“Biến thái quá đi!…Quá mức biến thái mà!” Ra đến cổng trường tôi còn không ngừng sợ hãi.
Bắc Bắc đã đợi tôi ngoài cổng, ngồi trong xe…một bên kiên nhẫn chờ, một bên đọc một quyển sách nghiên cứu chuyên nghiệp của nước ngoài. Cho nên
nói, vĩ đại nhất cho tới bây giờ chính là vì người yêu thương mà trả giá …Khi tôi ngồi vào trong xe, Bắc Bắc lập tức buông sách ra, dịu dàng
cười. “Tan học rồi?!”
“Vâng.” Tôi gật đầu, Bắc Bắc chồm
người lại gần, cài dây an toàn cho tôi. Rõ ràng, động tác đơn giản đó đã thành thói quen tiếp xúc da thịt ngắn ngủi….Anh chưa khởi động xe,
trong chốc lát, cửa phía sau mở ra…là Đại Đồng…. giờ tan học, Đại Đồng
đi nhờ xe của họ đã thành thói quen…Bắc Bắc cho chìa khoá vào vặn vặn
chuẩn bị nổ máy cho xe chạy đi…..
Vừa mới chuẩn bị ra
đường, “Kítttttt——” Âm thanh chói tai truyền tới, theo sau là tiếng động cơ “Oành.. oành…” của chiếc mô tô phân khối lớn phát ra. Chiếc xe lớn
đẹp như kim cương kia, thắng lại…. hưng phấn hướng phía họ vẫy tay. “Xin chào Y Y, xin chào Đồng Hoa”… là Giang Mạnh Kì
Tôi tức giận đối với cậu ta, trưng ra gương mặt ngáo ộp. Không nghĩ tới, Giang đại thiếu gia còn vui vẻ gõ gõ lên cửa kiếng. Bắc Bắc mở cửa xuống, đối với cậu
ta lịch sự cười.
“Hôm nay Y Y tâm tình không tốt, giúp tôi làm cho cô ấy cười nha!”
“Được.” Bắc Bắc cười yếu ớt trả lời…
Người không biết nhìn vào sẽ cho rằng Giang Mạnh Kì mới giống là bạn trai của tôi!!
“Này! Giang Mạnh Kì! Nói xong rồi thì biến dùm đi.” Tôi tức giận bắn tiếng ra phía cậu ta.
“Y Y , đừng có như vậy, không có lễ phép.” Bắc Bắc nhíu mày, nhẹ nhàng trách cứ.
Giang Mạnh Kì nhún nhún vai ý nói không sao cả, sờ sờ mũi, bỏ của chạy lấy
người. Trong bụng muốn phát hoả, không có chỗ thải ra, tôi biết Giang
Mạnh Kì là vô tội, nhưng…… thật sự là không thoái mái chút nào…Rầu rĩ
dựa vào lưng ghế, qua kính chiếu hậu, tôi thấy Đại Đồng có chút ngại
ngùng, có chút đồng tình trong mắt …
“Tiểu Đồng, Bắc Bắc
nhà cậu trời sinh như thế, không biết ghen hay là do lớn lên cùng nhau
đã hiểu nhau quá rành đến ngay cả cảm giác ghen tị cũng không có?” Đại
Đồng từng hỏi qua tôi như vậy…Nói thật ra, vấn đề này, tôi cũng rất muốn biết nhưng không có can đảm để hỏi…
Tại sao người khác tấn công theo đuổi vợ mình, anh không phẫn nộ thì không nói…. Đằng này anh
còn có thể hòa nhã cùng tình địch? Thật sự làm cho người ta có cảm giác
thất bại.
Xe chạy trên đường, trong không gian nhỏ hẹp,
bầu không khí có chút cứng nhắc. Bắc Bắc thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, anh không hôm nay tôi đột nhiên trông không có chút sức lực nào.
“Mệt lắm sao?” Bắc Bắc dịu dàng hỏi…
Tôi lắc đầu.
“Tâm tình không tốt à?” Tiếng của Bắc Bắc càng dịu dàng hơn…
Tôi lại lắc đầu, thật im lặng, sắc mặt vẫn như cũ, không có đổi cho anh xem,
Bắc Bắc không hỏi nữa, bầu không khí càng đông cứng lại.
“Học trưởng, anh không cần để ý đến Y Y, cô ấy bị dọa đến ngây người ra
thôi!” Đại Đồng nhanh tay hòa giải, làm dịu bầu không khí.
“Cô ấy bị ai dọa?” Bắc Bắc đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc tôi một cách yêu thương…giống y như đối với một đứa trẻ.
“Một tên biến thái.” Tôi rầu rĩ nói chuyện, rùng mình luyến tiếc nhìn Bắc
Bắc, tôi chấp nhận hạ xuống buồn rầu…nói chuyện cùng anh.
“Đúng, đúng, đúng ! Thật biến thái!” Tiếng của Đại Đồng vang lên.
“Còn chán ghét hơn cả con gián.” Giọng tôi vẫn buồn bực như cũ.
“Phải nói là còn khủng bố hơn cả con gián mới đúng!” Đại Đồng che miệng cười.
Bắc Bắc cười nhưng không có xen miệng vào, con gái nói chuyện , anh luôn luôn nghe chứ không xen v
“Cô ấy còn nói yêu mình kìa!”
“Biến thái chết đi.” Đại Đồng thuận thế phun ra một câu.
“Còn quá đáng đến mức ngăn mình lại, nói với mình, không nhất định chỉ có
đàn ông mới cho mình cảm giác cao trào!” Trước mặt nhiều bạn học trong
trường như vậy dám nói tào lao, làm lòng người bất an, làm chuyện thêm
huyên náo …thật làm cho tôi buồn nôn cực điểm mà… Cho tới bây giờ tôi
chưa từng chán ghét người nào như vậy.
Nụ cười của Bắc Bắc cứng lại, anh quả nhiên cũng bị dọa hết hồn…..
“Con gián! Con gián đáng ghét! Thật muốn một chưởng giết chết nó!”
“Đúng! Chúng ta tuyệt đối không cô tức dưỡng nan*!” Đại Đồng sử dụng thành
ngữ… (*nuông chiều sinh hư; nể quá hoá hỏng, bỏ qua cho kẻ xấu cũng là
khuyến khích tính xấu của nó)
“Đồng tính luyến ái chết đi! Biến thái chết đi, tốt nhất là nhiễm HIV chết đi!” Tôi càng mắng càng ác độc.
Vừa rồi nhân lúc tôi không chú ý Vu Huyên Oánh đã lén lút chạm vào ngực
tôi, cảm giác suýt chút nữa trở thành món mồi ngon cho kẻ xấu làm tôi
muốn nôn ra hết cơm trưa.
“Đúng! Từ nay cái đám lộn xộn đó ở phía đhúng ta đi phía tây. Phải tránh xa bọn này ra, mắc công bị lây
nhiễm bệnh si đa!” Quả nhiên là chị em của tôi, miệng lưỡi độc ác giống
nhau.
Mặt Bắc Bắc tái nhạt đến trong suốt…
“Đồng…..tính…luyến……ái….. Chỉ cần giữ gìn cuộc sống có chừng mực….. hì sẽ không nhiễm HIV……”
Tiếng của Bắc Bắc rất thấp… rất thấp cãi lại… sắc mặt tái nhợt đáng sợ…
Khi đó tâm tình của tôi không tốt, không chú ý tới sự khác thường của anh.
“Cái gì chứ! Đồng tính luyến ái là một loại quần thể hỗn loạn, yêu người
cùng phái là tầm bậy á, càng loạn càng đắc ý…Căn bản là thiếu đạo đức,
làm thế nào có khả năng để giữ gìn cuộc sống chừng mực? Hơn nữa cho dù
cá nhân mình có giữ gìn, có thể cam đoan bạn tình của họ giữ gìn hay
không?? Cho nên AIDS thi nhau dính vào nhóm người đồng tính luyến ái…”
“Tiểu Đồng nói rất đúng, nói hay !” Đại Đồng ngồi phía sau, đùa giỡn dùng sức vỗ tay…
“Em ….. kì thị người đồng tính à?” Không biết vì sao, vẻ mặt Bắc Bắc thoạt nhìn có gì đó mất mát.
Tôi vừa bị người đồng tính ăn đậu hũ ngực, sau một trận buồn nôn, tâm tình khó chịu đến cực điểm….
“NO! Không phải kỳ thị.” Tôi dừng một chút, mắt nheo lại, biểu hiện vô cùng
chính xác, hung tợn nói. “Là chán ghét, so với chán ghét con gián thì
loại sinh vật này em còn chán ghét hơn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT