Hai nàng bị Lưu Vũ Phi nhìn đến ngại ngùng, đồng thời cúi xuống. Tô Thiến nhịn không được kéo tay Lưu Vũ Phi: " Ca, sao anh lại nhìn người ta như vậy, chẳng lẽ trên mặt em và Băng tỷ bị nở hoa hay sao?"

Triệu Nhược Băng mặc dù ngại ngùng, nhưng trong lòng nàng thật là ngọt ngào, ít nhất ánh mắt của Lưu Vũ Phi vẫn đọng lại trên người nàng, chứng minh hắn không có xem nàng là một người tồn tại chỉ để giải muộn cho Tô Thiến.

Lưu Vũ Phi khẽ hắng giọng một chút, vừa rồi quả thật hắn đã sơ ý, chỉ nhìn Tô Thiến, thì còn được đi, ngay cả Triệu Nhược Băng cũng không buông tha, làm cho hắn cảm thấy mình cũng đã biến thành sắc lang.

" Thiến nhi, Băng nhi biến hóa của hai người thật sự rất lớn, chỉ là nguyên anh khác hẳn, vừa rồi ca chỉ là bị mê hoặc vì như thế thôi."

" Ca, không phải anh muốn gạt em đó chứ! Muốn nói là bị Băng tỷ mê hoặc em còn tin, còn về phần em a...a a.." Tô Thiến nghe Lưu Vũ Phi khen nàng xinh đẹp, trong lòng đã mừng rỡ không biết phương hướng, hưng phấn nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Triệu Nhược Băng nghe nàng nói cũng ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn đều đỏ lên.

" Thiến nhi, sao em cũng chê cười chị đây, bất quá Thiến nhi thật sự biến hóa rất đẹp đó, ca không lừa gạt em đâu."

" Được rồi, được rồi, hai người đừng ở nơi này tự khen nhau nữa, ngày nghỉ của hai người cũng đã tới rồi, sắp tới sẽ là năm chung khảo, hai người còn muốn trở về đi học, hay là ở lại nơi này tiếp tục tu luyện?"

Triệu Nhược Băng thì không sao cả, Tô Thiến suy nghĩ hồi lâu mới nói: " Ca, anh còn nhớ kỹ lúc đầu em từng nói qua có một ngày em dùng năng lực của mình trợ giúp quê quán cho những trẻ em nghèo khó không thể đi học hay không, em nghĩ trước tiên phải hoàn thành chuyện học của em, rồi dùng tri thức của mình trợ giúp cho quê hương."

" Thiến nhi, kỳ thật việc này ta đã để cho Lý đại ca đi làm, đừng nóng vội trước hết hãy nghe ta nói." Lưu Vũ Phi nhìn thấy Tô Thiến không đồng ý, muốn mở miệng thì lập tức thêm vào một câu: " Trong khoảng thời gian này em vẫn cứ đi học đi, đợi đến khi ta để cho Lý đại ca tính toán số tiền cần dùng, sao đó chính thức làm gì thì em cứ tự làm, sau đó đi theo Lý đại ca học tập một đoạn thời gian, đợi đến khi em đã quen thuộc công việc, thì bộ phận tài chính sẽ giao cho em quản lý, nhớ kỹ chúng ta không phải người bình thường, hơn nữa giữa chúng ta còn phân biệt rõ ràng như vậy hay sao?"

Tô Thiến nghe xong cảm động đến nói không ra lời, nàng nghĩ không ra Lưu Vũ Phi vì nàng lại thành lập một hội từ thiện, hai mắt tuôn lệ nói: " Ca, thật cảm tạ lão thiên gia đã làm cho em được gặp gỡ anh, Thiến nhi thật sự không biết nên nói gì mới tốt."

" Nếu không biết nói cái gì, thì đừng nói, mấy người chúng ta không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy."

Những lời này bao gồm cả Triệu Nhược Băng trong đó, làm cho tâm lý Triệu Nhược Băng một trận kích động. Nàng liền bày tỏ thái độ, đợi khi hội từ thiện thành lập xong, nàng cũng phải tham dự trong đó, đi trợ giúp những người cần được giúp đỡ. Lưu Vũ Phi nhìn hai nàng một thoáng, nói tiếp: " Yêu cầu của ta, chỉ đơn thuần là trợ giúp những đứa trẻ nơi bần khốn, còn phải tạo hoàn cảnh bảo hộ cho chúng, làm như vậy là muốn các em tự mình phóng khoáng tâm thần, dùng tâm linh của mình cảm thụ thiên hạ vạn vật, lúc đó các em sẽ có thu hoạch rất lớn, về phần là thu hoạch thế nào, vậy phải xem hai người hiểu được ra sao."

Triệu Nhược Băng và Tô Thiến đều là người tu hành, đương nhiên có thể hiểu được rõ ràng ý nghĩa trong đó. Tiếp theo hai nàng hỏi chuyện thời gian vừa rồi của Lưu Vũ Phi, lần này hắn không dấu diếm nữa. Hắn kể lại từ khi công ty Tây Vũ khai trương, có đủ loại phân tranh liên tục, từ Lưu Dân, Lưu Chí hai người bị buộc tự bạo, đến khi mình giận dữ tiêu diệt mấy ngàn người tu chân, cả những chuyện mình đã làm tại Nhật Bản.

Nghe được hai nàng vô cùng sửng sốt, khi hai nàng nghe được Lưu Dân và Lưu Chí bị buộc tự bạo thì không khỏi tràn ngập sự phẫn nộ đối với tu chân giới. Nghe Lưu Vũ Phi kể vì chuyện này mà tức giận tiêu diệt mấy ngàn người, trong tâm lý hai nàng lại đồng tình với những người đó. Đối với việc hắn hỏa thiêu Đông Kinh, làm trầm Lộc Nhi đảo, làm chết mấy ngàn vạn bình dân cũng có chút không đành lòng. Mặc dù các nàng cũng chán ghét người Nhật Bản, nhưng lòng của phụ nữ luôn mềm yếu, các nàng cũng không kỳ quái hắn đã giết người vô tội lung tung, đối với cách làm người của hắn thì họ cũng còn hiểu rõ. Phàm là không làm hắn bị nổi giận, thì hắn căn bản sẽ không so đo. Hắn đối phó với người Nhật Bản như vậy, là do họ chọc vào hắn trước, trong lòng hai người nghĩ như thế.

Còn về phần chống lại người của tiên giới, Lưu Vũ Phi không có nói ra, tiên giới trong mắt các nàng là một nơi vô cùng cường đại lẫn không thể xúc phạm, nếu nói ra sẽ làm cho các nàng mỗi ngày phải chịu đựng cuộc sống lo lắng, như vậy sẽ bất lợi đối với việc tu hành của các nàng.

Vài phút sau, Lưu Vũ Phi mang theo năm cô gái quay về Bắc Kinh. Ngôi biệt thự một tháng không có ai ở qua, khắp nơi ngập đầy tro bụi. Họ bắt đầu bận rộn dọn dẹp, Lưu Vũ Phi vốn muốn giúp các nàng nhưng bị các nàng viện lý do nam nhân không thích hợp làm việc nhà, để cho hắn ngồi sang một bên xem tivi ( những lời này là nam nhân thì ai cũng thích, dát dát).

Ngày hôm sau, Triệu Nhược Băng, Tô Thiến và Phi Tuyết các nàng, cùng nhau quay trở về trường học. Lưu Vũ Phi bắt đầu bế quan chữa trị Thất Thải chiến giáp, đồng thời chuẩn bị tìm hiểu, Diệt Thế Thiên Tôn đã lưu lại pháp quyết cho hắn, cả pháp quyết tu hành của Phá Thiên Quyết. Hắn tu luyện Thiên Tùng Vân một lần nữa, đưa cho Triệu Nhược Băng, Tô Thiến còn chưa có pháp bảo thích hợp cho nàng sử dụng. Vốn nghĩ đem Thất Thải thần kiếm cấp cho nàng, nhưng kết quả tu vi của nàng quá thấp, dựa vào tu vi Nguyên Anh kỳ, căn bản không cách nào sử dụng được Thất Thải thần kiếm.

Ngày Triệu Nhược Băng và Tô Thiến trở về trường học, đã làm cho đại học Thanh Hoa oanh động. Vốn là người nổi danh nhất trường Triệu Nhược Băng, biến mất một tháng rồi lại xuất hiện, trở nên càng thêm xinh đẹp động lòng người, lại thêm khí chất băng lãnh, cả người làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao không với tới, cảm giác như là thần thánh không thể xâm phạm.

Còn khi Tô Thiến lộ diện, lập tức được người tôn lên làm mỹ nữ trong bảng hoa khôi của trường. Khí chất thanh tân thoát tục của nàng, làm cho mỗi nam sinh nhìn thấy nàng, đều sinh ra cảm giác muốn bảo vệ nàng, chăm sóc nàng. Đợi cho đến khi nàng nhìn thấy những người bạn học chung lớp thì càng thêm không ổn. Bất kể là nam sinh, hay là nữ sinh, bọn họ nhất thời vây quanh nàng ba bốn vòng, nữ sinh thì hỏi nàng có phải đã đi thẩm mỹ viện sửa sắc đẹp hay không, ở nơi nào làm, cảm giác thế nào, rồi lại dùng loại mỹ phẩm nào, hiệu là gì, mua được ở nơi nào. Còn nam sinh thì có chủ ý, thì cũng không ngừng làm quen. Hỏi đến nỗi Tô Thiến cũng không biết làm sao để trả lời, cuối cùng không còn cách nào tìm đại một lý do mà chính mình cũng không tin nổi mà giải thích, nói mình đã ở một nơi mua được mỹ phẩm trang điểm, dùng xong thì có bộ dáng thế này, bây giờ nàng cũng không biết người bán kia đang ở phương nào. Về phần sửa sắc đẹp, thì càng thêm không có khả năng, vài bạn học biết rõ tình cảnh gia đình nàng, đã giúp nàng giải thích.

Lưu Vũ Phi ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ gần nửa tháng, chữa trị Thất Thải chiến giáp hết mười ngày. Nhưng Phá Thiên Quyết cũng không có đột phá. Trừ phi hắn có thể tĩnh tâm, như lúc đầu khi còn ở Côn Lôn, trong lòng không có tạp niệm tìm mấy tháng thời gian thì may ra mới có thể có điều đột phá. Nhưng bây giờ hắn thật sự có chuyện cần làm, bên ngoài còn một đống chuyện chưa có giải quyết. Hắn quyết định sẽ tìm hiểu Phá Thiên Quyết sau khi bãi trường. Dù đi tới nơi nào thì ít nhất hắn cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Tô Thiến và Triệu Nhược Băng hai người.

Hắn rời khỏi Giang Sơn Xã Tắc Đồ, xem thời gian bên ngoài cũng sắp tan trường. Tâm niệm vừa động, thân ảnh hắn đã hiện ra phía sau núi của trường đại học Thanh Hoa. Hắn phát ra thần thức, tìm kiếm vị trí của Tô Thiến và Triệu Nhược Băng.

Tô Thiến còn đang ở trong phòng học thì đã cảm nhận được khí tức của Lưu Vũ Phi. Hắn đang từ bên ngoài đi lại, gương mặt nàng nhất thời tươi như hoa. Mấy ngày nay nàng bị những nam sinh nhàm chán này phiền muốn chết, sắc mặt vẫn luôn không vui, đối mặt với những người bình thường, Phi Tuyết các nàng cũng không tiện ra tay giáo huấn. Tô Thiến bây giờ mới biết được quá xinh đẹp cũng là một loại gánh nặng.

Lưu Vũ Phi càng ngày càng gần, vị giáo sư còn đang nói không ngớt, Tô Thiến là lần đầu tiên thấy phản cảm với thầy giáo. Vẻ tươi cười của nàng cũng làm cho những nam sinh phải nuốt nước bọt, khi vị thầy giáo tuyên bố tan học, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Tô Thiến phóng đi còn nhanh hơn cả giáo viên, làm cho mọi người nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, tốc độ này cũng thật quá nhanh.

Tô Thiến vừa đến cửa, chỉ nhìn thấy Lưu Vũ Phi, thì giống như con chim nhỏ, vui sướng nhào vào trong lòng hắn, dịu dàng nói: " Ca, anh xuất quan rồi a, Thiến nhi mấy ngày nay nhớ anh muốn chết."

Những nam sinh đi theo ra phía sau, nghe nói như thế nhất thời sắc mặt lạnh như sương. Dùng ánh mắt giết người nhìn Lưu Vũ Phi, hận đến nỗi muốn cho ngũ mã phân thây hắn.

Lưu Vũ Phi thân mật giúp nàng sửa lại mái tóc dài vừa rồi bay rối tung, đối với những ánh mắt địch ý kia xem như không hề nhìn thấy.

" Đi thôi Thiến nhi, chúng ta đi đón Băng nhi, rồi mang các em đi xem thêm kiến thức."

" Ca, anh muốn dẫn chúng em đi nơi nào a, bây giờ nói cho em biết có được hay không." Tô Thiến quay về hướng Lưu Vũ Phi thân thiết làm nũng.

" Bây giờ không nói cho em nghe, dù sao hai người cũng sẽ biết." Hắn cũng không quản ánh mắt giết người bắn ra từ bốn phía, chủ động nắm tay Tô Thiến bỏ đi.

Động tác thân mật của bọn họ, làm bị thương vô số tâm linh thuần khiết của các nam sinh. Từ trong miệng của mấy nữ sinh đồng học, xác nhận nam nhân vừa rồi chính là bạn trai của Tô Thiến thì càng nhiều tâm linh lọt vào thương tổn. Một ít người còn bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao lúc đầu mình không đi đeo đuổi Tô Thiến, nếu lúc đầu tự mình theo đuổi thì bây giờ nam nhân bên người nàng chính là mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play