Phượng Thiên Mị cùng Tư Vân thừa dịp loạn chuồn mất, trực tiếp đi về phía Hoa Lại viện
Tú bà sầu mi khổ sở, than thở nhìn thanh lâu vắng tanh, đột nhiên lại thấy
hai năm tử anh tuấn đi tới, liền vội vàng ra đón,“Hai vị công tử đây muốn
nghe tấu hay tìm cô nương nào đây?”
Phượng Thiên Mị cũng không vội vã trả lời, mà là tùy ý đánh giá một phen,
Hoa Lại viện bày trí cũng không đến nỗi nào, nhưng trang hoàng phi thường
tục tĩu, một phòng khách to như vậy, khách nhân lại ít ỏi không có mấy ai,
vô cùng lạnh lẽo.
Tú bà nguyên Lâm Tố Hương, đã ngoài ba mươi, quần áo diễm lệ, trang
diễm cũng sặc sỡ, trên mặt trát một lớp phấn dày môi to đỏ chót, không
khác một hấp huyết cương thi, trên người tản ra mùi vị son phân gay mũi,
làm Phượng Thiên Mị cùng Tư Vân không khỏi ghê tởm một trận.
“Lâm ma ma, có thể hay không cùng ta nói chuyện?” Phượng Thiên Mị ôn
hòa có lễ mở miệng.
Lâm ma ma nghe vị công tử này nói biết không phải tới tìm vui, sắc mặt lập
tức trầm trầm, hơi hơi đánh giá Phượng Thiên Mị một vòng mới nói,“Công tử
đi theo ta.”
Phượng Thiên Mị và Tư Vân đi theo Lâm ma ma vào một gian phòng.
Phượng Thiên Mị cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn
đề,“Lâm ma ma, ta sẽ không vòng vo nhiều, ý đồ đến của ta hôm nay là
mua lại Hoa Lại viện.”
“Cái gì?” Lâm ma ma đang châm trà đột nhiên giật mình, cái gì? Nhìn vị
công tử trước mắt chưa tới hai mươi tuổi lại muốn mua Hoa Lại viện của
nàng. Bất quá ngẫm lại Hoa Lại viện này của nàng đã sớm không thể mở cửa được nữa, vốn cũng không có ý định bán, hiện tại lại có người mua,
không phải hợp ý nàng sao? Còn có thể nhân cơ hội kiếm chút ít.
“Lâm ma ma, Hoa lại viện này của các ngươi sợ rằng chống đỡ cũng không
được bao lâu nữa! Thủ đoạn của các ngươi cũng không tệ, bất quá có
Khuynh Vũ các, Phù Hương viện và Phong Nguyệt lâu sợ là mấy thứ đó không
có chỗ dùng. Bọn họ tân nhân thủ, tân khúc, tân vũ (người mới, nhạc mới,
điệu múa mới) các ngươi nơi này cái gì cũng không, lại vô quyền vô thế, lấy
gì so với người ta!” Phượng Thiên Mị tự nhiên nhìn ra trong lòng Lâm ma ma
đang tính toán, không đợi nàng mở miệng, liền đem sự tình làm rõ.
Lam ma vốn muốn lừa gạt nàng một chút, lại nghe nàng phân tích rõ ràng
liền ngây ngẩn cả người.
Quả thực bọn họ tân nhân thủ, tân khúc, tân vũ còn có quyền có thế, mà các
nàng cái gì cũng không, có mấy cô nương tốt cũng bị bọn họ lấy đi lốt, còn
lại không thể vào tam đại thanh lâu đó mới nguyện ý ở lại nơi này.
Đôi mắt Lâm ma ma hiện lên u sâu trên mặt lại tỏ vẻ bất mãn, giận dữ
nói,“Đúng vậy! Chúng ta cái gì cũng không có, như thế nào cùng người ta
so! Nhưng công tử sớm biết Hoa Lại viện này sắp đóng cửa vì cớ gì còn
muốn mua” Lâm ma ma tràn đầy khó hiểu.
“Ta tự nhiên có biện pháp làm cho nơi này khởi tử hồi sinh, hơn nữa còn
phải vượt qua ba đại thanh lâu kia.” Phượng Thiên Mị tràn đầy tự tin cười
nói.
Cái gì? Lâm ma ma cả kinh, nhiều hơn là khinh bỉ, khinh thường.
Còn tuổi nhỏ nhưng lại mạnh miệng như vậy, người ta Phong Nguyệt lâu,
Khuynh Vũ các cùng Phù Hương viện sau lưng đều có nhân vật quyền thế,
“hắn” tính cái gì!
“Ta nói này công tử! Tuy rằng ngươi có dã tâm, nhưng ngươi nói hơn là là có
thể hơn sao! Người ta đều là đại nhân vật có quyền có thế, còn ngươi,
không suy nghĩ mình có bao nhiêu phân lượng.” Lâm ma ma nói giọng điệu
mang theo ba phần ngạo mạng bảy phần khinh thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT