“Hứa Mộc Ca, rốt cuộc chị có ý gì?” Tả Tu Nhiên không đuổi theo, xoay người nhìn chằm chằm Hứa Mộc Ca, ánh mắt đó lạnh tựa như có thể khiến máu huyết toàn thân cô ta bị đông lại, cô ta không kìm được rùng mình một cái.
“Chị có thể có ý gì chứ, cùng… mẹ và em trai thân yêu của chị ăn tối, như vậy là sai sao?” Cô ta giả vờ tự nhiên nhún nhún vai.
“Tôi có mời chị?”
“Là mẹ bảo Mộc Ca cùng đến đấy.” Mẹ Tả ngẩng đầu lên, “Nhận được điện thoại của Mộc Ca, mẹ rất vui. Nó hẹn mẹ ăn cơm, mẹ đồng ý đến gặp bạn con, không dành ra thời gian được nên muốn gộp lại cùng nhau, đều là người trong nhà cả.”
“Người trong nhà sẽ làm chuyện như vậy sao? Chị hãy tự kiểm điểm lại mình đi, tại sao Park Dong Sung yêu chị như vậy mà chị lại bỏ rơi ông ấy? Chị quá ích kỷ, quá tuyệt tình. Đừng tưởng chị giành lại được Hoa Diệp thì anh ta sẽ thật sự thuộc về chị. Nếu chị còn như vậy thì sẽ rất nhanh chào đón cuộc sống mất đi Hoa Diệp đấy. Anh ta không ngốc, chỉ là hơi hèn, mới làm ra chuyện ‘bỏ ngọc nhặt gạch’ như vậy. Tôi không phải Hoa Diệp, chút mánh khóe này của chị sẽ không làm gì được tôi.” Tả Tu Nhiên híp mắt lại, trừng Hứa Mộc Ca với vẻ hăm dọa, tay nắm thành đấm, “Hôm nay, nếu không phải mẹ đang ở đây, nếu không phải chị là con gái thì tôi sẽ đánh cho chị không còn cầm nổi dây đàn luôn.”
“Tu Nhiên, sao con có thể nói chuyện với chị gái như vậy?” Mẹ Tả cuống lên.
“Bớt chị gái em trai gì giùm đi, đừng kìm nén bản thân, muốn đánh thì cứ đánh, trước giờ tôi không muốn nghĩ các người ai là ngọc ai là gạch cả. Ha, đúng là người yêu trong mắt hóa Tây Thi mà.” Hứa Mộc Ca cười lạnh.
“Mộc Ca?” Mẹ Tả kinh ngạc nhìn cô ta.
Cô ta ngẩng nhìn với ánh mắt thù hận, “Bà Tả, tôi đã ba mươi mốt tuổi rồi, đã qua cái tuổi muốn mẹ cưng chiều từ lâu, bà vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân thì hơn, đừng ban phát tình thân tràn lan, trước đây tôi không thèm, bây giờ vẫn không thèm.”
“Hứa Mộc Ca!” Tả Tu Nhiên ra sức nhắm mắt, mặt cũng đen lại, bàn tay nắm thành đấm không kìm được run rẩy.
“Đừng ở đó mà gọi tôi, vô ích thôi, mau đuổi theo người yêu đáng thương của cậu đi, giải thích rõ ràng với cô ta, nếu cô ta còn bằng lòng tin vào những lời nói dối của cậu thì tôi chúc hai người hạnh phúc.” Hứa Mộc Ca cầm túi xách lên, khẽ cúi đầu với mẹ Tả, “Bà Tả, tôi xin phép.”
“Mộc Ca, con không thể đối xử với mẹ như vậy.” Mẹ Tả muốn giữ tay cô ta nhưng lại bị cô ta chán ghét giãy ra.
“Vậy tôi nên đối xử với bà như thế nào? Lúc bà vì người đàn ông khác mà ruồng bỏ tôi, tôi coi như bà đã chết rồi.”
Môi mẹ Tả run run, nước mắt từ từ dâng tràn, bà xấu hổ rụt tay về, “Con không thể tha thứ cho mẹ sao?”
“Bà sống sung sướng như vậy, muốn tôi tha thứ cho bà cái gì đây? Bà không cần tha thứ, tôi nên học hỏi bà. Bà cho tôi biết được người mà phụ nữ yêu nhất chính là bản thân mình, những thứ khác đều là giả dối, đều không cần quan tâm.”
Mẹ Tả che mặt, nước mắt mờ mịt nhìn Hứa Mộc Ca nghênh ngang bỏ đi. “Tu Nhiên…” Bà tủi thân quay người về phía Tả Tu Nhiên đang đứng như hóa đá.
“Đây có lẽ là báo ứng.” Tả Tu Nhiên nhắm mắt lại, “Không thể chọn bố mẹ, không thể chọn chị em, bất kể mọi người cho con thứ gì, con chỉ có thể chấp nhận. Nhưng con có quyền lựa chọn người con yêu, không gì có thể ngăn cản được con, mẹ đừng nói gì cả, tự mình bắt xe về khách sạn, con phải đến với Đào Đào.”
Anh khẽ liếc mẹ Tả một cái, đầu cũng không ngoái lại mà bỏ đi.
Hi vọng mọi chuyện vẫn còn kịp.
Đào Đào từ trên taxi bước xuống, bảo vệ ở Thính Hải Các vẫn còn nhớ cô, cười cười với cô, rồi lại cúi đầu đọc báo.
Cô không ý thức được gì, chỉ nghe theo sự sắp xếp của đôi chân, không ngừng đi về phía trước, lúc dừng chân, cô đã đứng dưới lầu chung cư rồi.
Cô ngẩng đầu lên, trong từng khung cửa sổ đều sáng đèn, nhưng ngọn đèn từng thuộc về cô đã tắt.
Trong lòng không phải rất đau khổ, cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn rõ như soi gương, trên đời này quả nhiên không có tình yêu nào vô duyên vô cớ. Không hận người khác, bất luận là Hứa Mộc Ca hay là Tả Tu Nhiên, họ có âm mưu hay không, nếu tình yêu giữa cô và Hoa Diệp vững như thành đồng thì người khác sao có thể chen vào được?
Hôn nhân là một loại niềm tin, cần phải có đủ dũng khí và tự tin.
Từ khi Hứa Mộc Ca quay về Thanh Đài, người hoảng sợ đâu chỉ có Hoa Diệp, không phải cô cũng suốt ngày thấp thỏm không yên hay sao? Trước mặt Hứa Mộc Ca, cô không có một chút tự hào hay sức mạnh gì để làm vợ Hoa Diệp, trong tận đáy lòng cô, cũng cho rằng người Hoa Diệp yêu là Hứa Mộc Ca, Hoa Diệp lấy cô là một sai lầm. Cho nên khi Hoa Diệp do dự, cô đã từng bước rút lui, cuối cùng quay người đi, tác thành cho anh và Hứa Mộc Ca.
Cô và Hoa Diệp, vẫn là yêu quá hời hợt.
Thay vì nói Hoa Diệp có lỗi thì cô đã làm đúng được bao nhiêu? Cô có từng muốn giành Hoa Diệp lại hay không? Cô muốn bảo vệ tốt cho mình, để bản thân bớt chịu tổn thương hơn.
Khi Tả Tu Nhiên theo đuổi cô với khí thế không thể ngăn cản, cô chưa từng được trải nghiệm cảm giác được người ta nâng niu. Không phải là không kịp đề phòng, mà là cô đã động lòng. Cô hướng về phía được người ta yêu thương, hướng về một loại tình yêu đẹp vừa cởi mở vừa ấm áp.
Hứa Mộc Ca hoặc Tả Tu Nhiên, đã nhìn rõ bản chất của cô, cô không yêu Hoa Diệp như cô tưởng, nên lúc này đây cô mới nhục nhã như vậy.
Cô không muốn thừa nhận bản thân là một con rối bị người khác điều khiển, nhưng không thể không thừa nhận điều đó.
Nếu Hoa Diệp biết được mọi chuyện, họ sẽ ôm nhau khóc ròng sao?
Kẽ răng dâng lên mùi tanh xa lạ, cô cắn chặt môi, lòng bất chợt thê lương.
“Phu nhân?” Một bóng người từ trong bóng tối bước đi ra, nhìn thấy cô thì ngây người rồi lập tức cười ha ha.
Cô nhận ra là thư ký của Hoa Diệp, trong tay đang xách một cái túi chéo vai, “Đến tìm Hoa Diệp à?” Cô hỏi.
“Luật sư Hoa ở bên chỗ trưởng đoàn Quý, tôi mang cho anh ấy mấy bộ đồ để thay. Phu nhân, chị đến?”
“Bên này có chút việc.” Cô trả lời qua loa. Trong đầu vô cùng hỗn loạn, vô ý bịa ra một lý do.
Thư ký Trâu rất chu đáo, không truy hỏi tiếp. “Vậy tôi đi trước nhé. À, phu nhân, vợ tôi mang thai rồi, ha ha, còn sáu tháng nữa, tôi sắp làm bố rồi.”
“Chúc mừng nhé.” Cô nói thật lòng.
Gia đình hạnh phúc đều giống nhau cả, nhưng gia đình bất hạnh lại mỗi nhà mỗi khác.
Thư ký Trâu khoát khoát tay, biến mất ở bên đường. Cô không dừng được bao lâu thì xoay người lại đi ra ngoài. Không bắt xe nữa, dọc đường, đi mãi về phía trước không mục đích.
Thanh Đài đêm nay sao sáng lạ thường, gió hiu hiu, tiếng sóng biển du dương đến lạ, còn hơn một tháng nữa, thời tiết trở nóng, Thanh Đài sẽ “hâm chín” khách du lịch, bãi tắm như phòng xông hơi, trên đường Quế Lâm, trẻ con nghỉ hè cưỡi xe đạp, kêu gọi í ới chạy qua bóng râm.
Lúc đó, cô sẽ ở đâu?
Tim Đào Đào bỗng thắt lại, phát hiện mình đã đứng bên bờ biển, bên dưới là biển cả đen như mực. Trong một giây vừa trôi qua, cô lại nghĩ đến cái chết. Chết rồi, mắt sẽ có thể nhắm chặt, không cần nhìn thấy người không muốn thấy nữa, cũng không cần phải đối mặt với những chuyện xảy ra, mọi thứ sẽ rất yên ổn, rất bình yên.
Cả người cô phát run, dùng hai tay che mặt.
Cô không chỉ tin tưởng hôn nhân, mà cô còn tin trên đời này vẫn còn sót lại tình yêu thuần túy, loại tình yêu thuận theo cảm nhận nơi đáy lòng, yêu chỉ vì yêu.
Sau khi hôn nhân của cô và Hoa Diệp thất bại, cô tưởng thầy Tả thật sự là một ngọn đèn sáng mà thượng đế gửi tặng cô, có thể mang đến cho cô ánh sáng và sự ấm áp mới mẻ, nhưng hóa ra đó chỉ là ảo ảnh.
Thật là ấu trĩ và nực cười.
Cô vốn không hiểu được tình yêu, thì làm gì có chuyện xứng đáng được yêu?
Cô nhắm mắt lại, tiến về trước thêm hai bước, tất cả phiền não và đau lòng, bi thương đều rời bỏ cô mà đi.
Một cơn gió biển ập đến, mang theo vị mặn chát của biển, cô bừng tỉnh mở mắt, một luồng khí nóng dâng lên từ ngực, từ từ sưởi ấm tứ chi.
Chết, là điều dễ dàng, cũng là việc nhu nhược. Cô không thể như vậy, thua thì đã thua rồi, nhục cũng đã nhục rồi, chỉ là cô không được may mắn, đụng phải ly hôn và thất tình, sống trên đời cũng đâu chỉ vì tình yêu.
Ngày mai, ánh mặt trời tươi đẹp vẫn sẽ nhảy nhót trên mặt biển, đêm tối rồi sẽ qua đi, mọi thứ không hề đáng sợ như thế.
Cô hít sâu một hơi, gạt đi nước mắt, xoay người đi lên bậc thềm.
Không hề bất ngờ khi Tả Tu Nhiên đang đợi ngoài sân, trong tia sáng yếu ớt, mang máng nhìn ra anh rất lo lắng, rất cuống quýt. Cô than khẽ, anh vẫn coi như một quý ông, có trách nhiệm chạy đến đây, xác định xem cô có đến nhà an toàn hay không.
“Đào Đào!” Anh nhìn thấy cô, xông đến trước, ôm chặt cô. Cô cảm thấy tay anh lạnh ngắt, người anh cũng đang run rẩy.
Cô mê muội nhìn anh, anh đang căng thẳng điều gì? Người như anh, khi chia tay chắc sẽ rất phóng khoáng.
“Đào Đào, mọi chuyện không phải như Hứa Mộc Ca nói, em phải nghe anh giải thích.” Anh nâng mặt cô lên, thương yêu tiến sát, muốn nhìn rõ mỗi một biểu cảm trên mặt cô.
Cô nhướng mày, rất chán từ “giải thích” này, trước đây Hoa Diệp cũng thích nói như vậy.
Nếu mọi chuyện đều đã được thẳng thắn phơi bày dưới ánh mặt trời thì có gì để giải thích nữa?
“Để sau đi, hôm nay em hơi mệt, em muốn về ngủ.” Cô rất khâm phục bản thân mình lúc này còn có thể cười nói được.
Anh không lên tiếng, nhìn chằm chằm cô, đột nhiên, dùng sức kéo cô vào lòng, không đợi cô hét lên vì kinh ngạc, anh đã mạnh mẽ hôn xuống.
Môi anh nóng hổi, rơi trên bờ môi cô, giống như sẽ đốt cháy cô vậy. Cô không né tránh, cũng không vùng vẫy, giống như một con búp bê không có linh hồn, đờ đẫn để mặc cho anh hôn, không hề nhúc nhích.
Anh bá đạo chạm vào răng cô, muốn tiến vào trong, hấp thu thêm hơi ấm của cô.
Cô mím chặt môi, cũng không chớp mắt, lạnh lùng nhìn anh.
Hơi thở ấm áp của anh có một loại cảm giác thuộc về, mùi sữa tắm thường dùng, đều đã thành thói quen. Nếu như không biết được mọi chuyện, có thể cô sẽ mở lòng, lấy hết dũng khí một lần nữa bước vào cung điện hôn nhân.
Trái tim đau đến co thắt, nhất thời không thể hô hấp, cô bắt đầu ho.
“Đào Đào, Đào Đào…” Anh yếu ớt gọi tên cô.
“Đào Đào, anh yêu em!” Anh vùi vào cổ cô, khàn giọng đau khổ thều thào bên tai cô.
“Cảm ơn.” Cô dừng ho, “Bây giờ có thể buông em ra được chưa?”
“Đào Đào, hứa với anh đừng suy nghĩ lung tung, cũng không được ra quyết định, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai anh đến, anh sẽ kể hết mọi chuyện cho em nghe, có được không?”
Cô khẽ gật đầu, “Được.”
“Anh đưa em vào.” Anh ôm lấy eo cô, đẩy cổng ngoài sân.
“Đừng tiễn nữa, anh cũng về sớm đi.” Cô bình tĩnh nói, “Bố mẹ đã ngủ rồi, đừng làm họ thức giấc.”
“Vậy anh nhìn em vào nhà.” Anh nói.
Cô lặng lẽ xoay người, chưa đi được mấy bước, đột nhiên anh lại từ phía sau chạy đến ôm chầm lấy cô, sức lực ấy dường như muốn khảm cô vào trong xương tủy.
“Xin lỗi, Đào Đào, hôm nay là anh đã sai, anh nên nói với em sớm hơn. Thật ra cách đây từ rất lâu, anh đã muốn nói cho em biết rồi. Nhưng anh kể rồi thì em sẽ không cho anh cơ hội yêu em nữa.”
“Không sao đâu, giờ biết cũng không muộn.” Cô cười một cách khó khăn, “Về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Thật là yếu đuối, lúc này đây, cô nên giơ tay tát cho anh một bạt tay, hoặc là lớn tiếng chửi anh vô liêm sỉ và đê tiện. Nhưng vẫn không nhẫn tâm, có một vài lời nói ra, khiến anh đau lòng, cũng sẽ làm đau cô. Mọi chuyện trước đây chỉ là lừa dối, trong giây phút ấy, cô quả thật cảm nhận được ấm áp, không phải hay sao?
Chi bằng bình tĩnh, chi bằng im lặng, để mọi thứ đến vội vã đi âm thầm ra khỏi cuộc sống của cô.
“Mai gặp.” Anh hôn lên gáy cô, vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay của cô.
Cô khoát tay, móc chìa khóa ra mở cửa, cũng không bật đèn, lần mò trong bóng tối đi lên lầu, thật sự không nghĩ ngợi gì, cởi đồ trực tiếp nằm lên giường.
Ngủ được một lúc, cảm thấy thân dưới giống như một cái lồng hấp, cô mở mắt ra, sờ thì tay nóng hổi, cô tưởng mình đang khóc, nhưng chất lỏng giữa kẽ tay lại nhơm nhớp, gắng gượng dậy bật đèn xem thử, thì trên gối toàn là máu, mũi không biết bị rách lúc nào, mà cả người cô nóng rất dữ. Cô muốn ngồi dậy thay gối, chân vừa chạm đất, người bỗng nhiên đổ về phía trước, cả người ngã sấp xuống sàn nhà.
Đào Giang Hải đưa cô đến bệnh viện, đo nhiệt độ thì thấy bốn mươi độ. Bàn tay cầm nhiệt kế của bác sĩ phòng cấp cứu run khẽ một cái, cô mới thở phào như trút được gánh nặng, để mặc cho bản thân chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT