Ngoài trời mưa vẫn đang rơi nặng hạt, tiếng sấm vang rền, giông gió vẫn đang cuồn cuộn thổi như muốn quét tan mọi thứ, đánh đổ mọi vật cản bước chân mình, cơn bão như con hổ hoang dã đến bàn tiệc muộn điên cuồng ra sức tàn phá mọi thứ còn sót lại, nửa ngấu nghiến, nửa giằn vặt. Trong màn mưa đó, tại Lăng Vực, ánh đèn vẫn còn loe lóe sáng, Ám vệ vẫn đang không ngừng ra sức tìm kiếm thứ gì đó bên dưới làn nước đỏ thẫm, sóng biển mãnh liệt đập vào tường đá như muốn đem thành đồng vách sắt vỡ nát. Trên bờ vực, một chiếc xe hơi sang trọng chậm rãi chạy đến, một đôi bàn chân thon dài thẳng thớm bước ra đạp lên làn nước mưa đang chảy róc rách trên đất.
Xe dừng lại, chỉ cần bước vài bước là Hoắc Minh Long đã đi đến bờ vực, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài biển, trước mắt nước biển, màu trời, đường chân trời nhòa đi, chỉ còn một màu đen xám xịt, có chút mông lung, có chút mơ hồ, không rõ là thế giới bên ngoài, hay là trong lồng ngực, là đau hay là tê tái, cứ tưởng như đã đến không còn cảm xúc. Đôi con ngươi lam sắt lạnh vốn luôn dịu dàng khi nhìn nhóc con, bây giờ chỉ còn câm phẫn, thù hận, nhưng câm phẫn và thù hận này không phải là với kẻ đã làm hại Tiểu Thiên, mà là với chính mình, bảo vệ không được nhóc con, cảm giác an toàn không biết từ bao giờ đã không còn nữa.
Bây giờ, có lẽ đây là lúc anh chân chính hiểu được cảm giác mà ba mình đã trải qua nhiều năm về trước, phấn đấu, cố gắng thực hiện ước nguyện, nhẫn nhục, chịu đựng, chờ đợi, điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi mình đơn độc. Gương mặt anh ngẩn lên để từng giọt nước mưa lạnh lẽo giội xuống, nhưng mặc cho nó có lạnh lẽo, giá buốt đến đâu, cũng không bằng cái lạnh lẽo cô độc trong lòng anh lúc này, đôi mắt lam thoáng chốc đã đỏ ngầu như màu mắt của quỷ dữ, sấm rền, đôi con ngươi xanh thoáng chốc lóe lên, trong khoảnh khắc người ta dường như nhìn thấy một đôi cánh đen xuất hiện sau vai anh, nhưng kì thực đó chẳng qua chỉ là ảo giác.
Dưới làn mưa xối xả, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Minh Long, dõi theo từng bước chân đang tiến gần đến bờ vực của anh, vờ như anh sẽ một lần nữa nhảy xuống, nhưng không một ai ngăn cản, hoặc họ không dám, hoặc chính bản thân họ hiểu rõ anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, chí ít là trước khi báo được thù. Bước chân đã suýt soát bờ vực, đôi mắt lam chậm rãi nhắm chặt, thu lại tất cả nỗi câm hờn cùng thù hận, một tay nắm lấy một phần khế ước, tay còn lại nắm chặc đến hằn cả gân tay.
Đơn độc giữa trời, biển, vực thẩm, anh lặng lẽ đứng đó cảm nhận lạnh lẽo của bão tố, mặn chát của nước biển, bên tai, tiếng mưa dần nhỏ lại trong vô thức, tất cả mọi giác quan đều lịm đi, trong thời khắc ấy, anh dường như nghe thấy lời nói của một người phụ nữ. " Chỉ cần còn có lòng tin..."
Chỉ cần còn có lòng tin...
Không biết trãi qua bao lâu, trên người đã không còn cảm thấy mưa rơi lên nữa, Hoắc Minh Long mới mở mắt ra, đôi mắt bây giờ đã ráo hoảnh, trong đôi con ngươi lam đã trở về với sự lạnh lùng, thâm thúy quen thuộc, chỉ là ẩn ẩn trong đó nhiều hơn vài phần sắc bén cùng cảm giác thâm sâu khó lường, anh nhìn về phía Phúc bá, ông đã đứng bên cạnh anh, bung ô che cho anh, cảm giác dường như vừa trãi qua nỗi đau lớn nhất trong đời, bạc môi mỏng hơi nhếch lên cười, nụ cười không thấy đáy mang theo vài phần tàn độc.
Cẩn trọng nhìn anh, Phúc bá mở lời. " Thiếu gia, nên về rồi."
Cúi đầu nhìn một phần khế ước trong tay, Hoắc Minh Long quay đầu, không nói một lời, chỉ thấy lồng ngực anh căng ra, hít vào một hơi sâu, nhìn qua phía Phúc bá, nhìn về phía Lôi, Mị, Ảnh, A Nặc cùng toàn thể những Ám vệ đứng xung quanh, cùng những người vẫn đang ra sức tìm kiếm, chân anh di động, bước chân thế nhưng lại trở về phía chiếc xe, anh bây giờ giống như loài quái thú mới một giây phút trước còn điên cuồng, câm hận, ra sức hủy diệt mọi thứ, nhưng chỉ một nháy mắt, tất cả những nanh vuốt hung tợn, những cảm xúc dữ dội kia liền thu lại... quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, bởi vì ẩn dưới sự yên tĩnh đó là... có lẽ ngay cả nghĩ người ta cũng không muốn nghĩ đến.
---
Chưa đầy một tháng sau, Thần Long tuyên bố bước một chân vào một ngành mà hoàn toàn không có liên quan tới tài chính, ngành dầu khí, thương vụ thu mua lớn nhất trong lịch sử giao dich được kí kết. Ngay lập tức, Thần Long trở thành một trong những tập đoàn dầu khí hàng đầu nước Y sau khi bỏ một số tiền lớn ra để mua lại một trong những "ông lớn" trong ngành song đang có dấu hiệu xuống dốc.
Đổ một vốn lớn đầu tư vào một ngành mới có phải là bước đi đúng đắn khi bản thân Thần Long đã là một trong, à không là tập đoàn tài chính lớn nhất nước. Mọi người đều bâng khuâng suy nghĩ không biết Tổng giám đốc Thần Long đang suy nghĩ gì? Bước đi mạo hiểm này sẽ thành công hay là thất bại? Mọi người đều dõi mắt chờ mong...
Cùng ngày hôm đó, Ảnh đã nhận được lệnh của Hoắc Minh Long âm thầm lên máy bay đến Trung đông, sớm hơn dự tính ban đầu một năm...
--- Phân cách tuyến cuối cùng của phần 1 ---
Bên này đại dương, giông tố đang rền vang ầm ầm dữ dội, sức bão mãnh liệt như muốn đánh đổ mọi thứ. Nhưng phía bên bờ bên kia, lại là một mảnh nắng vàng ươm như lụa mỏng, ấm áp trãi dài, những cuộn sóng xanh rờn như tà áo thiếu nữ khẽ khàng phất vào bờ cát, từng cơn gió mát hây hây. Trên một hòn đảo nơi bờ phía Đông Lăng Vực...
Trong tiếng rì rào của những con sóng và gió biển, bất chợt, âm thanh hô hoáng của một người phụ nữ vang lên phá tan không khí nền nã, êm dịu của khung cảnh, tiếng bước chân bịch bịch nặng trĩu tiết lộ cân nặng quá khổ, người đó hồng hộc chạy về phía bờ cát nơi một chiếc dù lớn được dựng lên để nghỉ mát. Chân trước chân sau bước vào bóng mát của chiếc dù, vừa lau mồ hôi người đó vừa thở, mới ngập ngừng nói. " Phu nhân, hộc hộc... có một cô gái dạt vào bờ biển..., còn sống, Lăng Lan đã hô hấp nhân tạo cho cô ấy, nhưng là trên người cô gái đó không có giấy tờ tùy thân, nhưng là cái này..." Người phụ nữ vừa nói, vừa lấy ra một chiếc khăn tay.
Dưới tán mát của cây dù, một chiếc ghế dựa được mở ra, người nằm trên ghế là một người phụ nữ rất xinh đẹp, không rõ bao nhiêu tuổi, nhưng đuôi mắt không có nếp nhăn, làn da trắng hồng láng mịn, cơ thể mềm mại không xương, đường cong lả lướt đủ khiến cho mọi gã đàn ông mê mẩn, người phụ nữ nhàn nhã nằm trên ghế, bên cạnh có người quạt mát còn có một đĩa trái cây mát lạnh thơm ngon để vừa ngắm cảnh biển vừa thưởng thức.
Gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy không chút cảm xúc khi nghe người vừa chạy vào kia nói, mãi đến khi, người đó đem đến một chiếc khăn tay, trên đó lấm tấm màu vàng không rõ là bụi hay phấn, cùng màu đo đỏ của tảo biển, người đó nói thêm. " Trên quần áo và trên người cô gái đó lại có thứ này, còn có mang một chiếc nhẫn rất giống với bức vẽ trong phòng phu nhân."
Tức thời gương mặt người phụ nữ biến hóa lớn, trong đôi con ngươi vốn đã trong trẻo giờ đây hoàn toàn là ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi dậy, kéo hỏi người kia. " Con bé... con bé đang ở đâu? mau dẫn ta đến đó... Nhanh!!!"
--- KẾT THÚC PHẦN 1---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT