Bầu trời phương xa ửng lên màu trắng bạc. Mặt trời sắp lên cao, bình minh sắp đến, lại là một ngày mới.

Đào Đào híp hai mắt lại, nhìn chăm chú một chấm trắng nhỏ xíu trên bầu trời, đó là chiếc máy bay Tả Tu Nhiên ngồi, nhanh chóng biến mất nơi chân trời.

Cô tiễn anh mãi đến ngoài vạch kiểm tra an toàn, đây không phải là ý của cô. Sau khi trải qua một đêm gần như hoang đường, cô rất hi vọng Tả Tu Nhiên đi càng nhanh càng tốt, đi càng xa càng tốt. Nhưng anh lại luôn kéo chặt tay cô, lúc ăn sáng kéo, lúc gửi hành lý kéo, lúc xếp hàng kiểm tra an toàn kéo. Khi cô bị ngăn cách ở bên ngoài vạch kiểm tra an toàn một mét, nhìn anh đeo túi đựng máy tính đi đến phòng chờ máy bay, cô có chút muốn khóc, mà không có lý do gì.

Cô từ đại sảnh đợi máy bay chạy ra, đứng bên ngoài lưới thép gai ở sân bay, nhìn máy bay trượt, bay lên, đi xa…

Tả Tu Nhiên rốt cuộc có thân phận gì, anh đối với trò chơi tình yêu, cô không muốn hỏi đến, cô có thể cảm nhận được anh đối với cô là quý trọng, ấm áp. Loại cảm giác này, không phải yêu. Nhưng là hoàn toàn có thể vượt qua tình yêu. Khi cô cô đơn không chỗ dựa, thật quý giá biết bao.

Bởi vì quý giá, nên phải đặt cảm giác này sâu trong ký ức để giữ gìn. Đào Đào lấy điện thoại ra, lục số điện thoại của Tả Tu Nhiên, nhìn rồi lại nhìn, sau đó xóa đi. Tiếp theo cũng lại xóa từng tin nhắn Tả Tu Nhiên gửi đến. Tháng ngày sau này, giống như băng đèo vượt núi vậy. Con người có lòng tham, những khi bất lực, luôn cần có một chỗ dựa, cho dù chỉ là về mặt tinh thần. Có lẽ cô cũng sẽ không kìm chế được mà gọi điện cho Tả Tu Nhiên. Con người đều dễ thay đổi, có lẽ Tả Tu Nhiên sẽ đi đến càng gần cô, có lẽ sẽ càng xa cô. Cho dù xa hay gần, cô đều không muốn. Như bây giờ là tốt nhất.

Tình yêu cũng là một loại cảm giác, cho dù vĩ đại đến mấy, cũng chỉ có thể duy trì được ba đến năm năm, còn lại là tình cảm, tình thân, thói quen, vướng bận, dựa dẫm, hợp tác, đồng nghiệp, tức giận, nói chuyện, giao lưu, ấm chân… Tất cả là lòng bác ái, không còn là cảm giác đặc biệt đó nữa.

Cô muốn sau này khi tình cờ nhớ đến Tả Tu Nhiên, anh mãi mãi sẽ là một người đặc biệt.

Lúc xóa, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Hoa Diệp. Cô sững sờ giây lát, rồi cũng xóa đi từng cuộc gọi một.

Đào Đào quay về nội thành, đến căn hộ của Tả Tu Nhiên trước, dọn dẹp sơ qua căn phòng, đặt chìa khóa trên quầy rượu trong nhà bếp, cô lại mở đóng kiểm tra một lượt vòi nước với máy móc, rồi mới khóa cửa đi ra.

Ngày đầu tiên của năm mới, trên đường như thường lệ người xô lấy người. Kẹt xe giống như một con rồng dài, cô dứt khoát không ngồi xe, đi xuyên qua con hẻm đến đường Quế Lâm. Thời gian còn sớm, cô muốn thay bộ đồ rồi đến bệnh viện.

Vừa đi được mấy bước, thì nhận được điện thoại của Đào Giang Hải, lắp bắp câu chữ đều không ăn khớp, tim cô đập mạnh một cái, đứng bên đường, mặt trắng như tuyết, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Bố, bố đừng căng thẳng, từ từ nói, là tình hình mẹ có biến đổi sao?”

“Tiểu Đào, em đang ở đâu?” Âm thanh đổi sang giọng nói cứng nhắc của Hoa Diệp.

Đào Đào cũng không biết thế nào, lời đến miệng lại biến thành “Em đang trên đường đến bệnh viện.”

“Được, em cố gắng đến nhanh. Mẹ tỉnh rồi.”

“Thật sao?” Đào Đào la lên một tiếng.

“Ừm!”

Trong viền mắt lập tức dâng đầy nước mắt vui mừng, từ nay về sau, cô lại là một đứa con được mẹ cưng chiều rồi, có tủi thân đến mấy, cũng không cần phải kiềm nén, che đậy nữa, có thể không kiêng dè mà khóc với mẹ. Đào Đào che miệng, vội xông đến đầu đường đón xe, đi thẳng một mạch đến bệnh viện.

Ra khỏi thang máy, thì gặp được Hoa Diệp, nhìn thấy mắt anh đầy tia máu, cô sững sờ, cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt giống như nhìn một người xa lạ không thân quen.

“Bác sĩ Âu Dương vừa mới làm kiểm tra toàn diện cho mẹ, nói ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày là có thể xuất viện rồi.” Hoa Diệp nói.

“Ừ!” Cô sốt ruột nhìn vào phòng bệnh.

“Em… tối qua ở đâu?” Anh nắm tay, rồi lại xòe ra, rồi lại nắm chặt, nhưng lại xòe ra.

Sau khi hai người cãi nhau ở biệt thự, cô tông cửa xông ra, anh không đuổi theo. Dằn vặt cả một buổi chiều, tối vẫn tìm đến bệnh viện, Đào Giang Hải muốn gọi cho Đào Đào, anh ngăn lại, nói để hôm nay cô nghỉ ngơi, anh sẽ thay cô trực đêm. Đào Giang Hải rất vui, mua vài món ăn ở căng tin, hai người ở trong phòng bệnh vừa ăn vừa trò chuyện. Lúc nửa đêm, anh ra ngoài gọi vào máy bàn ở biệt thự, dì giúp việc còn ngái ngủ nghe điện thoại, nói chắc là Đào Đào đang ở bệnh viện. Anh đang định gọi cho Đào Đào thì trong phòng bệnh, Đào Giang Hải kêu lên, điện tâm đồ của mẹ Đào xuất hiện điều khác thường, bác sĩ trực ban lập tức gọi bác sĩ Âu Dương đến, đẩy mẹ Đào vào phòng cấp cứu. Cho đến sáng nay, anh đã gọi cho Đào Đào ba cuộc, đều không có ai nghe máy.

Dì giúp việc mang cơm sáng tới, anh ăn phần của Đào Đào. Bưng chén cháo, tay chân anh lạnh cóng.

“Ở ngoài.” Đào Đào không nhìn anh nữa, kiên quyết xoay người.

Đi đến cửa phòng bệnh, Đào Đào ngẩng mặt lên để hít thở sâu, cô không dám phát ra tiếng động, chậm rãi nhích từng bước về phía trước.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, mẹ Đào vẫn đang nằm, nhưng tay bà không còn giống như trước, không còn nằm ngủ không chút sức sống nữa, mà lúc này, tay bà đặt trên mu bàn tay Đào Giang Hải, ngón tay gập lại.

Đào Giang Hải khóc hu hu như một đứa trẻ, “Bà xã, tủi thân cho bà rồi. Đều tại tôi không tốt, là tôi có lỗi với bà.”

“Ông… cút…” Giọng mẹ Đào yếu ớt.

“Không cút, tôi cứ ở lỳ đây. Bà xã, bà đối với tôi quá tốt, dung túng tôi thành đồ khốn không biết thỏa mãn.”

“Ông… với bà ta… quá khứ…”

“Bà xã, không có bà ta, không có… không có… tôi chỉ có bà, hai mươi tuổi có bà, năm mươi tuổi có bà… tám mươi tuổi có bà… lúc ăn cháo có bà… khi ăn thịt có bà… bà không thể không cần tôi…

Mẹ Đào mệt mỏi rụt tay về, Đào Đào nhìn thấy trên mu bàn tay Đào Giang Hải lưu lại mấy dấu tay thật sâu, có một dấu còn rỉ máu đỏ. Mẹ bệnh thành như vậy mà còn có thể ép ra sức lực này, có thể thấy trong lòng hận đến dường nào.

“Bà xã, đây còn có một bàn tay nữa, bà cấu đi, cấu xong còn mặt nữa, còn người nữa, đều nghe theo bà hết, chảy máu cũng không sao, tôi không đau, cũng không cử động… Bà muốn thế nào thì thế ấy, chỉ cần nhanh chóng khỏe lại. Tôi sẽ làm chuyện người thần đều giận, không dám mong bà xã tha thứ, nhưng hãy cho tôi cơ hội chuộc lỗi, có được không? Xin bà đó, bà xã, nể tình Tiểu Đào… Ồ, Tiểu Đào, đến rồi à, mau nói giúp bố vài câu đi…” Đào Giang Hải ngẩng đầu, nhìn thấy Đào Đào đang mặt đầy nước mắt ở đằng sau.

“Không thèm giúp bố đâu!” Đào Đào lau nước mắt, quỳ xuống, ôm chặt mẹ Đào, “Con và mẹ là một nước. Mẹ, mẹ đừng sợ, sau này con sẽ giúp mẹ trừng phạt bố, đả kích bố. Nếu mẹ bảo bố cút, há chẳng phải quá hời cho ông ấy rồi?”

Mẹ Đào cười, đưa tay vuốt tóc Đào Đào, động đậy khóe miệng, “Tiểu Đào… đây là nghiệt bố con tạo… đừng trách lên đầu Hoa Diệp…”

“Mẹ, con trắng đen rõ ràng.” Trong lòng Đào Đào buồn bã, chu môi nói to.

“Bà xã, bà vừa mới tỉnh lại, đừng nói nhiều quá, nghỉ một lát, tôi rót trà cho bà. Ngày tháng sau này còn dài, cái bà có là thời gian để đánh chửi.” Đào Giang Hải dịu dàng nhét tay mẹ Đào vào trong chăn, xoay người lại rót tách trà từ trong bình nước nóng, thổi thổi, cảm thấy độ ấm vừa phải, mới đưa đến bên miệng mẹ Đào.

Mẹ Đào không thèm nhìn thẳng ông, miệng cũng không há.

Đào Giang Hải nhìn nhìn Đào Đào van nài.

“Để con.” Đào Đào đón lấy tách trà, nâng đầu mẹ lên, tỉ mỉ đút vài muỗng trà.

“Mẹ, lần này mẹ đi dạo một vòng ở rìa sinh tử, đồng nghĩa với việc bố đã tắm một lần, bây giờ ông ấy từ trong ra ngoài đều rất sạch sẽ. Mẹ nhìn bố xem đã lột một lớp vỏ rồi này! Mẹ… mẹ luôn nói hoạn nạn thấy chung tình… chúng ta xem bố biểu hiện được không?”

Mẹ Đào nhắm mắt lại, môi run run, không thể thành lời.

“Bà xã, bà xã… chúng ta từng tuổi này rồi, còn có giang san nào để gánh… tôi xin bà…” Đào Giang Hải khóc không thành tiếng ôm mẹ Đào.

“Đàn ông đàn ang mà khóc… rất mất mặt…” Trên mặt mẹ Đào cũng nước mắt như mưa.

“Tôi không khóc, tôi giành vinh quang cho bà, cho bà nở mày nở mặt… bà xã…”

“Không được gọi bà xã… tôi không xứng…” Mẹ Đào hờn dỗi đẩy tay ông ra.

Đào Giang Hải ôm càng chặt hơn, “Người không xứng với bà là tôi… tôi tư tưởng dơ bẩn, hành vi bỉ ổi, bà đừng ghét bỏ tôi…”

Đào Đào lặng lẽ đứng dậy, nhìn nhìn bố mẹ tay trong tay mặt đầy nước mắt, hòn đá nặng nhất trong lòng đã được dỡ xuống, sau đây, cô có thể toàn lực xử lý chuyện của mình rồi.”

Khiến bản thân được yên ổn, thả tự do cho người khác.

Từ nay, ai ở phạm vi người nấy, ai sống cuộc sống người nấy.

Hôn lễ rầm rộ tựa như vẫn còn mới hôm qua, chưa được nửa năm, hôn nhân của cô chết yểu, hạnh phúc mà cô cho rằng gần trong gang tấc đã hóa thành bong bóng.

Cuộc đời không phải quỹ đạo bình hành, mà là đường hẹp quanh co khúc khuỷu, nhưng điểm cuối vẫn chỉ có một.

Lúc này, một bóng người dài dài chiếu trên nền nhà, “Xin hỏi đây có phải phòng bệnh của mẹ Đào không?” Cửa được gõ nhẹ vài cái.

Đào Đào quay đầu lại, ánh mắt lập tức lạnh đi. Người đứng ngoài cửa là Hứa Mộc Ca, cô ta hiển nhiên đã hết cảm, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp động lòng người, trong tay ôm một bó bách hợp sắp nở.

“Tiểu Đào đang ở đây à, khéo thật! Vị này là giám đốc Đào đúng không ạ, nghe danh đã lâu.”

“Mẹ Đào, chào dì, cháu là bạn của Tiểu Đào, xin lỗi, đến bây giờ mới đến thăm dì. Có điều, cháu rất may mắn, có phải không ạ? Cháu được nhìn thấy mẹ Đào đã tỉnh dậy.” Hứa Mộc Ca giả vờ không nhìn thấy sắc mặt đen thui của Đào Đào, cười giống như gió xuân tháng Hai.

Đào Giang Hải và mẹ Đào vừa nghe là bạn của Đào Đào, vội vàng lau nước mắt, vừa mời ngồi, vừa rót trà, vừa thân thiết vừa ôn hòa.

“Giám đốc Đào, mẹ Đào, không cần đâu ạ, cháu ngồi một lát rồi đi. Cháu đang công tác ở đơn vị trước kia của dì Quý, sau này muốn xem nhạc hội hay gì đó, gọi một cú điện thoại, cháu sẽ tặng chú dì vé.” Cô ta đặt hoa tươi lên tủ trước giường mẹ Đào.

“Cảm ơn! Tiểu Đào nhà chú cũng thật là, có người bạn xinh đẹp thế này mà không dẫn về nhà bao giờ. Sau này siêng đến chơi nhé!” Đào Giang Hải xoa tay, nhiệt tình nói.

“Nhất định ạ. Mẹ Đào cần tĩnh dưỡng, cháu không quấy rầy nữa. Đợi mẹ Đào xuất viện rồi, cháu lại đến thăm.” Hứa Mộc Ca lễ phép cúi người, mỉm cười xoay đi.

“Tiểu Đào, tiễn bạn con đi.” Đào Giang Hải nhíu mày, trừng Đào Đào trách móc, trên mặt con bé này đến một nụ cười cũng không có, mặt lạnh giống như người ta mắc nợ nó bao nhiêu tiền vậy.

Hai người không nói lời nào đi ra phòng bệnh, hai người không hẹn mà gặp cùng không vào thang máy, đi dọc xuống thang bộ.

“Rốt cuộc chị muốn thế nào?” Đào Đào giành trước một bước, chặn trước mặt Hứa Mộc Ca.

“Chị muốn tìm em nói chuyện, nhưng em không cho chị cơ hội, chị đành phải mạo muội tìm đến bệnh viện.” Hứa Mộc Ca áy náy thở dài.

“Chúng ta vừa không phải người thân lại không phải bạn bè, có gì để nói chứ?” Đào Đào cười lạnh một tiếng.

“Tiểu Đào, đừng nói lời giận lẫy, chúng ta đều cùng quan tâm một người đàn ông, có phải không?” Hứa Mộc Ca chân thành sâu sắc.

“Chị quan tâm chồng tôi như vậy, có phải tôi nên bày tỏ lòng biết ơn với chị không?”

Hứa Mộc Ca sâu xa nhìn chằm chằm Đào Đào, lẳng lặng cắn cắn môi, cúi thấp đầu, “Chị biết ngay là em đã hiểu lầm chị và Hoa Diệp mà. Tiểu Đào, đừng giày vò Diệp, mức độ anh ấy quan tâm em nhiều hơn em tưởng. Em chiến tranh lạnh với anh ấy như vậy, còn ly thân với anh ấy, trong lòng anh ấy rất khó chịu.”

“Ha ha, tôi phát hiện hai người có một ưu điểm chung, vừa quan tâm vừa chu đáo với đối phương, xuất phát từ tận đáy lòng. Chị quan tâm anh ta như vậy, lúc đầu sao nỡ bỏ lỡ, để tôi được món hời to như thế?”

“Không phải tất cả mọi người đều hạnh phúc giống như em, sinh ra đã là viên minh châu trong lòng bàn tay.” Hứa Mộc Ca cười khổ, “Đêm bình an cũng là sinh nhật chị, lúc Diệp gọi điện nói chúc mừng sinh nhật chị, mới biết chị bị bệnh…”

“Phiền chị dừng lại cho, tôi không có hứng thú nghe chuyện ấm áp giữa hai người. Chị muốn nghe ngóng tình hình gần đây giữa tôi và Hoa Diệp, chị có nguồn tin mà, đâu cần thiết phải gấp gáp chạy đến trước mặt tôi để chứng thực như vậy. Lẽ nào chị lo bị lừa dối?”

“Có người bằng lòng lừa dối em, cũng là hạnh phúc. Đáng tiếc Diệp quá thành thực.”

Đào Đào nhíu mày, “Anh ta thành thực đối diện với trái tim mình, chưa bao giờ hời hợt, sao lại là đáng tiếc? Ồ, anh ta sẽ không thẳng thắn nói với chị, chị không thể sinh đẻ, cho dù có yêu sâm đậm đến mấy, cũng không thể cưới chị. Trời, thật khiến người ta đồng cảm.”

Mặt Hứa Mộc Ca bỗng nhiên im bặt, môi miệng run rẩy, “Sao… cô biết được?”

“Chị biết được như thế nào thì tôi cũng biết như thế ấy. Cho nên mới nói tuy chị làm chủ trước tiên, nhưng người cười đến cuối cùng không hẳn sẽ là chị.” Trước giờ cô không phải là người cay nghiệt, không thích bới móc chỗ đau của người khác, nhưng cô thật sự chịu hết nổi rồi. Đương nhiên, cô cũng không phải là cái người cười đến cuối cùng đó. Vì hương hỏa của nhà họ Diệp, Hoa Diệp sẽ tìm một ứng viên thích hợp khác trong phạm vi của anh ta. Sau này xảy ra chuyện gì, đã không còn liên quan đến cô.

Hứa Mộc Ca nghiêm mặt híp mắt lại, “Chỉ sợ cô cười quá sớm thôi.”

Đào Đào nhún nhún vai, “Cũng còn hơn là không cười được! Bó hoa này là chị tặng cho Hoa Diệp, cho nên sẽ do anh ta đích thân đến cảm ơn chị. Bạn bè tôi rất ít, không phải không có, mà là tôi rất kén chọn. Hứa tiểu thư như vậy, trước giờ tôi luôn tôn kính nhưng không dám gần. Không nói tạm biệt, về nhé!”

Có lẽ còn có thể nói thêm những lời ác độc nữa, nhưng không cần thiết. Giống như chị Yên Nhiên nói, cho dù là trẻ nhỏ cũng sẽ không vì một món đồ chơi, một viên kẹo mà đi theo người lạ, cái gọi là cám dỗ của phụ nữ, đó cũng là đàn ông cam tâm tình nguyện bị cám dỗ.

Hoa Diệp là người có khả năng tự kiềm chế mạnh như thế, nếu trong lòng không có cảm giác với Hứa Mộc Ca, Hứa Mộc Ca có thể đến gần nửa bước sao?

Tình yêu đích thực vô địch mà!

Cô xoay người đi lên lầu, nhưng không quay lại phòng bệnh, mà đứng cạnh cửa sổ hành lang, cúi nhìn làn đường dưới lầu. Không lâu sau, cô nhìn thấy Hứa Mộc Ca đi vào bãi đậu xe, ba phút sau, cô nhìn thấy xe của Hoa Diệp từ bên trong chạy ra.

Người lái xe là Hoa Diệp, hay là Hứa Mộc Ca, cô không muốn biết. Vì vậy cô chỉ liếc một cái rồi xoay người đi, tâm trạng bình tĩnh như nước.

Không yêu thì sẽ không hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play