Edit: Yuuki **** Beta: ๖ۣۜJmiuღ“Ồ! Vậy ý của Hiên Vương gia là gì?” Giang Ngự Phong vẫn cười như không cười, nhưng giọng nói và ánh mắt lại lộ ra chất vấn cùng hơi thở nguy
hiểm.
Trong lòng Thương Lan Hiên cả
kinh, không ngờ rằng Giang Ngự Phong này thực sự nắm lấy đề tài
này không buông! Lần này đúng là hắn đã tính sai, Thương Lan Hiên âm
thầm ảo não, nhưng không thể không cẩn thận ứng phó!
“Ha ha! Bổn Vương chỉ là không ngờ rằng Giang thần y sẽ đến mà thôi.” Giọng điệu của Thương Lan Hiên có vài phần lấy lòng nói, nhưng trong lòng lại rét lạnh một mảnh.
“Hội đèn lồng
náo nhiệt như vậy, sao Giang mỗ lại không đến chứ! Nghe nói, giải thưởng dành cho người đoạt giải nhất năm nay, chính là đèn hoa đăng Long
Phượng một năm chỉ chế tạo một lần đó!” Giang Ngự Phong cũng không định so đo nhiều với Thương Lan Hiên, cười nhạt nói, nhưng trong nụ cười kia của hắn, rõ ràng lộ ra nhè nhẹ giá lạnh.
“Thần y ca ca, huynh sẽ đoạt được sao?” Thương Lan Mạch tung tăng đi đến trước mặt Giang Ngự Phong, chớp chớp cặp mắt hỏi.
Đối diện với Thương Lan Mạch đôi mắt Giang Ngự Phong thoáng hiện lên vẻ mất mát, tuy rằng rất nhanh, nhanh đến mức người khác không thể
phát hiện, thấy được ánh mắt đó Thương Lan Mạch, cũng hiểu rõ.
Chẳng qua trong mắt Thương Lan Mạch cũng thoáng hiện qua vẻ khác
thường, phảng phất như muốn truyền đạt cái gì đó, cũng chỉ có Giang
Ngự Phong mới cảm thấy.
Thấy
ánh mắt an ủi của Thương Lan Mạch, trong lòng Giang Ngự Phong càng
hổ thẹn, lại càng đau lòng, nam nhân trước mắt này, rõ ràng chính là
đứa con cưng của trời, lại phải chịu đựng đau đớn không thuộc về
mình này.
Nhưng mà, mọi người thấy
Thương Lan Mạch tới hỏi Giang Ngự Phong, đồng thời nảy sinh đồng tình và khinh thường, ngốc tử chính là ngốc tử, tính tình Giang thần y quái
đản, ngay cả Hiên Vương cũng không nể mặt, huống chỉ là một ngốc tử đây!
Thế nhưng, lúc mọi người ở đây đều cho rằng Giang Ngự Phong cũng sẽ đối với Thương Lan Mạch như vậy, thì chỉ thấy Giang Ngự Phong mỉm cười, giọng
nói hết sức ấm áp nói: “Ta chỉ chuyên về y thuật, tài văn chương
không có mấy, có điều, đèn hoa đăng Long Phượng kia hấp dẫn như thế,
ta đây cũng không ngại thử xem.”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Mọi người đều không thể tin trợn to mắt, rõ ràng là không thể ngờ rằng Giang Ngự Phong sẽ đối xử với Ngốc Vương tốt như vậy.
“Chẳng qua không biết đây là đơn đấu hay là lập nhóm để đấu đây!” Giang
Ngự Phong không để ý tới nét mặt của mọi người, trực tiếp hỏi.
Giang Ngự Phong vừa dứt lời, trong đám người liền có một nam nhân trung niên
đi ra, hành lễ với mấy người xong, nói: “Trận đấu đèn hoa đăng là nhiều
người tạo thành một nhóm, nhưng cũng có thể đơn đấu, trận đấu có bốn
vòng, theo thứ tự là: giải đố, từ ngữ, làm thơ, tài nghệ, được nhiều
người bình chọn nhất thì tính là thắng.”
Những luật này đã hết sức quen thuộc với mọi người, chẳng qua đây là lần đầu
tiên Giang Ngự Phong đến đây, hơn nữa trước khi thi tài cũng phải
nói rõ ràng điều luật.
“Ồ! Tốt
lắm, vậy Mạch Vương có muốn cùng nhóm với ta hay không, nếu thắng, đèn
hoa đăng Long Phượng liền thuộc về người, nếu thua, vậy liền quên đi.”
Giang Ngự Phong nhìn Thương Lan Mạch, cười nhạt nói.
Thực ra căn bản hắn không nắm chắc phần thắng, chỉ xem vận khí mà thôi,
thắng thua đối với hắn mà nói, căn bản là không quan trọng, tụ tập náo
nhiệt, cứ chơi cho vui đi.
Một lần nữa mọi người lại sửng sốt trước lời nói của Giang Ngự Phong, cái
gì? Giang thần y này lại cùng một nhóm với Ngốc Vương? Nếu thắng, đèn
hoa đăng còn là của Ngốc Vương.
Trong mắt của Thương Lan Hiên với Thương Lan Việt rất nhanh hiện lên cái gì
đó, trong lòng bọn họ không hẹn mà đều bắt đầu ngờ vực, vì sao Giang
Ngự Phong lại thân thiết với Thương Lan Mạch như vậy, rõ ràng là không
quen biết, rồi lại dường như biết nhau, xem ra, phải tra xét thật kỹ.
“Ừ.” Giang Ngự Phong cười nhạt khẽ ừ, sắc mặt ôn hòa, không còn gì khác, ở trong mắt người khác, căn bản cũng không thấy được có gì khác biệt.
chẳng qua là, lúc này Giang Ngự Phong cảm thấy chua xót và bất đắc
dĩ, vốn là một nam tử tốt đẹp, bây giờ lại phải giả vờ ngây ngốc ở
trước mặt những người này, lại còn giả bộ rất sống động.
Nếu không phải là bọn họ quen biết nhau, sợ là hắn cũng cho rằng nam tử trước mặt hắn, thật sự là một ngốc tử.
Mà ở phía đối diện, Thương Lan Mộng thấy nam tử mà mình thầm mến lại cùng
một nhóm với người mình ghét, sắc mặt lập tức đại biến, trên mặt lộ ra
vẻ hung ác không hề che giấu.
“Sao huynh có thể cùng nhóm với một ngốc tử được chứ? Bổn công chúa không cho phép.” Thương Lan Mộng ngang ngược tức giận nói.
Sau khi nghe xong lời nói của Thương Lan Mộng, mọi người đều giật mình,
đặc biệt là Thương Lan Hiên, cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo,
lập tức nổi giận nói: “Mộng Nhi, im miệng.”
Lúc này trong lòng Thương Lan Hiên đặc biệt lo lắng cho Thương Lan Mộng,
Giang Ngự Phong cũng không phải là người dễ trêu chọc, huống chi, Thương Lan Mộng còn dùng giọng điệu ra lệnh cho hắn như thế, đây chính là chạm vào điểm mấu chốt của Giang Ngự Phong!
Mặc dù lo lắng, vẫn không quên chắn trước người Thương Lan Mộng, sợ Giang Ngự Phong giận dữ, sẽ làm gì đó Thương Lan Mộng, y chính là không phân
biệt nam nữ, sẽ không thương hương tiếc ngọc.
Quả nhiên, sắc mặt của Giang Ngự Phong trầm xuống, hắn không muốn nghe
thấy người khác mắng Thương Lan Mạch là ngốc tử, lại càng không muốn
người khác dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với hắn, đương nhiên là ngoại trừ Thương Lan Mạch ra.
Nhưng khi chuẩn bị giáo huấn Thương Lan Mộng, bỗng có một giọng nữ truyền tới.
“Từ khi nào thì công chúa cũng có thể quản những người tới đây vậy, hay là Thiên Vận đã đổi chủ, lời nói của công chúa đã trở thành lời vàng
ý ngọc rồi?” Âm thanh êm tai dễ nghe, nhưng cũng không hề kiêng kị mà
tùy tiện châm chọc.
Lời này vừa nói
ra, sắc mặt của mọi người đều cực kỳ hoảng sợ, lời vàng ý ngọc, đây
không phải là quyền lợi mà Hoàng Thượng mới có sao?
Nhất thời Thương Lan Mộng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lo sợ, tuy rằng phụ hoàng cưng chiều nàng, nhưng từ trước đến nay rất căm hận
người khác đối với người có dị tâm, hoặc là tạo phản, nếu để phụ
hoàng biết được lời này, vậy thì coi như nàng xong rồi.
Lập tức, đám người không tự giác tạo thành một con đường, chỉ thấy một nữ tử áo trắng đi về phía mọi người.
Áo trắng như tuyết, nhẹ nhàng lay động theo gió, dáng người yểu điệu, đeo
mạng che mặt, thần bí như tiên giáng trần. Tóc dài ngang hông bị gió
thổi bay múa đầy trời, còn có vài sợi tóc nghịch ngợm bay về phía trước, đồ trang sức trên đầu không hoa lệ, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc châu.
Tuy rằng không thấy rõ khuôn
mặt của người vừa tới, nhưng đã khiến người ta cảm thấy đây là một
tuyệt sắc khuynh thành, có một luồng khí chất cao quý tản ra từ trong
xương cốt của người kia, mang theo lạnh lẽo và cao ngạo, liều lĩnh,
khiến người có định lực không tốt không khỏi có loại cảm giác bị áp
bách.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị nữ tử như tiên nữ trước mắt này làm cho kinh diễm, cũng có không ít ánh mắt ghen tị.
Ánh mắt Thương Lan Mạch chợt lóe, chẳng lẽ, là nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT