“Nga!” Thương Lan Mạch thấy Phượng Thiên Mị không muốn nói, bản thân
cũng không hỏi tiếp, để Phượng Thiên Mị nắm tay dẫn đi.
Thương Lan Mạch nhìn Phượng Thiên Mị bên cạnh, trong lòng đối nàng càng
ngày càng hiếu kì, vì cái gì máu của nàng có thể ngăn được độc, vì cái gì
nàng một thân một mình dám xong vào mê vụ (sương mù) Quỷ Lâm. Tuy
rằng mê vụ Quỷ Lâm không có quỷ, nhưng vẫn có chút âm trầm quỷ dị, độc
vật cũng rất nhiều, hắn mỗi lần đến đều phải trải lưu hoàng, bằng không
hắn sớm chết rồi.
Nàng đã vậy còn quan tâm tới hắn, là vì cái gì?
Trừ bỏ mẫu hậu Phượng Thiên Mị là nữ nhân đầu tiên hắn không bài xích,
hơn nữa còn muốn tiếp xúc nhiều hơn, vì cái gì đây? Quá nhiều thứ khiến
Thương Lan Mạch nhất thời không hiểu nổi hay nghĩ ra gì.
Đại khái đi được một đoạn, liền ra tới bìa rừng, theo phương hướng Thương
Lan Mạch chỉ đi tầm trăm mét, thì thấy được một cỗ xe ngựa đậu nói đó.
Liễu Phong Liễu Trì hai người vì nghĩ đến chủ tử phải chịu thống khổ đau
đớn, một chút buồn ngủ đều không có, Liễu Phong bởi vì có thương tích trong người, cho nên ngồi ngay tại chỗ, mà Liễu Trì là lo lắng đi đi lại lại.
Đến khi nhìn thấy chủ tử nhà mình được một nữ tử dắt tới, Liễu Phong Liễu
Trì cả kinh cằm đầu muốn rớt hết, chủ tử cư nhiên không có việc gì? Đây là
chuyện gì xảy ra?
Còn có, nữ tử kia là ai? Thế gian cư nhiên có nữ tử xinh đẹp như vậy, hơn nữa khí chất cao quý trên người nàng khiến họ không thể bỏ qua, nàng vận hồng y rực lửa quả thực hợp đến thiên y vô phùng (không chê vào đâu được), nữ nhân này không hề đơn giản, không phải vật trong ao.
Nhưng sao nàng lại ở cùng một chỗ với chủ tử?
Liễu Phong đột nhiên cảm thấy nữ tử này có chút nhìn quen mắt, suy nghĩ
một lát, rốt cục nghĩ ra nguyên lai chính là nữ tử hôm qua chủ tử cho hắn đi
theo dõi, hơn nữa hắn còn bị rắn cắn, đến giờ vẫn còn đau đây! Nếu không
phait lo lắng cho chủ tử, hắn sợ là hai ba ngày vẫn chưa xuống giường được!
“Xích Xích….chủ nhân, nam nhân ngới dưới đất kia chính là kẻ theo dõi
chúng ta vào hôm qua.” Huyết Xà nhìn Liễu Phong ngồi trên đất, Xích Xích
kêu lên.
Phượng Thiên Mị vừa nghe, nao nao, sau đó thiếu chút nữa không nhịn được
cười ra tiếng, nguyên lai kẻ hôm qua theo dõi nàng là do Thương Lan Mạch
phái tới a! Nhưng hắn không phải5 bị Huyết Xà cắn mông sao? Sao chịu nghỉ
ngơi lại chạy tới đây, xem ra…là một kẻ trung tâm nha.
“Vương, Vương gia, ngươi, ngươi không có việc gì?” Liễu Phong Liễu Trì
không thể tin kinh hô ra tiếng.
“Liễu Phong ca ca, Liễu Trì ca ca, Mạch Mạch không có việc gì cả!” Thương
Lan Mạch vừa thấy đến Liễu Phong Liễu Trì, buông tay Phượng Thiên Mị ra,
vui vẻ chạy tới, cao hứng la lên.
“Vương, Vương gia, ngươi vì sao không có bị gì? .” Liễu Phong nhìn Thương
Lan Mạch vui vẻ ngây thơ trước mặt hỏi.
“Là tỷ tỷ đã cứu ta nga!” Thương Lan Mạch nói.
Liễu Phong Liễu Trì vừa nghe, khiếp sợ một lát, vội vàng nhìn phía Phượng
Thiên Mị, từ tâm cảm tạ “Cám ơn cô nương đã cứu Vướng gia.”
“Không cần cảm tạ, ta chỉ tạm thời ngăn chận hắn độc phát mà thôi.”
Phượng Thiên Mị không chút biểu tình, không hề có cảm xúc nói.
“Mạch Mạch đưa tỷ tỷ đi về trước, được không.” Thương Lan Mạch nói.
“Hảo” Phượng Thiên Mị cũng lười đi đường, trước mắt có xe ngựa tội gì phải
lẵng phí thể lực! Dứt lời, liền theo Thương Lan Mạch lên xe ngựa .
=== ====== ======
Ngày kế, bình minh ánh rạng đông nhanh chóng xua đi màn đêm, từng tia nắng chiếu xuống nghênh đón một ngày mới.
Phượng Thiên Mị rửa mặt xong, nhàn nhã ở trong sân tản bộ, từng đợt
hương hoa bay đến khiến cho cả người nàng thần khí thanh sảng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT