Một cơn gió lướt qua, làm tung bay mái tóc dài sau lưng Hứa Mộc Ca. Có vài sợi che khuất mắt cô. Cô không cử động, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn Hoa Diệp.
Không khí yên tĩnh, im lặng đến mức cô có thể cảm nhận được nỗi bi thương đột nhiên kéo đến.
“Đây không phải là sự thật?” Cô lắc đầu.
“Ai lại mang chuyện ly hôn ra để nói đùa?” Hoa Diệp tiếp tục đi về phía trước, bước chân nặng nề.
“Tại sao?” Cô níu lấy góc áo khoác của anh.
“Dường như có rất nhiều chuyện, dường như lại không có chuyện gì… Có thể việc giao tiếp giữa anh và Tiểu Đào có vấn đề, lần này mẹ cô ấy phát bệnh, anh cũng không giúp sức… còn có quá nhiều hiểu lầm… Ha ha, không nói nữa!” Anh xoay người, cười khổ cau mày.
“Diệp, anh buồn sao? Anh bất lực sao? Anh chán nản sao?” Trong mắt Hứa Mộc Ca đầy nước mắt, khẽ chớp, nước mắt liền lăn dài trên đôi gò má.
Hoa Diệp nhìn cô, khẽ thở dài.
“Chuyện đến nước này, là vì em tham lam, vì em ích kỷ, nên mới có báo ứng như vậy. Tại sao Diệp cũng phải chịu đau khổ như thế chứ? Anh và Tiểu Đào trông hòa hợp như vậy, anh rất quan tâm cô ấy, cô ấy lại rất yêu anh, dì Quý cũng rất thích cô ấy, hai người đã chuẩn bị có con rồi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Hôn nhân là chơi đồ hàng sao? Muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn? Diệp, là anh đề nghị ly hôn sao?”
“Là Tiểu Đào yêu cầu, anh tưởng cô ấy đang giận dỗi với anh, không để ở trong lòng mấy, cho đến khi cô ấy muốn đưa ra tòa, thì anh đã không còn đường lui nữa rồi.”
“Đồ ngốc, anh không thể nói vài câu dỗ dành cô ấy sao? Phụ nữ rất mềm lòng.” Nước mắt của Hứa Mộc Ca chảy càng nhanh hơn.
“Anh nói gì cô ấy cũng đều không tin.” Hoa Diệp cay đắng bĩu môi, “Hơn nữa anh cũng không thể lừa dối cô ấy thêm nữa.”
“Anh đã lừa dối cô ấy điều gì?”
Anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, xoay người lại, “Không có gì.”
Hứa Mộc Ca bỗng nhiên ôm lấy eo anh từ đằng sau, dán mặt lên sau lưng anh, “Tại sao anh lại ngốc như vậy? Em có gì tốt mà anh lại làm chuyện không thể tha thứ như thế, em có đức hạnh gì mà còn khiến anh ghi nhớ như vậy? Em vừa không thể sinh con, lại từng ly hôn, anh nhớ em làm gì? Làm gì hả?”
Hoa Diệp nhắm mắt lại, vỗ nhẹ tay cô, “Thật sự không liên quan đến em.” Anh cũng không muốn, nhưng lại không thể quên được, còn cách gì nữa đây?
“Không, không, đều là lỗi của em. Nếu như lúc đầu em không ra đi thì hôm nay chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn ai hết.”
“Nếu như” là một lời nói suông nhất trên thế giới này, Hoa Diệp tách tay Hứa Mộc Ca ra, móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô, “Nhòe hết phấn rồi, mau lau đi.”
“Nhòe thì nhòe. Trước mặt Diệp, em đã không chốn dung thân từ lâu rồi. Một người phụ nữ như em, dù có trang điểm đẹp đến mấy, cũng để cho ai xem chứ?” Cô mặc kệ cho nước mắt, nước mũi chảy ròng.
Hoa Diệp đau khổ nhíu mày, “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!”
“Diệp,”cô cẩn thận nắm lấy tay anh, “Sau này có dự định gì?”
“Anh muốn để bản thân mình lắng lại, sau này mới nghĩ tiếp!” Anh vẫn nhấc tay lên, lau nước mắt trên mặt cô.
Cô sững người, khuôn mặt xinh đẹp hơi co giật, sau đó nuốt nuốt nước bọt, “Mặc kệ anh làm gì, em đều sẽ ủng hộ anh.”
“Yên tâm, anh rất ổn.” Hoa Diệp cười cười, thu lại khăn tay, không bỏ lỡ vẻ mong đợi xuất hiện trên mặt cô.
Thật ra, vấn đề này anh vẫn luôn suy nghĩ mấy ngày nay, nhưng không có kết quả. Trong đầu lúc thì thoáng qua Mộc Ca, lúc thì thoáng qua Đào Đào. Giống như một cuộc thi đấu vậy, cuối cùng, số lần Đào Đào xuất hiện càng ngày càng nhiều. Anh cười khổ, nếu Đào Đào bằng lòng quay trở về bên cạnh anh, thì mọi chuyện sẽ khôi phục lại như ban đầu, không có gì thay đổi cả, nhưng trong lòng anh không chắc chắn. Còn Mộc Ca, đã thiêu cháy hết tất cả nhiệt tình của anh, anh đã giữ lại tất cả tình yêu trong hồi ức. Nếu muốn ở bên Mộc Ca, anh biết rất rõ sẽ không qua được cửa của Quý Manh Nhân, cũng không qua được cái hố trong lòng mình. Yêu thì yêu, nhưng đau vẫn còn.
Lái xe về nhà, trên đường lại suy nghĩ lung tung. Loạng choạng mở cửa, cởi quần áo đi tắm trước, nước chảy xuống xào xào, anh bước một chân vào, mới phát hiện chưa chỉnh nước nóng, lạnh cóng vội tắt van nước. Nhưng van nước lại bị kẹt, nước nóng không xuống được, nước lạnh cũng không tắt được. Anh chửi thầm một câu, ướt nhẹp khoác áo tắm đi ra, đành phải vào nhà bếp tắt van tổng, tiếng nước chảy mới ngừng lại. Lê thân mình lạnh cóng lên giường, ở trong chăn cũng lạnh căm, anh rùng mình nằm xuống. Sáng sớm liền cảm thấy bất thường, cả người nóng hổi, cổ họng vừa khô vừa khàn, run cầm cập, anh biết nhiệt độ không thấp. Ý thức đã dần trở nên mơ hồ, anh lần mò ngồi dậy, không nghĩ ngợi gì, cầm điện thoại bàn lên bấm số di động của Đào Đào.
Anh muốn nghe thấy giọng Đào Đào, muốn nói cho cô biết là anh bị bệnh, anh muốn uống nước, anh muốn thêm một cái chăn nữa, anh muốn ôm cơ thể cô để hấp thụ hơi ấm, anh muốn…
Đào Đào tắt máy rồi!
Anh cầm ống nghe, hai hàm răng va vào nhau lập cập, mắt từ từ khép lại, ngã “phịch” một cái xuống giường.
Đào Đào nhận được điện thoại của cửa hàng 4S, nói xe đã sửa xong. Lúc cô đi lấy xe, bị người thợ sửa xe mắng cho một trận, cô tươi cười lắng nghe, nói cảm ơn rồi lái xe đi về. Cô quả thật có chút tàn phá môi sinh, chỉ ba tháng ngắn ngủi, chiếc BMW này đã vào xưởng sửa chữa hai lần, may mà người vẫn an toàn.
Đến công ty, quẹt thẻ lên lầu. Trong thang máy, hai đồng nghiệp đang trốn trong góc to nhỏ gì đó, thấy cô đi vào liền im bặt, Đào Đào bĩu môi, xoay lưng lại. Trong công ty gần đây có rất nhiều tin đồn, có một phần liên quan đến Tăng Trí Hoa, bảo rằng khi đăng ký dây chuyền sản xuất mới, ông ta báo cáo láo số tiền, mua cho Tăng Kỳ một chiếc xe đua, còn nói trước khi ông ta kết thúc nhiệm kỳ, đã tiêu tiền gấp, có vài khoản tiền rất lớn không rõ hướng đi, rồi ngược dòng tìm hiểu căn nguyên. Khi Tăng Kỳ học ở Học viện thời trang, công ty Đằng Diệu từng quyên tặng vài lần cho Học viện thời trang vào ngày Nhà giáo, học phí của Tăng Kỳ cũng tính vào tài khoản của Đằng Diệu… Tin đồn không biết thật giả, nhưng nhân viên liên quan đều bị tổ kiểm toán gọi đến hỏi chuyện, Long Tiếu cũng đi, sau khi trở về không nói tiếng nào, sắc mặt rất u ám.
Một tin đồn khác chính là tổng giám đốc mới. Một thông tin nhỏ của tổng công ty nói rằng ứng viên tổng giám đốc đã được định sẵn, nhưng phải đợi kết thúc kiểm toán cuối nhiệm kỳ mới chính thức nhậm chức, bây giờ anh ta đang chỉ huy từ xa, phó tổng thường vụ mỗi ngày đều phải báo cáo công việc với anh ta, anh ta sẽ thường xuyên mở cuộc họp video với các phó tổng giám đốc khác. Có người nghe ngóng từ chỗ các ông tổng xem tổng giám đốc là người như thế nào, các ông tổng đều giữ im lặng.
Đào Đào đi vào phòng Kỹ thuật, các đồng nghiệp khác đều đã đến, dạo này Phi Phi biểu hiện tốt, đã viết báo cáo trên máy tính. Đào Đào cười khẽ, ngồi xuống mở máy tính, bỗng nhiên nghe thấy trong túi xách vang lên tiếng chuông điện thoại, vừa nhìn, ngây người, số điện thoại là của Quý Manh Nhân.
Cô nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại chạy vào phòng hồ sơ kế bên, đóng cửa lại, do dự giây lát, cô vẫn gọi Quý Manh Nhân một tiếng, “Mẹ!”
“Tiểu Đào, mẹ đang ở bờ biển, không phải biển Thanh Đài, là biển Tam Á.”
“Sao mẹ lại đi Hải Nam?” Đào Đào giật mình.
“Mẹ đang ở đây dưỡng bệnh. Bình thường ở đây người đông chật cứng, mà bây giờ bãi biển rộng lớn chỉ có một mình mẹ, có thể là do Tết nên người ta đều ở nhà sum vầy.”
“Tết mẹ cũng không về Thanh Đài sao?”
“Chính là vì Tết, nên mẹ mới ra ngoài. Tiểu Đào, có thể mẹ già rồi, tim không còn kiên cường như trước mà có cách đối diện với nỗi cô quạnh bỗng ập đến. Trước khi con và Hoa Diệp qua lại, Tết mẹ cũng dẫn đoàn đi ra ngoài biểu diễn, nó đón Tết cùng bạn bè, cũng không cảm thấy có gì khác thường. Nhưng con đến nhà mẹ, mỗi cái Tết nhà con đều rất long trọng, mẹ đã thích cái không khí náo nhiệt đó rồi. Đột nhiên mất đi, trong lòng hụt hẫng, ở lại Thanh Đài càng buồn hơn.”
Đào Đào cắn môi, không biết nên nói gì mới tốt. Mời Hoa Diệp và Quý Manh Nhân đến nhà ăn Tết, đã không còn thích hợp nữa rồi.
“Mẹ không biết Hoa Diệp làm sao để thích ứng với Tết năm nay, có điều, đó là chuyện của nó, lựa chọn nó đưa ra, nó sẽ chịu mọi hậu quả. Tiểu Đào, mẹ chúc con đón Tết vui vẻ trước, gửi lời hỏi thăm của mẹ đến bố mẹ con.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ, chúc mẹ dưỡng bệnh vui vẻ.”
Quý Manh Nhân cười, “Sao mà vui được cơ chứ? Chỉ là cho khuây khỏa thôi!”
Trong tiếng than thở, Quý Manh Nhân đã cúp máy, Đào Đào cầm điện thoại, thơ thẩn rất lâu.
Quay về phòng làm việc, Phi Phi nhướng mày, “Nấu cháo điện thoại với ai mà lâu thế?”
“Ừ!” Đào Đào ngó xung quanh, nhìn thấy Long Tiếu đang ở bên trong phòng làm việc của phó phòng, hình như đang chỉnh sửa tài liệu trước đây, cô chu miệng vào trong, “Cậu không đi giúp anh ấy à?”
Phi Phi đỏ mặt, “Xí, tại sao mình phải giúp chứ?” Quan hệ của cô ấy và Long Tiếu đã lờ mờ lăn tăn trên mặt nước, nhưng những người có mắt trong phòng làm việc đều nhìn ra mạch nước ngầm giữa hai người.
“Đồng nghiệp quan tâm nhau mà!” Đào Đào cúi đầu mở kẹp tài liệu ra.
Cổ Phi Phi cũng đỏ lên, con ngươi chuyển động, vội đánh trống lảng, “Đào Đào, cậu có chuyện gì vậy, cậu xem sắp đến Tết rồi, có rất nhiều đồ ăn ngon, không giữ được cái miệng, mọi người ai cũng mập lên, mình cũng béo lên vài cân, có hai cái quần jean dây kéo kéo không lên nữa, nhưng sao cậu lại gầy dữ quá vậy? Không phải có thai rồi đấy chứ?”
“Đừng nói bậy.” Đào Đào bỗng sa sầm mặt, “Sao mình có thể mang thai được chứ?”
Phi Phi chu miệng, “Cậu cũng không phải gái chưa chồng, căng thẳng cái gì? Nếu như cậu có thai, luật sư Hoa sẽ mừng điên lên đó.”
Trong lòng Đào Đào co thắt, nếu bây giờ cô có thai, chỉ sợ Hoa Diệp sẽ không thích, nhất định sẽ nhảy lên vặn hỏi đứa bé là con của ai? Trước khi ly hôn, không phải anh đã chỉ trích cô ngoại tình hay sao?
“Mình không có mang thai.”
“Vậy thì cậu đi khám xem sao, cậu cũng không phải thất tình, cuộc sống vừa dư dả vừa hạnh phúc, đột nhiên gầy hẳn đi.” Phi Phi có lòng tốt nhắc nhở.
Đào Đào âm thầm than thở.
Giờ nghỉ trưa, nói với Long Tiếu một tiếng, lái xe đến sân bay đón Đỗ Tinh. Đỗ Tinh về, là chuyện vui nhất hiện giờ của cô. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với Đỗ Tinh, trong mắt có rất nhiều nước mắt cũng muốn khóc cho đã trước mặt Đỗ Tinh, cô thật sự rất cần một người để tâm sự.
Ở lối ra đón máy bay, Đào Đào nhanh chóng nhìn thấy Đỗ Tinh. Bó tay, ở chốn thời trang lâu như vậy, sao vẫn một dáng vẻ mọt sách thế kia, vẫn là cặp mắt kính giống như đít chai trước đây, kiểu tóc lỗi thời ngàn năm như một, chiếc áo lông đen dày giống như chăn bông, trong cổ cột một cái khăn choàng cũng màu đen giống hệt.
“Đào Đào!” Đỗ Tinh kéo vali hành lý lớn, híp mắt lại, lập tức cười tươi bế Đào Đào lên, khiến cho hành khách xung quanh phải dừng chân quan sát, “Chúa ơi, cậu gầy quá, thật nhẹ nhàng.”
“Này, chú ý ảnh hưởng!” Đào Đào vỗ vỗ cánh tay cô ta, “Mình chóng mặt, thả mình xuống.”
“Không, để mình ôm thêm một lát. Đào, mình nhớ cậu!”
“Nhớ mình mà không thèm liên lạc với mình.”
“Không phải, mình sợ nghe thấy giọng cậu, sẽ không còn dũng khí ở lại Pháp nữa. Cậu không biết đâu, làm khách tham quan ở Pháp thì rất hạnh phúc, nhưng mà ở lâu, thật sự chịu không nổi. May mà mình gặp được…” Đỗ Tinh nghiêng người, tao nhã vươn tay ra phía sau, “Mình xin giới thiệu, bạn mình Park Chung Hyun.”
Đào Đào chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đang dựa vali hành lý mỉm cười với cô, mắt một mí sống mũi cao, tóc húi cua, dáng người cao vừa, cười lên có hai má lúm đồng tiền đáng yêu, ơ, không phải hàng nhập khẩu, là hàng trong nước?
“Chào hỏi đi, cô ấy chính là Đào Đào mà em thường nói với anh đó!” Đỗ Tinh hờn dỗi đụng đụng người đàn ông.
Nụ cười của người đàn ông từ từ nới rộng, chìa tay ra, Đào Đào không quen nhưng cũng đưa tay ra, không ngờ anh ta lại cầm lấy tay Đào Đào, khom lưng, hôn nhẹ một cái. Đào Đào giật mình, vội rụt tay về, Đỗ Tinh cười lớn, “Cái con bé này, vẫn không phóng khoáng gì hết, đây chính là nụ hôn xã giao của quý ông nước Pháp trong truyền thuyết.”
“Không phải đồng bào sao, chơi đồ chơi gì vậy?” Đào Đào lầm bầm.
“Tôi là người Hàn Quốc, bây giờ đang có quốc tịch Pháp.” Người đàn ông mở miệng, Đào Đào mới nghe ra cách phát âm của anh ta có hơi kỳ lạ.
“Anh bớt khoe khoang tiếng Trung của mình đi, nghe sợ lắm.” Đỗ Tinh nhún nhún vai, thân thiết khoác tay Park Chung Hyun.
Park Chung Hyun cười ha ha, “Không phải muốn để lại ấn tượng tốt cho bạn em sao?”
“Ấn tượng có tốt đến mấy cũng chỉ là kẻ tầm thường thôi.” Đỗ Tinh đẩy đẩy mắt kính, dí dỏm nháy mắt với bạn trai.
“Nhưng anh có một người cha vĩ đại! Trung Quốc của em bây giờ không phải đang thịnh hành cách nói đời sau của quan lại, tài phiệt đời thứ hai hay sao, anh là người thừa kế người nổi tiếng, coi như là một nửa người nổi tiếng rồi.” Park Chung Hyun cười lên, mắt híp thành một đường kẻ.
“Người nổi tiếng gì cơ?” Đào Đào hỏi, trong ấn tượng những người nổi tiếng nước Pháp không có khuôn mặt phương Đông mà!
Đỗ Tinh cười, “Bố anh ấy là Park Dong Sung.”
“Xin lỗi, Park Dong Sung là ai vậy?” Đào Đào khiêm tốn hỏi.
Park Chung Hyun trừng to mắt, nhìn nhìn Đỗ Tinh rồi lại nhìn nhìn Đào Đào, “Tinh nói cô là thục nữ.”
“Ớ, hình như tôi không xứng được gọi là thục nữa. Sao vậy?”
“Thục nữ không nghe nhạc giao hưởng sao?”
Đào Đào im bặt, nhìn Đỗ Tinh vẻ dò hỏi.
Đỗ Tinh mím môi cười tươi, “Tiêu chuẩn thục nữ của Trung Quốc với Pháp không giống nhau.”
“Nhưng dù khác nhau đến mấy, cũng không thể không nghe nhạc giao hưởng được! Lẽ nào âm nhạc không phải ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới sao?”
“Rốt cuộc anh ta muốn biểu đạt điều gì vậy?” Đào Đào cau mày.
“Bố anh ấy Park Dong Sung là nhạc trưởng nổi tiếng châu Âu, đây là niềm tự hào của anh ấy. Anh ấy cho rằng chưa nghe nhạc giao hưởng do bố anh ấy chỉ huy, thì coi như đã sống hoài.”
“Ồ!” Đào Đào nhắm mắt, vẽ một chữ thập trước ngực, khẽ nói một câu, “A men!”
“Cô làm gì vậy?” Park Chung Hyun ngạc nhiên hỏi.
Đào Đào rất nghiêm túc nhìn anh ta: “Tôi đang sám hối với Chúa, xin người thứ tội cho tôi. Tôi thật sự thật sự không thích nhạc giao hưởng một chút nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT