Sau bữa tối không vui, Tiểu Dương uống một chút sữa tươi, chờ sữa không còn lạnh, chạy ra đem cho chó nhỏ uống.
Nhìn chó nhỏ không ngừng lè lưỡi ra uống sũa, Tiểu Dương nhẹ nhàng vuốt ve thân thể đen tuyền của nó, nhìn thấy nó ăn, Tiểu Dương cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng mà phần cảm động này có thể kéo dài bao lâu đây?
Đợi chút hỏi anh Sói hoang thì tốt, anh SÓi hoang thương cô như vậy, có lẽ sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô cũng không chừng.
Thế là Tiểu Dương trở lại phòng khách gọi điện tới Vệ gia cho anh Sói hoang.
Điện thoại vừa nhấc, cái một giọng nam trầm thấp truyền đến: "Này, xin hỏi tìm ai?" "Anh SÓi hoang, là em, em có thể tìm anh thiowng lượng một chuyên được không?"
"Ừ, được, có chuyển gì xảy ra?" Ngày trước Tiểu Dương muốn tới liền trực tiếp tới, rất ít khi giống như tối nay gọi điện thoại tới trước.
"Cái đó. . . . . . Chờ chúng ta gặp mặt em sẽ nói với anhanh chờ em đó, em hiện tại liền ra cửa." Tiểu Dương rất khó mở miệng với anh Sói hoang là có thể nuôi con chó nhỏ được không, gặp mặt có thể dễ nói hơn.
"Ừ, lát nữa gặp." Mặc dù không biết Tiểu Dương định nói chuyện gì, nhưng Vệ Vũ cảm thấy hẳn không phải là chuyện tốt gì?
Không tới một phút, đã nghe thấy âm thanh của Tiểu Dương ngoài cửa: "Anh Sói hoang, mở cửa cho em." Cô không có tay để mở cửa.
Kỳ quái, cửa không khóa, sao lại cần hắn mở cửa? hoang mang nghi hoặc, Vệ Vũ đi tới mở cửa, vừa mở cửa ra, bị Tiểu Dương tay ôm thùng giấy dọa cho hết hồn.
"Sao lại có con chó nhỏ này?" Đây chính là nguyên nhân khiến Tiểu Dương không dám mở miệng trên điện thoại sao?
"Em nhặt ở công viên lúc đi học về ."
Vệ Vũ nhẹ nhàng cầm thùng giấy có con chó nhỏ, để nó ở vườn hoa trước nhà xe, chó nhỏ với hoàn cảnh mới thật tò mò, bận rộn cúi đầu ngửi đông ngửi tây, cái đuôi ngắn ngủn vẫy vẫy không ngừng.
Hai người cũng ngồi chồm hổm xuống dễ dàng nhìn thấy vẻ vui mừng của chó nhỏ, vệ Vũ hỏi: "Bác trai, bác gái có biết không?" Vệ Vũ nhớ Dương mẹ là người ưa sạch sẽ, Dương gia luôn không nhiễm một hạt bụi, lúc nào cũng rất sạch sẽ, sao lại có thể để sủng vật trong nhà?
"Biết. . . . . . Mẹ muốn ngày mai em đưa nó trở về chỗ cũ."
"Cho nên, em là tới hỏi anh có thể nuôi con chó nhỏ này không sao?" Đây thật là vấn đề khó giải quyết.
"Anh Sói hoang, anh có thể nuôi Tiểu Cẩu không? Nó chỉ nhỏ bằng đó, nếu như đem trả về công viên, nhất định sẽ không sống nổi ." Tiểu Dương vô cùng thành khẩn xin vệ Vũ nuôi con chó nhỏ này, trừ hắn ra, cô không nghĩ được ai có thể nuôi nó nữa.
Vệ Vũ nhìn xuống con chó nhỏ đang đào đất bên dưới, lại nhìn Tiểu Dương. "Con cho nhỏ này thật đáng yêu, nhưng anh không có biện pháp nuôi nó, Vệ Lan bị hen, khi nó rụng lông, sẽ khiến bệnh của chị ấy phát tác." Vì nguyên nhân đó, trong nhà vệ Vũ không có xuất hiện bất cứ đồ chơi có long tơ nào.
Hy vộng cuối cùng cũng vụt tắt, mặt Tiểu Dương như đưa đán."Chẳng lẽ, thật không có cách để nuôi nó sao?" Nếu cô là người ở bên ngoài thì tốt biết bao, có thể nuôi con chó nhỏ đáng thương này, Tiểu Dương ghét chính mình bất lực, biết rõ con chó nhỏ này cần giúp đỡ, mà cô cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp, không thể cho nó một mái nhà.
Thật sự phải đem con chó nhỏ này trả về công viên sao? Nhìn chó nhỏ vui vẻ chơi đùa trong vườn, nhưng Tiểu Dương một chút cũng không vui vẻ, con chó ngu ngốc này, nó không biết số mệnh của mình, sau này sẽ có bao nhiêu khó khăn không? Có thể một ngày nào đó, lúc lang thang trên đường, liền bị người ta bắt đi, mấy ngày sau sẽ chết sao?
Tiểu Dương nhắm mắt lại không có biện pháp nghĩ tiếp nữa.
Biết tiếng lòng của Tiểu Dương, Vệ Vũ mở miệng nói: "Tiểu Dương, cứ yên tâm, chúng ta đã làm hết khả năng rồi, hôm nay em không để nó lưu lạc bên ngoài mà đem nó về, vậy nếu sau này lại gặp một hai, ba con chó nữa, em sẽ làm thế nào?" Thực tế tàn nhẫn, vốn là Vệ Vũ không muốn nói, nhưng hắn nhất định phải làm cho Tiểu Dương hiểu, tình hình thực tế chính là như thế, Tiểu Dương của hắn, sau này lớn lên, phải học thực tế xã hội, thỏa hiệp hoặc là vượt qua.
"Anh Sói hoang, em không biết nếu sau này gặp một con chó đen như vậy chắc là chó lang thang, em sẽ không biết làm sao, nhưng hiện tại em rất muốn ìm cho chó nhỏ một ngôi nhà, nếu như nhà anh không thể nuôi nó, anh có thể giúp nó không? Em không có cách nào ném nó trở về chỗ cũ."
Nếu cô đã đem con chó về, cô phải có trách nhiệm cho nó một cuộc sống hạnh phúc nhất, nhìn cặp mắt chó đen vô tội kia, Tiểu Dương thực sự không thể để nó lưu lạc bên ngoài, để cho nó phải chịu gió mưa.
Vệ Vũ nhìn Tiểu Dương, hắn cảm thấy, bảo bối của mình đang từ từ lớn lên, có thể dùng ý nghĩ của mình để thăm dò người khác, mà không phải chỉ lệ thuộc vào người khác.
"Anh đề nghị, làm tờ rơi về con chó này, nói không chừng sẽ có người muốn nhận nuôi nó."
Ý anh SÓi hoang là mang nó treo lên tấm poster sao? Phương pháp này cũng không tệ, Tiểu Cẩu bộ dáng rất đáng yêu, lại rất thân thiện, có lẽ như thế sẽ giúp nó tìm được một ngôi nhà.
"Nhưng. . . . . . nhưng bây giờ tìm ai nguyện ý nuôi nó đây, nó muốn ở nới nào?" Mẹ không cho phép Tiểu Dương nuôi nó trong nhà, nhà anh Sói hoang cũng không thể nuôi, vậy nên để nó ở đâu? "Ngày mai nghỉ, anh đưa em tới một nơi, đến lúc đó em sẽ biết. Trước tiên hôm nay để con chó nhỏ này lại nhà anh." Vệ Lan sẽ không trở về, nuôi một ngày cũng tốt lắm.
"Vâng, vậy hôm nay liền phiền anh rồi."
"Không nên quá cảm ơn anh, chuyện này anh sẽ nhớ, sau này anh sẽ muốn em sạch sẽ đó~." Vệ Vũ cười có chút ác ý nhìn Tiểu Dương, mang theo nụ cười lưu manh, giống như đang ám chỉ việc làm xấu, khiến mặt Tiểu Dương đỏ lên.
"Ghét ghê, anh Sói hoang xấu quá !" Chính xác là hư hỏng , còn chưa làm sao? Đến đấy. Vệ Vũ thầm nói trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT