳng lẻ nói ta còn muốn hại Văn, Vũ hai huynh đệ sao, ta dám thề hắn chính là người đó mà ta nhận thức biết, không tin chúng ta đi đối chất ngay tại chỗ!

Hạ Vũ Khiết thấy Diệp Lạc Vũ không tin mình, ở chỗ này phát ra tính tình tiểu thư, nói muốn đi đến phòng khách quý. Diệp Lạc Vũ cười khổ lôi kéo nàng, liên tục nói không phải, cho thấy bản thân tin.

Tư Mã Đào tuổi lớn nhất, cũng là một người có ánh mắt tinh tường nhất. Hắn có thể từ trong vẻ mặt của bậc cha chú nhìn ra bọn họ khẳng định đều biết thân phận của người đó, lộ ra thành ý kia, không có một chút giả bộ. Vì vậy nói nhắc nhở:

-Các vị, ta xem tất cả mọi người không cần ở chỗ này đoán mò, nếu người đó thật là một đại nhân vật, bá phụ chúng ta, bọn họ khẳng định sẽ kêu gọi chúng ta đi vào chào hỏi, chúng ta sao không chờ đợi một lúc, khi đó tất cả sự tình không phải cũng làm rõ ràng sao!

Những người khác cũng cho rằng như vậy là thỏa đáng nhất, tất cả đều gật đầu đồng ý.

Lần này bọn họ thất bại rồi, Đông Phương Kiệt và những người này sau khi đưa Lưu Vũ Phi đi vào đã bị Lưu Vũ Phi đuổi đi ra rồi, đến ngay cả như Lý Hưởng cũng không có ở lại bên trong gian khách quý. Lý do là có một ít chuyện liên quan đến chuyện công ty cần hắn đứng ra. Có Lý Hưởng ở đó Lưu Vũ Phi đương nhiên sẽ không để cho Triệu, Tô hai người xuất đầu lộ diện.

Không lâu sau đó, yến hội chính thức bắt đầu,. Đông Phương Kiệt đại diện tập đoàn Đông Phương phát biểu lời diễn văn ngắn ngủi. Tiếp theo Lý Hưởng đại diện Tây Vũ Cơ Kim, Diệp Đông Thăng đại biểu tập đoàn Đông Thăng, Đông Phương Kiệt đại biểu tập đoàn Đông Phương, hướng tất cả khách mời tuyên bố, tin tức bọn họ ba nhà hợp tác. Ngày mai sẽ chính thức đối ngoại tuyên bố. Một tin tức như thế một khi công bố không thể nghi ngờ tin tức tài chính và kinh tế lớn nhất năm gần đây.

Ba người Lý Hưởng chỉ là nói đơn giản rõ ràng một chút mức vốn đầu tư và hạng mục liên quan, cũng đã làm cho trong lòng người ở đây chấn động. Mạnh bạo lớn như vậy, ngay cả lai bộ trưởng cũng đồng dạng cảm giác khiếp sợ sâu sắc, hắn nghĩ không ra chuyện Đông Phương Kiệt muốn tuyên bố lại to lớn như thế. Nếu thật sự như là ba người Đông Phương Kiệt kể ra, đây chính là một chuyện lợi quốc lợi dân, làm phó bộ trưởng bộ chủ quản công việc buôn bán trong nước, hắn không thể không cẩn thận xử lí.

Người ở đây châu đầu ghé tai nói chuyện qua lại, có người nào đó thấp giọng hỏi dò. Ba người Đông Phương Kiệt mới vừa dưới bàn chủ tịch bị đủ loại người vây quanh. Bọn họ đều muốn được trực tiếp thấy tài liệu, vì tương lai chính công ty mình có thể ở trên miếng bánh ngọt lớn nay chia được một miếng. Lưu Vũ Phi ở phòng khách quý thấy như vậy một màn, lập tức nói với hai người Tô Thiến:

-Quan sát, cũng may các ngươi nghe ta nói, không có xuống phía dưới xã giao, kết cục hiện nay của lý ca chính là tấm gương của các ngươi. Bị nhiều nhà kinh doanh như vậy vây quanh không phiền đến chết cũng sẽ bị chèn chết.

Triệu Nhược Băng cười hì hì trả lời:

-Anh, ngươi tại sao có thể hình dung bọn họ như vậy nha, những người này đều là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh trong nước.

Người có tiếng tăm trong giới kinh doanh thì sao, nhưng ai biết bọn họ là loại người bí ẩn gì, những người này ta ngay cả tìm cách thăm dò bọn họ cũng không dám.

Bên kia, đoàn người Đông Phương Vũ này thấy trưởng bối nhà mình xuất hiện cũng lâu như vậy rồi cũng không có nói muốn dẫn bọn họ đi gặp người khách quý phòng số lẻ. Điều này cùng ngày trước căn bản không giống nhau, Đông Phương Vũ nôn nóng nói:

-Không bằng chúng ta trực tiếp vào xem thế nào, cũng không biết ba có việc gì, sau khi đưa người đến phòng khách quý, bản thân cũng không có tiếp đãi, ngay cả người hầu cũng chưa từng sắp đặt một người, thực sự là quá kỳ quái rồi.

-Đúng vậy, nhớ kỹ ba năm trước đây khi Tiền lão ở phòng khách quý, chúng ta được kêu gọi đi vào hỏi thăm sức khoẻ, lần này thực sự không giống rồi.

Âu Dương Bằng cũng phát biểu quan điểm của bản thân. xem tại TruyenFull.vn

-Nếu không thì chúng ta đi hỏi một chút bá phụ Đông Phương Kiệt, các ngươi thấy thế nào?

Đông Phương Vũ lắc đầu, chỉ chỉ Đông Phương Kiệt bị nhóm người xúm đến bao quanh.

-Các ngươi nhìn, ba của ta hiện tại có dáng dấp này, chúng ta có thể xuyên vào trong sao? Còn không bằng trực tiếp vào phòng khách quý người kia.

Mấy người khác thấy tình huống quả thực như thế, đối với đề nghị của Đông Phương Vũ thì không có ai phản đối. Lưu Vũ Phi cùng Tô Thiến hai người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Lưu Vũ Phi còn nghĩ là Lý Hưởng, thuận tiện nhìn một chút đại sảnh bên ngoài, kết quả Lý Hưởng vẫn đang bị nhóm người bao phủ, cau mày lẩm bẩm:

-Sẽ là ai nhỉ, không phải nói qua với Đông Phương Kiệt, đừng cho người đến quấy rối ư?

Nói xong thì giơ tay lên, cánh cửa kia tự động được mở ra. Đông Phương Vũ mười người, nhân tiện mà vào. Tư Mã đào thận trọng nhất sợ những người khác nói năng lỗ mãng nên giành nói:

-Tiên sinh chào ngài, tại hạ Tư Mã Đào, bọn họ phân biệt là hai công tử nhà Đông Phương, vợ chồng Âu Dương Bằng....

-Dừng! Dừng! Dừng! Những người khác không cần giới thiệu nữa, bọn họ ta đều biết, nói đi các ngươi tìm ta có chuyện gì?

Nhiều người như vậy Lưu Vũ Phi cũng không có lòng muốn ghi nhớ tên của bọn họ, thẳng thắn cắt đứt lời giới thiệu của Tư Mã Đào. Thấy người tới thì chỉ muốn biết bọn họ vì sao mà đến, hiện tại hắn mới nhớ tới trước đó được tập đoàn Đông Thăng vì sao quen tai. Lưu Vũ Phi thờ ơ đảo qua Hạ Vũ Khiết. Trong lòng cười lạnh nói: Hạ Vũ Khiết, ngươi thật đúng là khinh ta, vẫn còn là tiểu tử như lúc trước kia. Ngươi người như thế không đáng ta chấp nhặt ngươi, hy vọng ngươi ngớ ngẩn cũng sẽ không quá mức nóng nảy, hừ hừ.

Giờ khắc này từ trong mắt hắn lộ ra vẻ xem thường, bất luận kẻ nào đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Triệu, Tô hai người hiển nhiên là cảm nhận Lưu Vũ Phi đang kiềm nén khó chịu trong lòng, các nàng vẫn còn lần đầu tiên thấy Lưu Vũ Phi dùng ánh mắt khinh thường để nhìn một nữ hài tử. Đối với ánh mắt khinh thường đó của Lưu Vũ Phi, Hạ Vũ Khiết vẫn hung hăng dùng ánh mắt giống vậy.

Chỉ vào Lưu Vũ Phi miệng phun lừoi hung dữ:

- Lưu Vũ Phi đừng tưởng rằng qua mấy năm, ta sẽ không nhận ra ngươi, hiện tại sẽ ở trước mặt mọi người vạch trần bộ mặt thật của ngươi.

Lưu Vũ Phi cười vì Hạ Vũ Khiết, dường như Hạ Vũ Khiết nói hắn không đúng, thản nhiên nói:

-Ta là Lưu Vũ Phi, vậy thì sao, ngươi muốn vạch trần bộ mặt thật nào của ta, ngược lại ta muốn nghe một chút ngươi muốn vạch trần bộ mặt thật nào của ta.

Tư Mã đào không ngờ Hạ Vũ Khiết bị kích động như thế, một ánh mắt của đối phương khiến cho nàng hoàn toàn không khống chế được. Cũng hoàn hảo là chứng minh được rồi đối phương chính là người nàng nhận thức, chứng minh lời nói lúc trước của Hạ Vũ Khiết không sai. Diệp Lạc Vũ đưa tay lôi kéo Hạ Vũ Khiết, làm cho nàng khống chế tốt tâm tình, ở đây không có thể như ở trong nhà vậy, nàng không có thể làm càn ở chỗ này như vậy.

Hạ Vũ Khiết thấy Lưu Vũ Phi thừa nhận thân phận của mình, hài lòng nói:

-Lưu Vũ Phi, ngươi có thể thừa nhận thân phận của mình, điều này thật đúng là ngoài dự đoán của ta, lá gan của ngươi thật là lớn, dám lừa gạt tới người trong Đông Phương tập đoàn.

Nếu như không phải ta nhận ra ngươi, sợ rằng tập đoàn Đông Phương còn không rõ bị lừa gạt đến cái tình trạng gì, ngươi có biết hay không lai lịch của phòng quý khách nơi này?

-Ồ! Trái lại ta thực sự không biết được lai lịch của phòng khách quý này, bạn học cũ! Ngươi nói ta là tên lừa đảo, vậy thì có bằng chứng gì thế? Đúng là Đông Phương Kiệt tự mình mời đến đây?

Lưu Vũ Phi cản lại Hạ Vũ Khiết đang muốn tiến lên dạy dỗ, Triệu, Tô hai người mang một bộ mặt xem diễn trò, thản nhiên thương lượng.

Thấy vẻ mặt Lưu Vũ Phi bình tĩnh, triệu tô hai người cũng đã yên lặng bầu bạn tại hai bên sườn hắn, đồng thời nhìn lướt qua hung dữ Hạ Vũ Khiết.

-Hừ! Hừ! Ta chỉ biết ngươi là kẻ quê mùa, đối với bên ngoài phòng khách quý này xưng phòng khách quý số lẻ, từ khi thành lập là chỉ từng chiêu đãi hai người, mà hai người kia, tất cả đều là thanh danh hiển hách, ngươi nói xem, bằng ngươi người như thế có thể đi vào gian phòng này ư? Ta sợ là ngay cả phòng khách bên ngoài, ngươi chưa từng có tuổi nghề bước vào một bước.

Không ngờ gian khách quý này còn có lai lịch lớn như vậy, xem ra ta thực sự đến nhầm địa phương rồi, không biết hiện tại đi ra ngoài còn có kịp không.

-Hiện tại ngươi dù cho muốn đi ra cũng không còn kịp rồi, ở đây là chỗ không có thể ai muốn đến là có thể đến như thế

Đông Phương Vũ lạnh lùng tiếp lời. Nghe Lưu Vũ Phi cùng hạ khiết đối thoại, Đông Phương Vũ huynh đệ đã tin tưởng lời nói của Hạ Vũ Khiết. Lưu Vũ Phi cũng tự mình thừa nhận thân phận của bản thân, đối với loại người to gan lớn mật này, bọn họ cũng không cần phải khách sáo. Dám lừa gạt tới người nhà Đông Phương, còn bước vào phòng khách quý số lẻ đại biểu tôn quý nhất.

Lửa giận của hai huynh đệ Đông Phương Vũ, Lưu Vũ Phi dường như không thấy mà vẻ mặt là hờ hững như trước, nhắm hướng Đông Phương Vũ nói:

-Các ngươi không tìm Đông Phương Kiệt xác nhận một chút sao? Ha ha, xem ra trong các ngươi không ai tin tưởng ta rồi.

Đông Phương Vũ nhịn không được muốn xông lên, định dạy dỗ Lưu Vũ Phi một trận, Tư Mã đào vội vã lôi kéo.

Trực giác của hắn nói cho hắn, người trước mắt này rất không đơn giản, cùng Hạ Vũ Khiết đối thoại, tuy rằng chứng minh thân phận của hắn rồi, chung quy Tư Mã đào cảm giác có chỗ không hề thích hợp. Đông Phương Vũ bị kéo. Xoay người tức giận nói:

-Đào ca, ngươi làm cái gì vậy, vì sao không cho ta dạy dỗ tên lừa đảo này một trận.

-Tên lừa đảo, tiểu tử thối vương bát đản, đồ con rùa non, ngươi nói ai là tên lừa đảo? Là ai cho phép các ngươi vào gian phòng này?

Phía sau bọn họ truyền đến tiếng rống giận của Đông Phương Kiệt. Đông Phương Vũ chỉ vào Lưu Vũ Phi cao giọng nói:

-Ba ba ngươi đã đến rồi, xem chúng ta đem vạch trần tên lừa đảo này, hắn....

-Bốp bốp.

Đông Phương Vũ lời còn chưa dứt, Đông Phương Kiệt đã cực nhanh vung tay cho bốn cái bạt tai, đánh cho lời phía sau của hắn quay trở về. Đông Phương Kiệt lại nhắm hướng Đông Phương Văn cho hai cái miệng rộng ba, nổi giận đùng đùng quát:

-Ngươi làm đại ca như thế nào, em trai vô lễ như vậy cũng không ngăn lại, đồ hỗn láo còn không mau xin lỗi tiên sinh, nếu như không có được lời tha thứ của tiên sinh, hai ngươi tự sát đi nhé.

Đông Phương Vũ hơn mười người, bị biến cố này làm cho sợ ngây người, huynh đệ Đông Phương Vũ còn chưa từng thấy qua Đông Phương Kiệt đối xử với bọn họ như vậy. Hơn nữa bọn họ chỉ bất quá nói Lưu Vũ Phi vài câu, có cần phải hành động lớn như vậy không? Không đạt được tha thứ của Lưu Vũ Phi, sẽ tự tài, trời ạ! Điều này còn có công lý không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play