Trong đầu Thượng Quan Dương lúc này là một dấu chấm hỏi to tướng, ánh mắt cậu nhìn về phía cô gái nhỏ đang toàn tâm toàn ý ăn uống mĩ vị kia mà trong đầu thầm không hiểu nổi, trong đôi mắt đen trong suốt thuần khiết ấy chứa đựng gì. Cậu không phải không biết vị thế của nhà họ tô tại nước Y này, không phải chỉ riêng cậu e là bất kì người nào cũng rõ ràng điều này, nhắc tới Tô thị người ta liền nhớ đến một tập đoàn tài chính lớn có thể hắc hơi là làm rung chuyển cả một nền kinh tế. Dẫu vài năm gần đây sự xuất hiện và bành trướng của Thần Long đã nhanh chóng bỏ xa những đối thủ còn lại, nhưng vị trí thứ 2 của Tô Thị là vững nu kiềng ba chân, nắm 1/4 lượng tiền trong toàn quốc không phải là một chỗ có thể chọc đến.

Nhưng hôm nay, cô gái nhỏ với cái cặp mắt kính to tướng trên mặt, biểu tình lúc nào cũng ngây ngô này, không tiếng động dễ dàng khiến cho người thừa kế tương lai của Tô Thị không chỉ một lần bị mất mặt. Nếu nói cô gái này ngây ngô đến mức không biết đã chọc phải ai thì cậu không tin, chỉ bằng khả năng ứng phó tình huống đem vấn đề đẩy lại cho người đặt bẫy, đây không phải là khả năng mà một kẻ ngốc có thể làm được. Còn về phần làm như thế nào lại là một vấn đề còn cần phải suy ngẫm thêm. " Đồng học Thuần." Thượng Quan Dương chưa từng gặp qua vấn đề này lần nào, muốn tháo chuông cứ hỏi người buộc chuông trước vậy.

" Hửm?" Tiểu Thiên vừa ăn phần bánh cuối cùng vào miệng. Trên đôi môi nhỏ xíu dính vài vụn bánh, ánh mắt vừa nhìn sang phía Thượng Quan Dương vừa lấy từ trong cặp ra một chiếc khăn tay lau miệng. Trên nó có thêu chữ Thuần bằng chỉ vàng, phản phất trong không khí một mùi thơm dịu nhẹ.

Trong đầu lại náo loạn, Thượng Quan Dương nhìn chiếc khăn tay của Tiểu Thiên, âm thầm nhớ. Đây là loại khăn tay cao cấp là hàng thượng phẩm trong thượng phẩm, chất liệu mềm nhẹ thoải mái không gây ma sát cho da, trên khăn tẩm một mùi hương làm bằng chất liệu quý hiếm được chiết xuất từ mật cá voi. ( Tác giả: GG thẳng tiến... ) Sản xuất với số lượng có hạn, chỉ khi đi dự đám tiệc người ta mới đem theo, mùi hương có thể bảo lưu năm mươi năm không phai. Đừng nói là đem ra lau miệng, gia thế như thế nào mới có thể tùy tiện sử dụng như thế này. Nhẩm đếm trong toàn nước Y ngoài một số siêu tập đoàn và quan chức cấp cao thì may ra. " Đồng học Thuần. Bạn là ai?" Thượng Quan Dương nhíu mày hỏi.

Là ai? Tiểu Thiên chớp chớp mắt, sau đó cuối đầu nhìn bảng tên trước vạt áo mình sau đó, rất tự nhiên mà đáp lại. " Thuần Hi Thiên."

Đột nhiên, Thượng Quan Dương cười lên. Cậu nhận ra với kinh nghiệm 18 năm sống trong giới thượng lưu của mình, lần đầu tiên cảm thấy bản thân quá non kém. Có phải là cô gái trước tư duy đơn thuần, hay là thâm sâu đến mức cậu không nhìn thấy được. Quả thực giữa hai điều đó, cậu không thể biết được, nhưng lí trí cho cậu biết, đã có một người nữa để lại dấu ấn trong cuộc đời cậu. ( Tác giả: Anh này không phải tra nam đâu nhé. )

" Ban đầu là Thuật thôi miên đúng không?" Sau khi thôi cười, Thượng Quan Dương nhẹ giọng hỏi một câu như vậy. Trước giờ cậu luôn có một sở thích vô cùng to lớn là tìm hiểu về thuật thôi miên. Thôi miên được chia ra làm nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là ba loại, loại một tác dụng bằng hình ảnh, loại thứ hai là tác dụng bằng âm thanh, loại thứ ba là tác dụng cả hai.

Nghe đến câu hỏi của cậu, Tiểu Thiên liền cười hì hì. " Ừm, là Quãng âm đại chúng."

Trong lòng nổi lên một đợt sóng, đối với người tìm hiểu về thuật thôi miên mà nói, Quãng âm đại chúng là cực kì khó thực hiện, Thượng Quan Dương nhớ, thuật thôi miên này sử dụng quảng giữa hai âm có vị trí cực cao trên thanh cao độ phối hợp với âm cực thấp. Âm thanh mặc dù có thể bị cản trở bởi các thiết bị chắn âm, nhưng với những loại âm thanh này người ta hoàn toàn có thể tác động được tới ốc tai, gây ù tai hoặc là thần trí mơ hồ tạm thời. Mà dựa vào biểu hiện của toàn thể hội trường lúc nãy thì rơi vào trường hợp 2. Nếu không phải bản thân cậu cũng bị người ta thôi miên thì cậu hoàn toàn không tin, cô gái nhỏ trước mắt lại có giọng quảng âm dài như vậy. Chỉ có một người có sử dụng chất giọng cực tốt thì mới có khả năng thôi miên một số lượng người lớn như vậy.

" Ai đã giúp cậu học thôi miên?" Nhưng thuật thôi miên này nếu không có được người chỉ dạy qua e là không thể thành tựu được như vậy. Người đó là ai nhất định cậu phải tìm được và theo học người đó.

Nhưng đáng tiếc thay, Tiểu Thiên học được thuật thôi miên không phải là từ con người, nhìn thấy bộ dáng nhiệt huyết của Thượng Quan Dương, Tiểu Thiên không biết nên nói như thế nào nữa, môi nhỏ chu lên đầy áy náy. " Người đó... không còn sống trên đời nữa." Vì dạy Tiểu Thiên, chính là một con ma, hồn ma nữ hầu. ( Tác giả: Nhân vật phụ vạn năng...)

Lần đầu tiên, Thượng Quan Dương cảm thấy lúng túng trong đời, nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Tiểu Thiên, sự khó xử trong lòng của cậu còn tăng gấp bội. Không biết làm gì hơn, cậu đành đổi sang vấn đề khác. " Vậy còn lần thứ hai?"

" Chuyển đổi ngữ âm." Một khi trong cùng một hệ ngôn ngữ, đột nhiên có một người sử dụng hệ ngữ âm khác, ngay lập tức xung quanh sẽ nhận ra ngay. Giống như việc bạn đang nghe một bài hát dở chừng, đột nhiên xen vào một bài hát khác, tất nhiên là bạn sẽ phát hiện liền.

Còn về cách làm của Tiểu Thiên, cô nhóc biết chắc chắn, lời Hoa đồng học nói là không chính xác, cho nên chỉ cần gọi ba người lên sau đó cho họ cùng một lúc phát âm chữ cái đầu tiên, chữ cái thứ hai, và chữ cái thứ ba trong câu chúc tiếng anh kia, nếu ba chữ không ghép lại thành được một từ có nghĩa thì coi như trong ba người không ai nghe câu chúc đó là gì. Khả năng hợp lí là rất thấp cho nên ngay khi ba người phát âm ra xong, những người ủng hộ Hoa Mỹ Kiều đều cảm thấy mất mặt.

Đúng lúc này tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, hai người đứng lên sau đó đi đến lớp học của mình.

Tác giả: Để mọi người chờ hơi lâu... Tại cái chương này... bị hóc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play