"Phù!"
Trình Vũ Phi thổi tắt ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật, không nén được tiếng
thở dài. Vậy là đã tròn hai mươi chín tuổi. Mới
hai năm trước đây thôi cô không hề nghĩ
đến việc mình sẽ trở thành
gái “ế” đến cái tuổi "già nua" hai mươi chín này. Ngoài công việc ổn
định đến phát chán ra, bản thân dường như chẳng có thứ gì.
"...Ú..."
Bọn "yêu nữ" bên cạnh reo hò không ngớt Trình Vũ Phi trừng mắt nhìn
các cô bạn gái quý hóa của mình bằng đôi mắt ướt. Ngoài
Điền Thiêm thuê chung nhà với cô, còn lại đều là bạn học, đồng nghiệp của cô.
Bọn họ đều đã lập gia đình. Những cô bạn quý hóa đó sau khi lấy chồng chẳng còn
được như xưa, chẳng còn cái cảnh chỉ cần một cuộc điện thoại là đội mưa đội gió
đến. Ai cũng bắt đầu đùn đẩy thoái thác. Thường chỉ khi ông xã buổi tối bận
nhậu nhẹt tiếp khách, các nàng không chịu nổi cảnh vò võ một mình mới vời được
các nàng ấy đến.
"Chị
Phi Phi, vừa nãy chị ước gì thế? Có phải là hy vọng câu được một ông xã rùa
vàng không?" Điền Thiêm cười hi hi nhìn Trình Vũ Phi, ánh mắt mơ màng,
khuôn mặt đầy háo hức.
"Ấy
ấy! Không cần anh xã rùa vàng! Rất nhiều chàng trong số đó là gay Phi Phi muốn
một chàng vạm vỡ cơ! Loại nội công thâm hậu trên giường ấy!"
Bàng Hồng to giọng tru tréo.
Các
"yêu nữ" ngưng vài giây rồi lại ré lên. Trình Vũ Phi có chút ngượng
ngùng nhìn Bàng Hồng, "Đừng có mà vấy bẩn bông hoa của tổ quốc, Hoàng bà
bà ạ! Điền Thiêm vẫn còn là một tiểu cô nương đây!"
Bệnh
viện cũng là chốn giang hồ đặc biệt, ở đó có một số luật giang hồ rất kỳ quái,
trong đó có một điều là: Khoa ngoại có trai thanh, khoa nội có gái lịch, còn
khoa phụ sản toàn là bọn nam nữ thô bỉ.
Bàng
Hồng chính là điển hình cho những nữ bác sĩ khoa phụ sản thô bỉ đó, giọng nói
oang oang, bước đi phăm phăm, mở miệng là toàn chuyện đen tối, lời nói sặc mùi
phim cấp ba, mọi người mới tặng cho biệt danh Hoàng bà bà. Đương nhiên chỉ có
những chị em trong nhóm của Trình Vũ Phi mới gọi như thế. Nhưng Hoàng bà bà lại
lây được một ông chồng vô cùng đẹp trai nho nhã, học rộng hiểu nhiều.
Bởi vậy
Trình Vũ Phi thở dài nói vói Hoàng bà bà, "Thật không tài nào hiểu nổi
chồng cậu sao lại có thể chịu được cậu cơ chứ!"
Hoàng
bà bà chẳng hề bận tâm, nhe răng cười, "Tri nhân tri diện bất tri tâm! Phi
Phi, cô không biết đây thôi, tôi là một trái chuối, còn anh ấy lại
là quả trứng gà’"
Trình
Vũ Phi không hiểu, nhưng với phong cách ngôn ngữ "kinh thiên địa, động quỷ
thần" của Bàng Hổng nãy giờ, cô ngay lập tức có liên tưởng không mấy sạch
sẽ đến thứ đầy đen tối là một trái chuối với hai quả trứng. Thế nhưng
tiếp đó Bàng Hồng lại nói rất trong sáng: "Trái chuối ấy mà, vỏ
vàng ruột trắng, tâm hồn tớ vẫn rất trong sáng; còn trứng gà đấy à, ngoài trắng
trong vàng, ngoài mặt thì đạo mạo lắm thật ra bên trong đầy một bụng cặn bã…”
Trình
Vũ Phi thộn mặt ra. Nhưng dù sao đi nữa, tình yêu của hai người họ ai cũng
biết, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Trình Vũ Phi không đôi co nữa, chỉ thấy
mừng cho cô bạn thân.
Còn nam
bác sĩ khoa phụ sản thô bỉ như thế nào, Trình Vũ Phi chỉ có thể lấy mấy vị
trưởng khoa phụ sản trong bệnh viện mình ra làm ví dụ. Bác sĩ trưởng khoa nghe
đâu đã từng có quan hệ tình ái với tất cả các nữ bác sĩ bất kể tuổi tác của
khoa phụ sản. Thỏ chỉ ăn cỏ quanh tổ của mình mà, yêu từng
người từng người một, không chút lãng phí thời gian và tài nguyên. Sau đó chàng
ta sang bên kia đại dương tìm hư danh, mấy năm sau trở về bệnh viện tiếp tục
gặm cỏ quanh tổ, nhanh như điện
xẹt chỉ trong vòng một tháng kết hôn với một nữ bác sĩ mới về khoa trẻ trung,
xinh đẹp. Thế là cô bồ cuối cùng trước khi xuất ngoại của anh ta bị trúng đòn,
lập tức xin nghỉ dài - hạn.
Tiếng tăm
của con người này đối với bọn Trình Vũ Phi như sét đánh ngang tai. Năm đó, khi
anh ta từ Mỹ trở về, Trình Vũ Phi vẫn đang học cao học,.
Bàng
Hồng lôi cô đến để tận mắt xem người đàn ông cường tráng này. Hai người giả vờ
đọc bảng tuyên truyền sức khỏe dán trên tường ngoài hành lang, thực chất là
đang đợi chiêm ngưỡng vị thánh tình yêu
cấpcao ấy. Đọc đi đọc lại đến bảy tám
lượt chứng u xơ tử cung, kinh nguyệt không đều trên bảng
tuyên truyền thì con người đó mới từ phòng bệnh bước ra.
Nhưng kết quả làm Trình Vũ Phi vô cùng thất vọng. Một người đàn ông với vẻ
ngoài vô cùng bình thường, không có một
chút hấp dẫn. Vậy mà nhiều năm nay Trình Vũ Phi cứ lo lắng
thay cho anh ta, không biết anh ta xử lý thế nào khi đối diện với một tá những
cô bồ trước đây trong khoa của mình.
Một vị
trưởng khoa nữa là bạn học tiến sĩ của Mục Thuần. Nghe nói lúc học tiến sĩ, anh
ta từng dẫn một cô gái trẻ về ngủ qua đêm, buổi tối tiếng thở gấp
gáp, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm làm cả dãy
nhà tiến sĩ cũng run rẩy theo. Không ai biết đêm đó có bao nhiêu tiến sĩ dứt áo
ngồi dậy, bứt rứt không yên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương,
chỉ biết sau đêm đó mấy ngày, dãy nhà tiên sĩ dậy lên làn sóng khăn gói về quê
thăm người thân.
Còn một
vị trưởng khoa nữa... chuyện riêng tư của người ta, thôi không nói nữa. Song
Bàng Hồng đã đánh giá ba vị "sừng sỏ" của khoa phụ sản như thế này:
một vị thánh đa tình, một kẻ cuồng si sắc dục, và một tên đồng tính.
* * *
Sáng
hôm sau Trình Vũ Phi cùng Điền Thiêm di làm. Đã bắt đẩu vào mùa đông, cơn gió
lạnh thổi qua khiến những chiếc lá xanh dài của cây long
não rung lên xào xạc. Điền Thiêm kéo kéo chiêc mũ lưỡi trai nghịch ngợm đáng
yêu trên đầu, tiếp tục đề tài hôm qua: "Chị Phi Phi, một năm mới lại sắp
đến rồi, năm mới không khí mới. Chúng ta nhất định phải tìm cho ra anh xã rùa
vàng đây!" Điền Thiêm là em họ của Lương Vệ -
bạn học của Trình Vũ Phi - sau khi tốt nghiệp liền đền chốn phồn hoa đô hội này
tìm ông anh họ. Lương Vệ tìm giúp cho một việc văn thư ở một công ty tư nhân.
Người nhà của cô thì không yên tâm để con gáiở một
mình. Thế là Lương Vệ bèn tìm đến người bạn học độc thân hiếm hoi là Trình Vũ
Phi, sắp xếp cho em gái ở cùng với cô cho có chị có em. Tiểu cô nương này năm
nay mới hai mươi hai, toàn thân toát ra vẻ trẻ trung, gương mặt tròn trĩnh hồng
nhuận giống như quả táo đỏ Phú Sĩ tươi ngon.
Trình
Vũ Phi buông tiếng thở dài, nói: "Điền Thiêm, chị đã là "gái
già" rồi, không thể nào tìm được anh xã rùa vàng nữa. Thí dụ nhé, em Điền
Thiêm đây là quả táo Phú Sĩ đỏ tươi còn chị đã là quả táo vàng héo khô rồi, vài
năm nữa sẽ thành táo bà bà nhăn nheo. Em nghĩ xem, trong một rừng táo Phú Sĩ đỏ
au mọng nước để lẫn trong thứ táo vàng là chị, bán mười đồng một cân, nếu em là
đàn ông, em sẽ mua loại táo nào? Bởi thế chị chỉ còn nước đại hạ giá, bán rẻ
năm ba đồng... tìm một chàng kém hơn một
chút vậy.".
Điền
Thiêm không phục, "Sao lại thế được? Nếu em làm đàn ông
nhất định sẽ chọn chị Phi Phi! Nói chuyện có duyên này, thân thiện dễ gần này,
học vị cao, công việc tốt…Những người đàn ông đó sẽ phát hiện chị Phi Phi không
phải là một quả táo vàng mà là một quả kiwi, nhiều dinh dưỡng, vị lại ngon…”
Trình
Vũ Phi bèn ngậm tăm. Cô là người rất sáng suốt, hiểu rất rõ giá trị của
mình. Không hề tỏ vẻ ta đây, cũng không hề tự hạ thấp mình. Tuy cô biết mình đã
là gái già, nhưng cũng không đến nỗi bạ đâu lấy đó. Còn với loại
đàn ông không biết phân biệt đâu là táo đâu là kiwi thì cô chỉ còn cách quyết
định kính nhi viễn chi.
Nhưng
vị tiểu cô nương mới lớn này vẫn tiếp tục ôm giấc mộng đẹp: "... Như chị
em thường nói, một chàng đẹp trai, thân thiện dễ gần, lại giàu có thì chính là
con rùa biến, rất phong độ... quan trọng nhất là anh ta còn độc thân, chàng
trai như vậy thật là hoàn hảo... là con rùa biển vàng..”
Trình
Vũ Phi cười thầm, cô cũng từng trải qua tuổi của Điền Thiêm, mơ mộng viển vông,
không thực tế. Mỗi người con gái đều có ước mơ biến thành nàng Lọ Lem. Điền
Thiêm mỗi tuần ăn bí ngô một lần, là hy vọng một
ngày nào đó sẽ có một cỗ xe bí ngô
đến đón cô đi gặp hoàng tử rùa vàng. Còn Trình Vũ Phi mỗi tuần cũng ăn bí ngô
một lần, nhưng là vì ăn thực phẩm thô sẽ có lợi cho sức khỏe.
Cứ như
thế cho đến khi hai người đón trạm xe buýt. Trạm xe người qua người lại tấp
nập, vô cùng náo nhiệt. Điền Thiêm vẫn ríu rít với giấc mơ của mình, nhìn những
người xung quanh có ý cười nhạo. Trình Vũ Phi có chút ngượng ngùng. Một vật gì
đó bay vút qua chiếc lá nhựa ruồi thấp lè tè, Trình Vũ Phi tiện tay tóm lấy nó,
đưa cho Điền Thiêm, "Rùa vàng này... tặng em đây..."
Điền
Thiêm rốt cuộc cũng tỉnh giấc mơ giữa ban ngày, liếc nhìn vật ở trên tay, kêu
rối rít, "Điềm lành nhé! Một con bọ... rùa! Nhìn này chị Phi Phi, chị sẽ
may mắn gặp được một anh xã rùa vàng đây!" Con bọ rùa xui xẻo bỗng nhiên
bị thay đổi môi trường, nó hoảng loạn, thầm hối hận không nên dậy sớm như thế
vào một ngày mùa đông, gặp phải hai cô gái si tình. Nó bò quanh lòng bàn tay
của Điền Thiêm mấy vòng, cuối cùng dang đôi cánh thô ráp bay đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT