“Làm sao bây giờ a! Con ta cũng từng nói qua!” Nghe xong, nam tử trung niên kêu lên.

“Ta cũng ở sau lưng chửi bới Phượng tiểu thư” Một nữ tử sợ hãi nói.

“Ta, ta còn mắng nàng nữa!” Một nam tử trẻ tuổi ân hận nói.

“…..”

“….”

Chúng dân chúng vây quanh Phượng Thiên Mị, nói hết những chuyện mình đắc tội với nàng ra, ký thác toàn bộ hi vọng lên vị công tử trước mắt, bởi mất câu nàng nói, làm mọi người cảm thấy như là Phượng Thiên Mị đang nói.

Nếu trước kia, bọn họ quả quyết không tin tưởng, nhưng mới vừa rồi chuyện ra ràng ngay trước mắt, mà này Tiểu Tứ chết ngay trước mặt bọn họ.

Phượng Thiên Mị thấy thế, khóe mắt không khỏi hung hăng run rẩy vài cái, nàng khủng bố như vậy sao?

Nàng là muốn tạo thành khủng hoảng trong thành khủng hoảng, làm dân chúng đối với Thương Lan Hiên nghi ngờ, nhưng nàng không muốn dân chúng cảm thấy bất an, nàng không phải kẻ sử dụng những thủ đoạn vô tình, nhưng một khi đã vô tình thì không phải là người, khó có người chịu được.

Cho nên nói, Phượng Thiên Mị nàng không phải kẻ vô tình, chỉ vô tình với kẻ đáng phải chịu mà thôi.

“Các vị, tuy rằng Phượng gia tiểu thư không thông minh, nhưng không keo kiệt đến mức như vậy, nếu không phải có cừu hận lớn, nàng tất nhiên không ra tay. Vừa rồi vị công tử kia và Phượng tiểu thư lúc trước chắc có ân oán ta không rõ, nhưng mới vừa rồi, ta rõ ràng nghe được hắn nguyền rủa Phượng tiểu thư bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục, không thể đầu thai hại người. Đối với người chết mà nói, kiêng kị nhất chính là không thể đầu thai, cho nên đã chọc giận Phượng tiểu thư, Phượng tiểu thư mới có thể hại hắn!” Phượng Thiên Mị nói.

Tuy rằng Phượng Thiên Mị quyết định sát người không phải vì câu nói kia, phấn lớn là để giết gà doạ khỉ, tạo thành khủng hoảng. Nhưng lại nói nam nhân này bình thường trộm cắp cờ bạc, tam thuật bất chính, mới trở thành vật hi sinh của nàng .

Mọi người nghe Phượng Thiên Mị nói như vậy, tâm bình tĩnh đi không ít, bọn

họ cũng không biết vì cái gì, đối với những gì vị công tử này nói cảm thấy có vài phần an tâm, giống như nàng chính là Phượng Thiên Mị.

Đương nhiên bọn họ không biết nàng chính là Phượng Thiên Mị, chỉ là dân

chúng không hiểu vì sao lại tin tưởng lời nói của vị công tử này, ai cũng không biết, có lẽ bọn họ cảm thấy Phượng Thiên Mị nói có đạo lý!

Phượng Thiên Mị thấy đã đạt được mục đích, không lưu lại lâu yên lặng rơi đi.

Trong nhã gian của tử lâu bên cạnh, ba nam tử thu màn từ đầu tới cuối vào mắt, đối Phượng Thiên Mị nữ phẫn nam trang sinh ra vài tia tức giận cùng bội phục. Mới vừa rồi ý trong lời nói của nàng, bọn họ tự nhiên đều nghe ra, này còn có nghị luận của dân chúng bọn họ hiểu, cũng rất rõ ràng Phượng Thiên Mị tử là có nguyên nhân khác .

Hơn nữa, nam nhân kia chết rất quỷ dị , quả thực giống như là bị hút khô huyết, tất nhiên bọn họ không tin tưởng những gì nam tử nói, là quỷ hồn Phượng Thiên Mị tới quấy phá. Nhưng việc này quỷ dị máy người cùng suy nghĩ, đột nhiên ngã xuống như vậy, nhìn như bị quỷ hút máu.

“Chủ tử, người tháy việc này thế nào?” Nam tử đúng bên phải hỏi bạch y nam tử.

“Việc này tất có kỳ quái, sợ phải kiểm tra mới biết được.” Thanh âm nam tử sâu kín, trong suốt như tiếng suối reo , nhẹ nhàng dễ nghe, mang theo sự lãnh ngạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play