Edit: Lạc Thiên Vỹ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

“Đúng vậy! Vương gia, không phải nói người nói người sợ Hoàng cung sao?” Tiếng nói của Liễu Phong vang lên, tràn đầy lo lắng.

“Không, ta không quay về, ta muốn tìm tỷ tỷ, tìm được tỷ tỷ rồi ta mới trở về.” giọng nói quật cường không cho phép phản kháng.

Dứt lời, đã thấy Thương Lan Mạch vận bộ y phục màu trắng như tiên giáng trần xuất hiện ở trước cửa lớn, Thương Lan Mạch vừa xuất hiện, làm cho mọi người kinh diễm, Phượng Thiên Mị cũng không khỏi ngẩn người, tại sao một ngốc tử lại có bộ dạng yêu nghiệt như vậy, thật sự là trời oán người giận!

Đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Phượng Thiên Mị không khỏi cảm thấy không được tự nhiên, hai gò má không hiểu sao có chút nóng lên, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với Thương Lan Mạch như thế nào.

Thương Lan Kình Thiên hơi sững sờ, trong mắt thoáng hiện lên một chút kích động, nhưng lại nhanh chóng đổi thành sắc mặt lạnh nhạt.

Trong lòng ông lúc này thế nào, cũng chỉ có mình ông biết, rõ ràng ngay ở trước mắt, lại không thể thân cận, đây là mùi vị chua chát cỡ nào!

Lúc Thương Lan Mạch vừa nhìn thấy Phượng Thiên Mị, sắc mặt tuy rằng không thay đổi, nhưng trong lòng cũng là một trận kinh hoảng, đượng nhiên cũng là bởi vì chuyện hôm qua. Hắn vốn không biết đối mặt với nàng như thế nào, nhưng xét thấy hắn là ngốc tử, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho nên mới giả vờ ngây ngốc, coi như chưa từng xảy ra.

“Tỷ tỷ, Mạch Mạch tới nhà tìm tỷ tỷ, bọn họ nói tỷ tiến cung, cho nên Mạch Mạch mới tới đây.” Thương Lan Mạch lộ ra nụ cười ngây thơ.

“Đệ đến tìm ta để làm gì!” Phượng Thiên Mị buồn bực trợn mắt, thật sự là không hiểu nổi ngốc tử này, lại tiến cung tìm nàng.

“Bởi vì Mạch Mạch sợ tỷ tỷ bị bắt nạt! Cho nên Mạch Mạch đến bảo vệ tỷ tỷ!” Thương Lan Mạch nhất thời giống như một tiểu đại nhân, nghiêm túc nói.

Ặc ······

Phượng Thiên Mị ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười.

Cái gì? Sợ nàng ở trong cung bị bắt nạt, cho nên đến bảo vệ nàng.

Có lầm hay không! Hắn chỉ là một ngốc tử mà thôi! Tay trói gà không chặt, bảo vệ nàng như thế nào được! Có điều, nghe có người nói muốn bảo vệ nàng, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có một cỗ hương vị ngọt ngào.

Tuy rằng hắn chỉ là một ngốc tử, nhưng so với một người bình thường lại rất có tình có nghĩa.

Có điều lời này của Thương Lan Mạch quả thật không sai, sau khi hắn biết được Phượng Thiên Mị tiến cung, sợ hãi nàng sẽ bị ức hiếp, cho nên mới theo tới.

Hắn không biết phụ hoàng sẽ đối xử với nàng thế nào, nhưng hắn biết Thương Lan Mộng và Vân Phi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

Tuy rằng hắn biết, nàng cũng không đơn giản, nhưng dù sao cũng là một nữ tử tay trói gà không chặt! Đối phó với một hai người còn tạm được, nếu phải đối phó với nhiều người, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, Thương Lan Mộng cùng Vân Phi thật sự tìm tới Phượng Thiên Mị, có thể nói là cố ý chờ ở trong ngự hoa viên. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Thiên Mị không chỉ không chịu thiệt, mà còn làm cho đối phương bị thua thiệt.

Đặc biệt là khi Thương Lan Hiên bị đánh trúng một chưởng kia, trong lòng hắn không hiểu sao cảm thấy thật vui sướng.

Mặc dù như thế, nhưng trong lòng hắn cũng có tức giận, cho nên hắn mới âm thầm làm mấy chuyện xấu kia, vì vậy mới có hai ba chuyện liên hoàn ‘ngoài ý muốn’ vừa rồi.

Nghe xong lời Thương Lan Mạch nói, Thương Lan Kình Thiên cũng hiểu rõ, thì ra đứa nhỏ này sợ Phượng Thiên Mị bị tổn thương, cho nên mới không thể không tiến cung.

Thương Lan Kình Thiên đột nhiên nhớ tới đồn đãi trong dân chúng, nói Mạch Vương muốn cưới  Phượng Thiên Mị làm phi, hơn nữa, Phượng Thiên Mị còn đáp ứng. Càng nghiêm trọng là, hôm qua ở trước cửa phủ Thừa Tướng, hai người bọn họ ngã từ trên xe ngựa xuống, hai môi còn dán lên nhau.

Việc này tuy rằng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cũng có da thịt đụng chạm, chẳng lẽ, thật đúng là phải gả Phượng Thiên Mị cho Mạch Nhi sao, nhưng Mạch Nhi là một đứa ngốc! Phượng Thiên Mị sẽ ghét bỏ nó sao?

Đương nhiên, ông cũng không hoàn toàn cho rằng, Phượng Thiên Mị đáp ứng gả cho Mạch Nhi là vì thích nó, có lẽ bởi vì nó là ngốc tử, mà nàng cũng từng si ngốc, cho nên giữ bọn họ mới có chút cảm thông mà thôi, mà Mạch Nhi lại thích người ta.

Tuy rằng ông không thân cận với đứa con này, nhưng ông cũng rất rõ ràng tính cách của nó, đứa con này của ông chán ghét nữ tử, ông từng âm thầm bảo nó cưới vợ, sắc mặt của nó lập tức thay đổi, suýt chút nữa cùng ông trở mặt. Cho nên về sau, ông cũng chưa từng nhắc lại.

Thật ra ông cũng không biết tại sao? Từ sau khi mẫu hậu của Mạch Nhi mất không lâu, Mạch Nhi bỗng thay đổi, chỉ cần là nữ tử tiếp cận nó, mặc kệ là già hay trẻ. Nó đều rất nóng tính, còn ra tay với người ta.

Chỉ là ông không biết, sở dĩ Thương Lan Mạch chán ghét nữ nhân, là vì bản thân hắn bị nữ nhân kia [hoàng hậu hiện tại] hạ độc, lại thả côn trùng ghê tởm kia vào trong miệng hắn, cho nên hắn mới có bóng ma.

Mà côn trùng ghê tởm kia, chính là thực tâm cổ trùng ở trong cơ thể hắn, tra tấn hắn tám năm, hiện tại, hắn cũng chỉ còn sống thêm được hai năm nữa.

Không biết nếu Thương Lan Kình Thiên biết chân tướng như vậy, sẽ có phản ứng gì, cũng sẽ đưa ra quyết định gì.

Thương Lan Mộng thấy người đến, ỷ vào sự sủng ái của Thương Lan Kình Thiên, không hề cố kỵ lộ ra chán ghét, khinh thường hừ lạnh nói: “Hừ! Ngốc tử mà thôi, tự chiếu cố mình còn không được, còn mơ mộng hão huyền muốn bảo vệ người khác.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người khẽ biến, nhưng mà, sắc mặt của Phượng Thiên Mị đã trầm xuống, trong mắt nhất thời sinh ra lạnh lẽo, Thương Lan Kình Thiên không vui khẽ nhíu mày, chẳng qua là thấy không ai phát hiện ra, cho nên cũng không có quá nhiều hành động, nhưng trong lòng lại cực kì không vui.

“Mộng Nhi” Thương Lan Hiên cùng Vân Phi giật mình, đồng thời kêu lên, ý muốn ngăn cản, trong lòng tràn đầy tức giận, Mộng Nhi này sao lại không để cho người khác bớt lo như vậy!

“Ha!” Phượng Thiên Mị đột nhiên cười lạnh một tiếng, lại khiến mọi người không sao giải thích được, chẳng qua là khí lạnh phát ra rõ ràng trên người nàng, làm cho tất cả mọi người cảm thấy giật mình, dự cảm xấu cũng theo đó sinh ra.

Chính là, Thương Lan Mộng tài văn chương xuất chúng, lại không biết quan sát sắc mặt, tính cách ngang ngược, dễ dàng kích động cũng không biết nguy hiểm tiến đến, không phục căm tức nhìn Phượng Thiên Mị, giận dữ nói: “Ngươi vừa cười cái gì?”

Phượng Thiên Mị không nói lời nào, tà mị cong khóe miệng lên, cười như không cười, vô cùng quỷ dị, còn chưa đợi mọi người phản ứng, chỉ thấy thân hình nàng chợt lóe, vọt tới trước người Thương Lan Mộng, không hề dự báo trước, một tiếng “bốp” vang lên trong toàn bộ ngự hoa viên.

Mọi người thấy thế, giật mình trợn trừng mắt, cũng không phải cảm thấy không thể tin, bởi vì trước đó, Phượng Thiên Mị đã đánh Vân Phi cùng công chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play