Chốc lát, Hồng Kiều đã bưng trà tới, Phượng Thiên Mị nhận lấy trà, khẽ nhấp một ngụm bỏ xuống ghế đá gần đó, lại nằm xuống.
Hồng Kiều thấy Phượng Thiên Mị không có ý nói gì, hỏi: “Tiểu thư, vậy các nàng thì sao?”
“Sẽ có người tới dọn dẹp.” Phượng Thiên Mị lười biếng nói.
Hồng Kiều không hiểu, rốt cuộc sẽ có người tới thu thập sao! Hồng Kiều rõ ràng còn chưa phản ứng kịp, hành động bên Đông Uyển đã kinh động đến người khác.
Hồng Kiều muốn hỏi cái gì nhưng nhìn thấy Phượng Thiên Mị đã nhắm mắt lại, cũng không hỏi nữa.
Nhưng mà, ngay lúc này một giọng nói uy nghiêm mang hơi giận dữ đột nhiên vang lên: “Có chuyện gì xảy ra?”
Hồng Kiều nhìn người tới, trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu “Lão gia”.
Chỉ thấy trước cửa, Phượng Thanh Tường cầm đầu chừng mười người kinh ngạc đứng đó, có Đỗ di nương, Phượng Thiên Dao, Phượng Thiên Linh, Phượng Thiên Bình, quản gia cùng mấy mấy tên gia đinh nha hoàn.
Bọn họ vừa vào sân liền thấy Phương Vãn Tình hấp hối nằm dưới đất, còn có đám người Xuân Nhi với sắc mặt đau đớn té xuống đất, cũng kinh ngạc.
Sớm biết bọn họ sẽ tới, Phượng Thiên Mị vẫn lẳng lặng nằm, không hề bị lay động.
“Nương” Phượng Thiên Bình vội vàng chạy tới gần Phương Vãn Tình.
Mà mọi người cũng bị một tiếng ‘nương’ của Phượng Thiên Bình mới phản ứng lại, vội vàng đi tới.
“Nương” Phượng Thiên Linh cũng vội vàng chạy tới, đỡ Phương Vãn Tình ngồi dậy, thấy rõ mặt Phương Vãn Tình sưng đỏ, năm ngón tay in rõ, cặp mắt đỏ hoe đầy nước mắt: “Nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù hỏi là chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng đã biết, Phương Vãn Tình ở Đông Uyển đã xảy ra chuyện, trừ Phượng Thiên Mị làm, còn có thể là ai đây!
Miệng Phương Vãn Tình đau không nói ra lời, ánh mắt oán hận nhìn Phượng Thiên Mị.
Mọi người cũng giật mình, cái này, lần này ra tay cũng quá độc ác đi!
Phượng Thanh Tường nhìn Hồng Kiều và Phượng Thiên Mị, ánh mắt đầy tức giận, lạnh lùng chất vấn: “Đây là chuyện gì?”
Dĩ nhiên Phượng Thiên Linh cũng vậy, mặc dù là hỏi, nhưng trong lòng khẳng định là Phượng Thiên Mị làm.
Nghe được lời Phượng Thanh Tường tức giận chất vấn, Phượng Thiên Mị sầm mặt lại, chân mày không vui chau lại, bỗng mở mắt ra, một ánh mắt sắc lạnh bắn ra, lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ người đã quên lời hôm qua người nói với con sao?”
Phượng Thanh Tường sửng sốt một chút, nhớ lại lời nói hôm qua của Phượng Thiên Mị.
Mị Nhi nói, con bé sẽ đòi lại bảy năm khổ cực ở Phượng phủ, còn có thù của nương, chết tiệt, một cái, con bé cũng không bỏ qua. Hy vọng ông không nên nhúng tay vào, nếu không, con bé cũng sẽ không bỏ qua cho ông.
Mị Nhi còn nói, nếu ông không sai, vậy thì đưa ra chứng cứ thuyết phục, ở Phượng phủ này, người mà ông có thể tín nhiệm chỉ có bản thân ông. Hơn nữa, chuyện con bé muốn làm, không ai có thể ngăn cản được, cho nên ông đừng có ý định ngăn cản bất kỳ chuyện gì, nếu như ông còn muốn sống, thì nghe theo lời cảnh cáo của con bé, bọn họ bình an vô sự, nếu như muốn chết, con bé cũng không ngăn cản ông.
Nhưng mà, đến giờ Phương Vãn Tình vẫn luôn là nữ tử hiền huệ lương thiện, Phượng Thanh Tường không tin, nhưng mà, hành động của Mị nhi rất rõ ràng, lần này con bé trở về, là để báo thù.
Nếu không phải Vãn Tình làm cái gì khiến cho Mị Nhi hận như vậy thì Mị Nhi cũng sẽ không ra tay ác như thế.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ, bảy năm qua, nàng đã làm gì với Mị Nhi? Còn nữa, cái chết của Quỳnh Hoa, chẳng lẽ cũng có liên quan đến nàng? Nghĩ tới những khả năng này, Phượng Thanh Tường bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt lập tức trợn trừng nhìn Phương Vãn Tình, trong tròng mắt lấp đầy là sự tìm tòi nghiên cứu cùng chất vấn.
Phương Vãn Tình bởi vì câu nói kia của Phượng Thiên Mị Chẳng lẽ người đã quên lời hôm qua người nói với con sao?’ Cảm thấy hoảng loạn, dự cảm xấu ập tới, ngay sau đó nhận ánh mắt của Phượng Thanh Tường, người cứng đờ, khủng hoảng cùng chột dạ né tránh ánh mắt của Phượng Thanh Tường.
Lần này, chân mày Phượng Thanh Tường nhíu chặt lại, trong tròng mắt nhen lên lửa giận, chỉ là bây giờ không có chứng cớ, tạm thời ông sẽ không như vậy?
Trong lòng Phương Vãn Tình hết sức run rẩy và khủng hoảng, chẳng lẽ, lão gia biết cái gì sao?
Đỗ di nương kinh ngạc nhìn một màn như thế này, nhìn Phương Vãn Tình chật vật đau đớn, bộ dáng không nói ra lời, trong lòng thoải mái, nếu chỗ này không có người, nhất định bà không không chế được mà bật cười thật to.
Tất nhiên bà cũng biết việc này chính Phượng Thiên Mị gây nên, làm rất tốt!
Thấy lửa giận trong mắt Phượng Thanh Tường tản ra, Phượng Thiên Mị mới thản nhiên nói: “Là di nương tới thăm Thiên Mị, vô tình té lộn mèo một cái mà thôi.”
Tế lộn mèo một cái mà thôi, vẫn là không cẩn thận, mọi người sửng sốt một chút, rõ ràng không nghĩ tới Phượng Thiên Mị sẽ nói như vậy, té lộn mèo một cái mà người té không đứng lên nổi, hai bên mặt vì bị té mà sưng sao? Hơn nữa, rõ ràng trên mặt còn in dấu bàn tay kìa!
“Ngươi, ngươi, ngươi” Phương Vãn Tình bị lời nói của Phượng Thiên Mị làm cho tức giận thiếu chút nữa không nói lên lời, trợn mắt nhìn Phượng Thiên Mị, miệng bị đau phát âm đứt quãng không rõ, huống chi là nói chuyện.
“Phượng, Thiên, Mị.” Ánh mắt oán độc của Phương Thiên Linh vì tức giận trợn mắt nhìn Phượng Thiên Mị, cắn răng nghiến lợi kêu.
“Phương di nương bị thương, vậy thì nghỉ ngơi cho khỏe đi! Chuyện quản Gia giao cho Đỗ di nương đi.” Phượng Thiên Mị coi thường oán hận của Phượng Thiên Linh, nhàn nhạt nói.
“Ngươi, không” Phương Vãn Tình vừa nghe, gấp đến độ gầm lên một tiếng, lập tức làm động tới đau đớn trên mặt, “Á” kêu rên lên.
“Bổn Quận chúa là đích nữ Phượng gia, lại là Ức Phượng Quận chúa đích thân Hoàng thượng phong, việc này, đương nhiên Bổn Quận chúa định đoạt. Ngươi thân là thiếp, chẳng lẽ còn muốn leo lên đầu đích nữ sao?” Phượng Thiên Mị nghiêm khắc lạnh lùng nhìn Phương Vãn Tình nói.
Còn Đỗ di nương nghe được lời Phượng Thiên Mị nói để cho bà quản gia này, trong lòng có chút kích động, đắc ý dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Phương Vãn Tình, dường như muốn nói, Phương Vãn Tình, bà cũng có ngày hôm nay.
Sau khi Phượng Thiên Dao nghe xong, trong lòng cũng mang vẻ mừng rỡ, nếu là như vậy, như vậy sau này mình cũng không cần phải dập đầu, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.
Mà Phương Vãn Tình và Phương Thiên Linh bị từ thiếp kích thích sâu sắc, màu sắc của sắc mặt thay đổi liên tục, thay đổi biến hóa đã không nhìn ra.
Bảy năm, Quỳnh Hoa chết bảy năm, mà Phương Vãn Tình bà đã quản gia nhiều năm như vậy, thế nào cũng chỉ có thể là một thiếp, bà không cam lòng, rất không cam lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT