*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngươi cấp mấy?”

Tử Hàn chuẩn bị căn cứ vào cấp bậc của Duy Tâm để chọn ra đi nơi nào luyện cấp.

“cấp 20.”

Duy tâm dám thề, hắn thấy mặt Tử Hàn đầy hắc tuyến.

“Vậy ngươi vọt tới nơi này làm gì a?”

Tử Hàn cũng thật không biết nên nói gì, hắn cực độ hoài nghi Duy Tâm rốt cuộc có biết hai chữ “năng lực” viết thế nào không.

“Ha hả.”

Cười gượng một chút, Duy Tâm vội vàng giải thích, hắn cũng không muốn bị xem là ngu ngốc a,

“Vì muốn bắt sủng vật a, ngươi cũng biết đó, không có sủng vật Huấn thú sư căn bản một chút ích lợi cũng không có, bởi vì đều biết lực công kích hạn chế, ta chỉ phải liều chết đến cố mà bắt quái đẳng cấp cao.”

Nhìn đi nhìn đi, ta là nhìn xa trông rộng a, tuyệt đối không phải ngu ngốc à.

“Ta hiểu được, ngươi muốn bắt quái gì?”

Thật có lỗi mà đối duy tâm cười cười, Tử Hàn cũng biết là đã oan uổng hắn.

“Còn chưa biết a, luyện trước tính sau, nhìn ưng con nào thì đến lúc đó lại bắt là được.”

“Vậy được rồi, ngươi phải theo sát ta, chúng ta đi đánh Hấp Huyết Lang.” (Sói hút máu)

Bởi vì hai người cấp bậc cách nhau rất xa nên không thể tổ đội, cho nên Tử Hàn đành phải đem Hấp Huyết Lang đánh tới mệt mỏi gần chết rồi để Duy Tâm đánh tiếp.

Thấy hắn đánh ra lực công kích với con số là mấy trăm, nhìn nhìn lại chính mình đánh ra chỉ mới mấy chục, Duy Tâm buồn bực đành phải cuồng khảm (chém điên cuồng) trút giận lên con Hấp Huyết Lang để tiết hận.

Cứ như vậy đánh từng quái, thời gian chậm rãi trôi, Duy Tâm rốt cục lên tới cấp 25, phân phối điểm kinh nghiệm xong, Duy Tâm ngẩng đầu thì nhìn thấy Tử Hàn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá chính mình.

“Làm sao vậy?”

“Không, không có gì, ta chỉ thấy kỳ quái ngươi đánh quái rơi ra đồ vật dường như tương đối nhiều.”

Tử Hàn rất khiêm tốn, Duy Tâm đánh quái rơi ra đồ vật đâu chỉ là tương đối nhiều, mà là nhiều một cách hiếm thấy, nhiều một cách khoa trương kìa, mỗi một con Lang chết chính là rơi ra cả đống đạo cụ.

“Giá trị may mắn của ta cao lắm.”

Biết Tử Hàn là người tốt, Duy Tâm cũng không che dấu, thành thành thật thật nói ra nguyên nhân.

“Khó trách mà.”   Gật đầu hiểu rõ, Tử Hàn cũng không nói thêm quanh co tại vấn đề này nữa, chỉ nói:

“Chúng ta đi đánh Ám Dạ Biên Bức (dơi đêm) đi.”

Có thể nói Tử Hàn bản lĩnh rất cao, hắn thập phần rõ ràng khi nào thì nên đổi sang quái đánh nào, cấp bậc gì thì thích hợp quái gì.

Gật gật đầu, Duy Tâm tỏ vẻ không ý kiến.

“Bất quá thời điểm đi lãnh địa Ám Dạ Biên Bức ngươi phải cẩn thận, chúng ta phải đi ngang qua khu vực của quái Tử Đằng, quái kia cấp bậc tuy rằng không phải đặc biệt cao, nhưng thực phiền toái.”

Dọc theo đường đi, Tử Hàn  trước tiên cùng thuyết minh  cho Duy Tâm một chút những thứ cần chú ý.

Mới đầu Duy Tâm còn không hiểu rõ lắm những lời Tử Hàn nói, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy Tử Đằng quái, mới hiểu được ý của Tử Hàn, tưởng tượng một chút cảm giác một đám Hoa Quái Tử Đằng hướng trên người của ngươi siết lại cọ tới chà lui, còn bộ dáng bị đám tử đằng này trói thành cái bánh chưng nữa, cuối cùng tưởng tượng thêm một chút, hoa tử đằng sau khi trói ngươi còn liều mạng hút huyết ngươi, tưởng tượng ra những thứ này ngươi liền hiểu được vì cái gì Tử Đằng Quái thực phiền toái.

Đừng nói Duy Tâm này tay ngu ngơ cấp 20, liền Tử Hàn này cấp cao thủ 60 đều cảm thấy được có chút khó giải quyết, đang lúc cả hai luống cuống tay chân xử lý đám tiểu quái, đột nhiên nghe thấy một trận nổ, sau đó đất kịch liệt lay động, cả hai bất đắc dĩ trước tiên lui về.

“Trời, thật không biết chúng ta vận khí tốt hay là kém, thế nhưng lại xuất hiện  Tử Đằng Vương.”

Thấy xuất hiện ở trước mặt là cây Tử Đằng phóng bự, Tử Hàn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

“Ngươi đánh không lại nó sao?”

“Có chút khó khăn, nó là BOSS cấp 200, một mình ta thì hơi miễn cưỡng”

Có chút đau đầu mà nhìn quái trước mắt, Tử Hàn thập phần hiểu rõ ràng thực lực của chính mình.

“Bất quá BOSS cũng không phải dễ gặp như vậy, nếu bỏ qua tựa hồ có chút đáng tiếc.”  Duy tâm lẩm bẩm nói.

“Nói cũng đúng.”  Tử hàn rất đồng ý gật đầu, nghĩ nghĩ, nhân tiện nói     “Ta tìm bằng hữu của ta đến trợ giúp đi.”

Liên lạc bằng hữu xong, Tử Hàn đem Duy Tâm kéo đến một bên mảnh đất an toàn, ngồi xuống, chờ đợi viện binh đến.

“Duy Tâm, ngươi cũng là một trong bảng 100 cao thủ sao?”     Nhìn xem thời gian còn sớm, Tử Hàn liền cùng Duy Tâm tùy tiện hàn huyên.

“Ân, đúng vậy, kỳ thật ta nghĩ vào được cũng là thập phần ngoài ý muốn mà, Tử Hàn thì sao? Ngươi xếp thứ mấy a, ngươi lợi hại như vậy nhất định là trong top 5 đi.

“A, cũng không có gì, ta đứng thứ nhất.”   Gãi gãi mặt, Tử Hàn có chút ngượng ngùng nói.

“Oa, ngươi hảo lợi hại a, ta về sau phải dựa vào ngươi rồi.”   Kinh ngạc một chút, Duy Tâm liền trêu ghẹo mà một chút cũng không chú ý tới lời mình nói có bao nhiêu ám muội khi nghe.

“Được, ta thập phần vui mà.”    Nhìn gương mặt xinh đẹp của Duy Tâm, Tử Hàn đột nhiên cảm thấy được tim có chút đập gia tốc, chân tay luống cuống lên.

“Lão Đại, chúng ta tới nè.”    Âm thanh sang sảng đánh gãy câu chuyện hai người đang nói, xa xa thấy vài người đi tới.

Thời điểm nhìn thấy Duy Tâm, người mới vừa mở miệng nói chuyện thoáng kinh ngạc  một chút, thốt ra:

“Lão Đại, ngươi chính là vì mỹ nam tử này mà vứt bỏ chúng ta sao?”

Vừa dứt lời, Tử Hàn liền hung hăng gõ đầu của hắn một cái, hai người khác đứng ở một bên cười trộm, tuy rằng biểu tình lạnh lùng nhưng Duy Tâm vẫn là nhìn ra trong mắt của Tử Hàn toát ra ánh mỉm cười.

“Đến, ta  giới thiệu cho các ngươi một chút, hắn là Húc Nhật Duy Tâm, cấp 25 Huấn thú sư.”

“Xin chào, ta là Quạt Hương Bồ, cấp 40  Hắc Ám Hiến Tế Sư.”    Quạt Hương Bồ mang tươi cười giảo hoạt  hướng Duy Tâm tự giới thiệu. (Hiến Tế Sư : có khả năng gia máu cho đồng đội, game thủ TQ thường gọi đùa là bảo mẫu or vú em, trong một số game khác chức nghiệp này tên là Thần Quan hoặc mục sư, pháp sư hay tư tế/ti tế).

“Ta là Buồn Bực Âm Thầm, cấp 47, kiếm sĩ.”

Thấy Buồn Bực Âm Thầm khi tự giới thiệu thì một bộ dáng khốc khốc (lãnh khốc, lạnh lùng, cool), xem ra đây là tính cách của hắn, biết hắn không phải không hoan nghênh mình, Duy Tâm cũng không để ý cá tính hắn.

“Ta là Nửa Đời Mơ Mộng, cấp 39, cung thủ, mong được chiếu cố nhiều.” Đầu đội một chiếc khăn to, Nửa Đời Mơ Mộng như trước cười đến sang sảng như ánh mặt trời.

“Lão Đại, ngươi bảo chúng ta tới là làm gì a? Ta còn chút xíu là có thể lên cấp 40.”

Tự giới thiệu xong, Nửa Đời Mơ Mộng lập tức bất mãn hướng về phía Tử Hàn oán giận lên.

Mà những còn lại thì không nói gì, chỉ nhìn hắn, hắn chẳng lẽ không phát hiện đối diện là gốc cây tử đằng vương lớn như vậy sao?

Ho khan một tiếng, Quạt Hương Bồ đánh vỡ  cục diện xấu hổ nói:

“Tử Hàn, ngươi tìm chúng ta tới là đánh BOSS này?”

“Ân, đúng vậy, bất quá ta không định đánh chết nó, ta muốn đem nó đưa cho Duy Tâm làm sủng vật.”

Duy Tâm thần tình kinh ngạc mà nhìn Tử Hàn, không nghĩ tới hắn thế nhưng đoán được ý nghĩ của chính mình, Tử Hàn bị Duy Tâm nhìn có chút ngượng ngùng.

Bởi vì chỉ chú ý tới tình huống của Tử Hàn, cho nên Duy Tâm cũng không phát hiện những người khác ở một bên mờ ám cười trộm.

“Ngươi là Huấn thú sư, không có sủng vật chung quy cũng không tiện, trước tiên dùng thử quái này, tuy rằng chỉ có cấp 200, nhưng dù gì cũng là BOSS.”

“Thật cám ơn ngươi, Tử Hàn.”

“Không có gì.”   Khụ  một tiếng, Tử Hàn dời đi ánh mắt đang đối diện cùng Duy Tâm, Duy Tâm có chút mê hoặc nhìn vành tai hơi đỏ lên của Tử Hàn, không rõ chính mình có nói sai lầm rồi.

“Mơ Mộng ngươi dùng Hoả Tiễn công kích từ xa, Quạt Hương Bồ ngươi phụ trách thêm huyết, ta nhớ rõ Hắc Ám Hiến Tế dường như có Địa Ngục Hỏa Diễm, khi nó sơ hở ngưởi dùng lửa thiêu nó, ta cùng với Ám sẽ chính diện công kích nó, hiểu chưa.”

Khởi xướng mệnh lệnh, Tử Hàn thật sự thập phần có khí phách, Duy Tâm thần tình sùng bái.

“Hiểu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play