*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đi ra khỏi công hội, Tử Hàn liền gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Ngươi có phát hiện Duy Tâm gần đây đang cố ý tránh né chúng ta không?” Vũ Tiễn nhíu mi, biểu tình thật bất đắc dĩ.
Quả nhiên không phải do ta lỗi giác. Tử Hàn nhẹ nhàng gật đầu.
“Bất quá ngươi nói chuyện này làm gì?” Tử Hàn kỳ quái hỏi.
“Chỉ là muốn hỏi một chút xem ngươi định chuẩn bị thế nào thôi.” Vũ Tiễn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, có chút không yên lòng, “Buông tay hay vẫn là tiếp tục?”
“Ta sẽ không buông Duy Tâm ra.” Tử Hàn không chút do dự nói thẳng ra đáp án.
Vũ Tiễn kinh ngạc nhìn hắn.
“Qua nhiều năm như vậy, Duy Tâm là người đầu tiên khiến ta thật lòng yêu thích, nếu cái gì cũng không làm, liền trực tiếp buông tay, thật xin lỗi, ta làm không được.” Tử Hàn tươi cười tràn ngập tự tin.
“Cho dù bị cự tuyệt???” Vũ Tiễn cười nhạo.
“Cho dù bị cự tuyệt!!!” Tử Hàn kiên định, chân thành gật đầu.
“Cho dù bị cự tuyệt, ta cũng hy vọng Duy Tâm chính miệng nói cho ta biết, nếu cái gì cũng không làm, cứ vậy mà trực tiếp tự động bỏ cuộc, ta cả đời sẽ cảm thấy không cam lòng, ta cũng không giống ngươi.” Nhìn ra sự khiếp đảm của Vũ Tiễn, Tử Hàn suy tư rồi cười nói.
Thân mình Vũ Tiễn run lên, mím chặt môi không trả lời.
Hắn là nhát gan, từ khi Duy Tâm biết hắn giấu giếm thân phận và mọi chuyện, có thể nhận được sự tha thứ của Duy Tâm, đối với Vũ Tiễn mà nói đây chính là hy vọng xa vời nhất, hắn không dám lại yêu cầu Duy Tâm sẽ thương hắn.
Chính là...... chính là, đúng là vẫn cảm thấy không thể cam lòng, bỗng ở đâu nhảy ra một người xa lạ, liền như vậy đoạt Duy Tâm đi rồi, đoạt đi Duy Tâm của hắn, người duy nhất mà qua nhiều năm như vậy có thể đi vào thật sâu thật sâu trong lòng hắn, thật sự...... Phi thường phi thường không cam lòng mà.
Thế nhưng Vũ Tiễn không biết nên làm thế nào, cho tới tận bây giờ hắn đều chưa từng đối diện với loại sự tình này, hắn thực bất lực.
“Đừng hy vọng ta có thể giúp ngươi, hiện tại chúng ta là tình địch.” Hiểu rõ Vũ Tiễn đang suy nghĩ gì, Tử Hàn cười cười, nói hắn ích kỷ cũng được, nói hắn keo kiệt cũng thế, hạnh phúc của chính mình chỉ có thể từ bản thân nắm bắt, hắn đã chậm một bước, nhưng tuyệt đối sẽ không lại đi sai bước nữa.
“Nói thật, có đôi khi ta cảm thấy ngươi thật sự rất đáng ghét.” Vũ Tiễn lạnh lùng nói.
“Ta cũng vậy.” Tử Hàn hờ hững nở nụ cười, “Một khi đã như vậy, ta nghĩ, chúng ta cũng không cần cùng đi làm nhiệm vụ, ta đi trước.”
Phất phất tay, Tử Hàn xoay người liền ly khai.
Nhìn theo thân ảnh Tử Hàn dần dần rời xa, Vũ Tiễn cực không cam lòng nắm chặt tay.
Có đôi khi, hắn thật sự hâm mộ Tử Hàn, hâm mộ dũng khí của hắn, hâm mộ hắn không khi nào sợ hãi thứ gì.
Thật sự là đáng ghét a, ghét bản thân mình nhát gan như thế. Lòng bàn tay bị móng tay cắt sâu, trong mắt Vũ Tiễn là tràn đầy thần sắc thống khổ.
“Ngươi hôm nay lòng không yên a.” Giải quyết xong Quái trước mặt, Huyết Sắc Hồn Phách đi đến bên người Duy Tâm rồi ngồi xuống.
“Ha hả, có sao?” Thả ra bọn Tiểu Bạch, Duy Tâm ngồi ở tại chỗ chờ điểm kinh nghiệm tự động tăng lên, để bọn nhóc sủng vật ‘đi cày’ thay.
Nhìn chăm chú Duy Tâm một hồi lâu, Huyết Sắc Hồn Phách thở dài, “Ta không thích thấy bộ dáng ngươi có tâm sự.”
Cười khổ một chút, Duy Tâm cúi đầu lí nhí: “Chính là, ta cũng không phải tiểu hài tử nữa, đương nhiên cũng có chuyện phiền não.”
“Cho nên ta hy vọng ngươi có thể nói ra, cùng ta chia xẻ, ta sẽ cùng ngươi giải quyết vấn đề.” Huyết Sắc Hồn Phách nắm chặt tay Duy Tâm, lộ ra nụ cười mỉm ôn nhu, “Vẫn là...... Ngươi vẫn không tin ta?”
“Không thể nào, ta sao có thể không tin ngươi chứ.” Duy Tâm lập tức phủ nhận.
“Vậy thế này là sao?” Huyết Sắc Hồn Phách nhìn Duy Tâm, chờ đợi lời giải thích của hắn.
-0-