Anh vén mái tóc ngắn của tôi ra sau tai, thật dịu dàng nói. “Y Y, chúng ta về nhà thôi….”
Về nhà???
Hai chữ này tức thời thức tỉnh tôi.
Nhà? Chúng tôi còn chung một mái nhà sao?
Phòng ốc có hương vị ấm áp, trên lầu có mái nhà bằng kiếng có thể ngắm sao….
Nhà của anh, từng nơi từng góc đều dựa theo giấc mơ của tôi mà bài trí.
Nhưng mà…..Bắc Bắc, chúng ta mãi mãi làm anh em, có được không?
Không có yêu thương, sẽ không có dày vò. Không có chờ mong, sẽ không có tổn thương.
Nếu trên đời này chúng tôi để ý nhau như thế, thì làm sao chúng tôi có thể
vì tình yêu mà chia lìa? Bắc Bắc, em muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long, mãi mãi không bao giờ chia cắt.
Vĩnh viễn chỉ có yêu, không có đau thương.
Anh ôm tôi với một chút run rẩy, trên mặt anh có nụ cười làm cho người ta muốn ngắm nhìn.
Tâm trạng xúc động được trở về nhà làm tôi không thể khống chế mà rơi nước mắt.
Ở đất nước không có Bắc Bắc, tôi chỉ là một đám lục bình trôi, một người khách qua đường.
Ở nơi không có Bắc Bắc, tôi xoay tròn như trong một điệu múa ballet, khi dừng lại ánh mắt không thể nhìn thấy cả mây gió.
Gặp lại anh, tôi cảm động, cuốn hút, trong vòng tay ôm ấp này, tôi lại rõ
ràng cảm giác được trái tim kích động đập nhanh liên hồi. Nhưng tôi sẽ
không yêu nữa, bởi vì trong kí ức của tôi, tình yêu ấy sớm đã bị nước
mắt nhấn chìm rồi.
Vòng tay ôm ấp thật ấm áp….bởi vì không mong ước xa xôi, cho nên tôi có thể tận tình hưởng thụ.
Ôm một hồi lầu, rất lâu sau đó…
Nước mắt của tôi thấm ướt trên áo anh cũng đã khô, trên gương mặt anh nụ cười hạnh phúc lẫn vui mừng vẫn chưa tan biến.
“Em..….cuối cùng cũng đã trở về rồi….” Hơi thở của anh phản phất trên cổ tôi, vô cùng …thật vô cùng thân thiết…
Tôi ổn định tinh thần lại, chú ý tới sự thân thiết như vậy có chút không
thích hợp, nhẹ nhàng không tiếng động làm cho chúng tôi cách xa ra.
Anh vcó nhận ra, chúng tôi chỉ vừa tách ra một chút, anh đã nhanh chóng bắt lấy bả vai tôi hỏi. “Mấy năm nay em ra sao? Có chịu khổ không? Có ăn
cơm đúng giờ không? Em về khi nào? Mới vừa về hả? Tại sao ở chỗ này? Sao không gọi điện thoại cho anh?”
Anh hỏi thật nhiều thứ,
nhiều đến nổi…tôi không biết trong trí nhớ của tôi có phải là anh luôn
gắn liền với hình ảnh ít nói và nụ cười thản nhiên hay không.
“Anh trai.” Tôi bình tĩnh mỉm cười, trấn an kích động của anh. “Anh hỏi từng câu từng câu một đi, em sẽ chậm rãi trả lời anh.”
Anh chấn động, ánh mắt nhìn thẳng tôi, cuối cùng không thể mở miệng hỏi câu nào nữa.
“Mấy năm em đều khỏe, không có chịu khổ, đều ăn cơm đúng giờ, vừa mới trở về hôm nay, có gặp qua Đại Đồng, cô ấy nói nơi này chuẩn bị giải tỏa nên
em lại đây nhìn xem….” Tôi ngoan ngoãn trả lời hết câu hỏi của anh.
Chỉ còn vấn đề cuối cùng vì sao tôi không gọi điện thoại cho anh, tôi không có trả lời. Tôi không thể xác định được, nếu không có cuộc gặp bất ngờ
ngoài ý muốn này, đến bao giờ tôi mới có thể liên lạc với anh.
“Em…gọi anh là anh trai?…” Anh cố ý không nói tới chuyện trước đó. “Em…. Từ sau năm 18 tuổi, đã không còn kêu anh là anh trai nữa….”
Dưới
ánh trăng, ánh mắt của anh thật im lặng, không một tiếng động chờ đợi,
chờ đợi giống như trước kia, tôi sẽ nghịch ngợm le lưỡi, nũng nịu ôm lấy cổ anh, nói xấu hổ lắm, sau đó hứa sẽ không bao giờ gọi sai nữa….
Nhưng lúc này đây, tôi đã không thể làm vậy. Bốn năm trước kia, quan hệ của
chúng tôi suýt chút nữa đã đoạn tuyệt, tôi từng một lần nghĩ rằng, bản
thân mình sẽ hận anh đến sông cạn đá mòn….Tình yêu giống như một loại
thuốc kịch độc, có thể làm cho hai người yêu nhau thật thân mật, lạiến
hai kẻ yêu nhau thành xa lạ. Bây giờ, tôi đã hiểu hết điều này. Trên thế giới, chỉ có tình thân mới có thề tồn tại thiên trường địa cửu.
Tôi le lưỡi giống như một đứa bé ôm lấy cánh tay anh, cười như một con mèo
nhỏ hù dọa. “Mới có vài năm thôi, anh và mẹ đã cắt hộ khẩu, đá em ra
ngoài rồi à? Hay là đổi hộ khẩu mới, mọi người biến quan hệ của em với
mọi người “người xa lạ” rồi phải không? Anh sẽ không tiếp đón em nữa
hả?”
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi đã không còn
quan hệ vợ chồng nữa, thì trong sổ hộ khẩu gia đình, chúng tôi lại một
lần nữa trở thành anh em.
Anh chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sâu
thăm thẳm, phức tạp, khó hiểu. Một lúc sau, khóe môi anh khẽ động thản
nhiên mỉm cười. “Đã ăn cơm chiều chưa?”
Anh nói lại vấn đề
cũ, tôi cũng không cố ý nói thêm. Tôi cố gắng biến bản thân mình thành
một Đồng Tử Y như trước kia, rạng rỡ, tràn ngập sức sống. “Em chưa ăn,
vừa rồi bị Đại Đồng đá một cước bay đến đây! Anh trai, anh nhất định
không thể đoán ra Giang Mạnh Kì cùng Đại Đồng kết hôn đâu. Có thấy kinh
ngạc không? Tuy rằng lần em này trở về cũng vì tham dự hôn lễ của Đại
Đồng, nhưng không thể nghĩ ra chú rể lại là Giang Mạnh Kì… Thật hết hồn
nha!”
Anh đem hành lý của tôi bỏ lên xe, ra vẻ không quan tâm đến câu chuyện. “Trở về là vì tham dự hôn lễ?”
“Đúng vậy! Nhưng một phần cũng vì em làm ông chủ của em nổi giận, trước sau gì anh ta cũng tìm đến đây!”
Anh sắp xếp hành lý xong, trở lại nắm lấy tay tôi….vẫn cái cách như trước
kia, nắm chặt tay tôi trong lòng bàn tay. “Để xe đậu ở đây đi, trước hết mình kiếm cái gì ăn đã.”
“Được.” Tôi gật đầu, muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình ra…nhưng anh bước đi về phía trước, bất đắc dĩ tôi
phải đi theo bước chân anh, mà tay vẫn bị anh nắm chặt.
Cách khu phố nhỏ không xa, ở đó có một quán ăn nhỏ xinh xắn…
Trước kia, nếu anh quá mức bận rộn công việc, chúng tôi sẽ ngồi ăn cơm chiều ở đây.
Bà chủ quán cầm thực đơn đưa lại, vừa thấy tôi, ánh mắt sáng lên, nhìn về
phía anh cười nhiệt tình. “Ồ! Bác sĩ Trầm, bạn gái cậu đã về rồi à?”
Tay tôi đang lau mấy cái chén trên bàn, chợt cứng đờ cả người…..
“Vâng! Cô ấy mới vừa đi du học về.” Anh nhẹ nhàng cười với bà chủ quán.
“Vậy chúc mừng cậu nhé, không cần phải khổ sở ở lại chỗ cũ lạnh lẽo ấy nữa!” Bà chủ quán trêu ghẹo anh.
“Xin cảm ơn.” Nụ cười không khống chế được xâm chiếm khoé môi anh.
Tôi cố làm như không thèm để ý, trước kia vốn quen thuộc với nhà bà chủ
quán này, dù sao cũng là “người quen”, giải thích này nọ, thật phiền
toái, cho nên tôi đồng ý với cách giải thích của anh.
Sau đó, anh xem qua thực đơn, tôi cũng vội vàng làm cố vấn trả lời bà chủ quán nhiệt tình về vấn đề du học.
Anh kêu bốn món ăn, toàn bộ đều là món mà tôi yêu thich. “Bà chủ, nhớ đừng
bỏ ớt vào, cô ấy không ăn cay được.” Anh dặn dò bà chủ quán.
Tôi gật đầu cười, không có phản đối.
Thật ra, tôi ở Hàn Quốc đã luyện một môn công phu “không cay, không vui”,
hơn nữa ngược về mấy năm trước, tôi vẫn có thể ăn cay, chỉ vì anh ăn cay không tốt lắm, cho nên tôi cố ý làm bộ mình đối với ớt thật mẫn cảm.
Mà tôi đem những bí mật này giấu kín, mãi mãi không để cho anh biết tới.
Được bà chủ quán quan tâm, thức ăn nhanh chóng được mang ra. Tôi rót một ly
nước sôi, đem đôi đũa nhúng vào trong ly nước, sau đó lau khô đưa cho
anh.
Ký ức là một loại tình cảm thật đáng sợ, mỗi một thói
quen trong sinh hoạt của anh, đều đã khắc thật sâu trong đầu tôi, tôi cứ làm theo bản năng của mình. (Tìm nhau trong ký ức đau thương, hix hix)
Chúng tôi vừa ăn, vừa tâm sự đủ mọi chuyện, giống như bốn năm trôi qua không có chuyện gì thay đổi.
Anh vẫn như cũ là anh, chỉ có tôi không còn là tôi nữa….
Ở Hàn quốc tôi thường bị các đồng nghiệp rủ uống rượu nên đã trở thành
thói quen, trong lúc ăn uống, tôi kiềm chế không được nên kêu một bình
rượu nhẹ, híp mắt, thoã mãn uống mấy hớp.
Sự thõa mãn của
tôi cuốn hút lấy anh, ý cười đậu trên khóe môi, mà ngay cả chính mình
anh cũng không phát hiện ra, anh nhìn tôi dặn dò. “Uống ít thôi….”
“Anh cũng uống một chút nhé? Rượu này nhẹ lắm!” Tôi dương dương tự đắc cầm chén nhỏ trong tay, đề nghị anh.
Anh lắc đầu. “Không được, làm bác sĩ ngoại khoa không thể uống rượu.”
Anh vẫn như trước đây, luôn c trọng trách nhiệm, mà thật sự có bao nhiêu bác sĩ ngoại khoa không thích uống rượu?
Tôi có chút mất hứng, nhưng dĩ nhiên là không cố ép buộc.
Trong khi anh im lặng ngồi đó, thì tôi đã uống nữa bình rượu nhẹ, trong người thấm chút mem say.
Là chưa quen khí hậu sao? Ở Hàn Quốc, một mình tôi có thể uống ít nhất 3, 4 bình mà vẫn tỉnh táo…
Cuối cùng, dọc trên đường đi quay trở về xe, tôi đi nghiêng ngả…. Anh không
còn nắm tay tôi nữa, mà trực tiếp ôm lấy thắt lưng tôi….
Mà tôi không cố gắng lảng tránh bàn tay ấm áp của anh, vì không đành lòng
phá tan tâm tình sung sướng của anh….Cho nên ở trước mặt anh, tôi sôi
nổi hát dân ca của Hàn Quốc, hết lần này tới lần khác tránh đi bàn tay
đang ôm lấy thắt lưng mình…..
Bên dòng suối nhỏ, có một con nòng nọc.
Vặn vẹo méo mó, bơi qua bơi lại .
Mặt sau chân,SOOK.
Phía trước chân,SOOK.
Mau chóng biến thành chú ếch…
Vặn vẹo méo mó, vặn vẹo méo mó….
Vặn vẹo méo mó, con nòng nọc nhỏ
Mặt sau chân, SOOK
Phía trước chân, SOOK
Mau chóng biến thành chú ếch…
dân ca Hàn Quốc….
……
Anh nở nụ cười, ở dưới ánh trăng, bóng anh chiếu trên đường đi….
……
Vì thế, tiếng cười của tôi càng thêm nhiệt tình, tiếng hát càng trở nên vui sướng sôi nổi…
……
Yêu một người, thật sự là… là một thói quen……….Thói quen biến thành hy vọng, hy vọng ánh mắt của anh luôn sung sướng mỉm cười……
Ngồi lên xe, tôi làm ầm ĩ đến mệt mỏi, nhắm mắt lại ngồi phịch trên ghế, anh giúp tôi cài dây an toàn cẩn thận.
Anh đem mái tóc ngắn mềm mại của tôi vén ra sau tai, thật dịu dàng nói. “Y Y, chúng ta về nhà thôi….”
Về nhà?
Hai chữ này c thời thức tỉnh tôi, ánh mắt của tôi phút chốc mở ra.
Không!!!…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT