Edit: LẠC THIÊN VỸ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Chỉ là bà đã quên, mặc kệ bà làm như thế nào, đều không ngăn cản được.

“Được, ta thừa nhận, Bình Nhi không phải con của lão gia, nhưng mà nó vô tội, van xin các người, tha cho Bình Nhi! Nhiều nhất nó cũng chỉ còn mười mấy năm.” Lúc này Phương Vãn Tình đau khổ, bà cũng biết chuyện đến mức không thể giấu diếm, bây giờ bà chỉ hy vọng, bọn họ có thể thả Bình Nhi một con đường sống.

“Vậy rốt cuộc đứa bé là của ai?” Phượng Thanh Tường tức giận đến thiếu chút nữa ngã ngửa, tuy rằng mới vừa rồi ông cũng đã xác định, nhưng mà nghe chính miệng Phương Vãn Tình thừa nhận, vẫn là tức giận đến thiếu chút nữa hụt hơi.

“Ta ··· ta ···” Phương Vãn Tình run run nói ta ta ta không thành câu.

“Nói hay không?” Tay  Thanh Tường nắm chặt thành hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, hai tròng mắt phun lửa, kìm ném xúc động giết người, nếu không phải ông muốn biết, rốt cuộc Phượng Thiên Bình là con nhà ai, nhất định ông sẽ một chưởng giải quyết bà.

“Ta ··· ta cũng không biết, ta bị cưỡng hiếp.” Phương Vãn Tình dứt lời, khóc nghẹn ngào, đau lòng muốn chết.

“Ở nơi nào, vì sao lại bị ···” Phượng Thanh Tường giận dữ nói, nhưng mà nói đến hai chữ cưỡng hiếp, lại không nói nên lời, bởi vì đây là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ông.

“Mười một năm trước, có một lần, ta muốn tìm người hủy trong sạch của Quỳnh Hoa, hãm hại bà ấy. Nhưng mà, người nọ lại nổi lòng xấu xa với ta, làm bẩn ta, sau đó, sau đó có Bình Nhi.” Phương Vãn Tình khóc ruột gan đứt từng khúc, đứt quãng nói hết lời.

Nghe được lại là bởi vì hãm hại Quỳnh Hoa, rốt cuộc Phượng Thanh Tường nhịn không được, ngay cả Phượng Thiên Mị cũng bộc phát giận dữ.

“Con tiện nhân này.” Đột nhiên, Phượng Thanh Tường tức giận mắng một tiếng, một tiếng:  “Bốp” vang lên, bàn tay hung hăng rơi vào mặt Phương Vãn Tình.

Phương Vãn Tình đau đến hét thảm một tiếng, “Rầm” một tiếng ngã xuống đất, lại “Phụt” một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng Phương Vãn Tình. Chẳng qua Phương Vãn Tình đã không cảm giác được đau đớn, bà không nhíu mày, không thở gấp, không lên tiếng, bởi vì bà cảm thấy mình là một người chết, hơn nữa bà biết mình cũng sắp chết.

Nhưng mà, bà không yên lòng duy nhất, chính là Phượng Thiên Bình.

“Cầu ··· Cầu xin các người, thả cho Bình, Bình Nhi một con đường sống.” Phương Vãn Tình đã sắp chống đỡ không được, nhưng, vẫn đau khổ nói cầu xin.

Nhìn Phương Vãn Tình như vậy, không ai không sinh ra chút đồng tình, dẫu sao một người mẹ muốn bảo vệ đứa con của mình, không thể hoài nghi.

Chẳng qua là, đồng tình là đồng tình, không có nghĩa là không hận, hơn nữa việc Phương Vãn Tình đã làm, là đạo trời khó tha, chết không hết tội.

Nhưng mà vì sao? Phượng Thiên Mị đột nhiên cảm thấy không xuống tay được với một đứa nhỏ, khi nào thì nàng mềm lòng như thế. Chẳng lẽ, nàng thật sự muốn xuống tay với một đứa nhỏ sao? Vậy nàng có khác gì Phương Vãn Tình đâu!

“Xích Xích ··· chủ nhân, người là bởi vì nhớ tới chuyện Phượng Thiên Mị gặp phải, cho nên, người sẽ cảm thấy không xuống tay được với đứa nhỏ, vậy buông tha cho nó đi! Nó cũng chỉ còn sống được mất năm nữa thôi. Cho nó đến chùa miếu xuất gia, để nó dốc lòng tu đạo, coi như chuộc lỗi cho mẫu thân của nó!”

Huyết xà cảm giác Phượng Thiên Mị rối rắm, bèn lên tiếng khuyên nhủ.

Nó biết thử đoạn của chủ nhân tàn nhẫn, nhưng cũng biết nàng không giết người vô tội lung tung, cho dù Phượng Thiên Bình từng làm Thiên Mị bị thương, nhưng mà dù sao nó cũng chỉ là đứa bé, có thể được khoan thứ.

Nghe xong lời Huyết xà nói, Phượng Thiên Mị cũng dần dần thông suốt, nàng không phải là người vô tình, chỉ là vô tình đứng lên người không phải người mà thôi. cho dù Phượng Thiên Bình từng bị ức hiếp Phượng Thiên Mị, nói thế nào nó cũng chỉ là một đứa nhỏ!

Ở hiện đại, vị thành niên phạm tội đều không cấu thành tội lỗi!

Nghĩ vậy, Phượng Thiên Mị đi đến trước mặt Phương Vãn Tình, ngồi xổm xuống, nở một nụ cười quỷ dị, lạnh nhạt nói: “Được, ta không giết Phượng Thiên Bình, nhưng mà, nó cũng không thể ở lại Phượng phủ, càng không thể ở lại Vận thành. Ta sẽ tìm một chùa miếu, để nó xuất gia, dốc lòng tu đạo, chuộc, tội, cho bà.”

Phương Vãn Tình vừa nghe, nở nụ cười, tuy rằng cười đến thực khó coi, nhưng mà cũng thực thỏa mãn.

“Cám ơn” Phương Vãn Tình dùng hết sức lực cuối cùng, dứt lời, hai mắt ngừng lại ngã xuống, tuy rằng hai mắt mở to, khóe miệng lại là nụ cười.

“Ha ha ha ha! Đã chết, rốt cục cũng chết.” Thấy Phương Vãn Tình đã chết, Xuân Hương có chút kích động quá mức, không khống chế được vừa khóc vừa cười nói.

“Đại tiểu thư, người sẽ không thật sự bỏ qua cho Phượng Thiên Bình chứ! Không phải người nói diệt cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh sao? Chẳng lẽ người không lo lắng ngày nào đó, Phượng Thiên Bình trở về báo thù.” Nghe Phượng Thiên Mị nói muốn thả Phượng Thiên Bình, Đỗ di nương có chút không cam lòng nói.

Sau khi Phượng Thiên Mị nghe xong, lạnh lùng liếc Đỗ di nương một cái, cơ thể Đỗ di nương run lên, ngoan ngoãn im lặng.

Trong lòng Phượng Thiên Mị không vui, thầm nghĩ, Đỗ Tâm Như, đừng có một được voi đòi tiên, nếu không, nàng cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Trải qua chuyện như vậy, Phượng Thanh Tường giống như lập tức già đi mười tuổi, nhắm mắt một chút, hít vào một hơi thật sâu, ông không muốn nghĩ nhiều nữa, ông chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi quá.

“Lão gia, Phương Thượng Thư bên kia, ăn nói như thế nào!” Đỗ di nương không dám hỏi Phượng Thiên Mị, chỉ có thể hỏi Phượng Thanh Tường.

Bà chỉ lo lắng, chuyện náo loạn lên, không xử lý khéo sẽ hỏng hết, bà mới quản gia mấy ngày, mới bắt đầu đứng vững! Bà không muốn Phượng phủ bị hủy.

Phượng Thanh Tường muốn mở miệng, lại bị Phượng Thiên Mị ngắt lời: “Chuyện hôm nay, nếu ai để lộ ra, chính người đó sẽ  là Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh thứ hai.” Phượng Thiên Mị lạnh lùng cảnh cáo.

Mọi người đều run rẩy, vội vàng tỏ thái độ nói: “Chúng ta sẽ không nói.”

Hiện tại Phượng Thiên Mị thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, bọn họ cũng không dám lấy tính mạng ra đùa giỡn, cho dù là Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao, tuy rằng Phượng Thiên Mị giúp bọn họ, nhưng mà, bọn họ cũng không cho rằng Phượng Thiên Mị có thể nhân từ đến mức không tính toán bọn họ.

“Còn có, quản tốt miệng của hạ nhân, nếu chuyện hôm nay lộ ra ngoài, điều tra được, ta nhất định sẽ không bỏ qua.” Lời này của Phượng Thiên Mị là nói với Đỗ di nương, bởi vì bây giờ Đỗ di nương quản gia, nếu bà ta muốn tiếp tục quản lý toàn bộ phủ, vậy nhất định bà ta phải áp chế chuyện này cho tốt.

Hơn nữa, nàng không cho rằng Đỗ di nương thật sự không có thủ đoạn gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play