Hiển nhiên Tố thật
không ngờ, anh chỉ tùy tiện đi trên đường một chút, lại gặp phải Diệp
Hiểu Hạ đang mở lớn miệng cắn ăn. Người này xuất hiện quá ngoài ý muốn,
ngoài ý muốn đến mức Tố nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại, mà
hiển nhiên Diệp Hiểu Hạ cũng thật không ngờ cô cứ như vậy mà gặp Tố.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn là Tố mở miệng trước: "Đã lâu không gặp."
Cũng không phải là đã lâu, đầy đủ hơn hai mươi ngày rồi.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, lại không biết nói gì nữa.
Nói thật, cô và Tố cũng không tính là có giao tình gì. Nếu nhất định phải
nói là có, thì chỉ là một lần hiểu lầm và một nửa bạn đường, thậm chí
bọn họ cả bạn tốt cũng không phải. Loại quan hệ này của bọn họ dưới tình huống này thật sự không có gì để nói.
Vì thế hai người tiếp tục đối diện như vậy, nửa ngày cũng không tìm được đề tài.
Nếu không khí cứ tiếp tục như vậy đoán chừng áp suất thấp xấu hổ kia sẽ đè
chết người, Diệp Hiểu Hạ ho khan mấy tiếng, cố gắng tìm đề tài: "Vân Ẩn
còn tìm tôi chứ ?"
Tố hơi hơi sửng sốt, quả thật Vân Ẩn còn tìm
Diệp Hiểu Hạ, nhưng không có bảo anh mang người qua. Anh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Không có để cho tôi tới tìm cô."
Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, tuy cô rất muốn biết vì sao Vân Ẩn tìm mình, nhưng lại cảm thấy mình và Tố thật sự không thân đến mức có thể hỏi thăm nội
tình thế nào. Cho nên hai người tiếp tục xấu hổ như vậy. May mà lúc này
tin nhắn của Diệp Hiểu Hạ vang lên, cô vội vã tỏ vẻ mình có tin tức bí
mật với Tố, mà Tố cũng gật gật đầu, xem như đã biết.
"Hiểu Hạ à, Hiểu Hạ à, gần đây cô ở đâu! Cô khiến tôi tìm muốn chết."
Là tin tức của Lục Nguyệt Vi Lam nhắn tới, Diệp Hiểu Hạ mới vừa nhận đối
thoại của cô, cô lập tức hưng phấn thét chói tai: "Cô có biết không, hơn hai mươi ngày nay, lúc này là lúc tôi hưng phấn nhất! Hơn hai mươi ngày tôi liên hệ với cô không dưới năm trăm lần, chỉ có lần này là được, cô
có biết không, biết không..."
Tuy nghe thấy giọng nói là biết Lục Nguyệt Vi Lam hưng phấn cơ hồ hoa chân múa tay vui sướng, nhưng Diệp
Hiểu Hạ vẫn cảm thấy hơi không thích hợp. Hình như, cô và Lục Nguyệt Vi
Lam không thân đến trình độ ngàn dặm tha hương ngộ bạn cố tri này mà ? " Lục Nguyệt, tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Phỏng vấn ! Đương nhiên là phỏng vấn! Giờ cô ở đâu, tôi lập tức tới!"
"Cái gì?" Diệp Hiểu Hạ hơi mờ mịt, đang xảy ra chuyện gì vậy?
" Cô là Luyện Dược Sư cấp đại tông sư đầu tiên trong trò chơi! Nhanh nhận phỏng vấn của tôi! Nói với tôi cô làm thế nào mà trong vòng hai mươi
ngày vọt tới cấp đại tông sư !" Lục Nguyệt Vi Lam thật không khách khí
đưa ra yêu cầu của mình.
Sống lưng Diệp Hiểu Hạ bắt đầu lạnh lẽo. Đùa giỡn gì chứ, nếu nói ra chuyện này, hơn hai mươi ngày vất vả của cô sẽ tan thành mây khói. Vì thế cô mặt không đổi sắc : “Này! Này! Cô nói
cái gì?"
"Phỏng vấn cô làm thế nào trở thành đại tông sư..."
"Này! Ai da! Tín hiệu chỗ này thật không tốt! Lục Nguyệt, cô đang nói cái gì?"
" Tôi nói tôi muốn phỏng vấn cô thế nào..."
"Này! Này! Này! Lục Nguyệt, cô nói cái gì vậy! Nghe không thấy !! Chỗ tôi
cách trạm phát sóng hơi xa, nghe không thấy gì cả! Ai nha, đúng là tín
hiệu không tốt, lần sau lại liên hệ nha!" Diệp Hiểu Hạ vừa giả ngu vừa
không quan tâm Lục Nguyệt Vi Lam ở bên kia vẫn còn kêu to, lập tức cúp
mật ngữ.
Lục Nguyệt Vi Lam đang ở tây thành đế đô nhăn mũi nghe
mật ngữ bị cúp, dở khóc dở cười. Cô gái này cư nhiên dùng cớ như vậy mà
xua đuổi cô! Cô ấy tưởng đây là điện thoại hả? Còn đứng cách trạm phát
sóng khá xa, còn tín hiệu không tốt! Lục Nguyệt Vi Lam thật muốn biết cô gái này còn có thể nói ra cớ gì khác không?
Thở một hơi thật
dài, Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu lên thì phát hiện Tố còn đứng ở cách đó
không xa, nhưng, giờ phút này anh lấy tay nắm thành nắm tay, nhẹ nhàng
che khuất miệng mũi ho một tiếng. Ngọn đèn phồn hoa màu vàng chiếu xuống từ đầu đỉnh của anh, làm gương mặt hơi tái nhợt nhiễm lên một chút hơi
thở hồng trần. Tuy rằng anh che khuất miệng mũi như vậy, nhưng từ góc độ của Diệp Hiểu Hạ nhìn qua, vẫn phát hiện độ cong như có như không bên
khóe môi anh.
Điều này khiến cô cảm thấy thật xấu hổ, cái gì cũng nói không nên lời, đành phải ngốc nghếch cười khan vài tiếng.
"Phương pháp này tốt lắm." Tố ngẩng đầu lên, không biết là do ban đêm như vậy
thật mĩ lệ, hay do bóng đêm như vậy quá xinh đẹp, vậy mà ở dưới đèn
đuốc, trên kia gương mặt xưa nay lạnh nhạt lạnh bạc có vẻ hơi lo lắng.
Diệp Hiểu Hạ sửng sốt sửng sốt, mới phốc xích một tiếng cười khẽ ra tiếng, cô lắc đầu: "Tôi nói lung tung thôi."
"Đối phó cô ta, tốt lắm."
Đại khái là người bên trong đế đô rất nhiều, đại khái là không khí hôm nay
quá nhiệt liệt, đại khái là tối nay đế đô không có ai muốn đi vào giấc
ngủ.
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hình như có cái gì đó bỗng nhiên đứt,
có cái gì đó luôn luôn cứng rắn chậm rãi hòa tan. Trước nay khi cô đối
mặt với Tố luôn có cảm giác khẩn trương, giống như trong một khắc này
trở nên thoải mái, cô gật gật đầu, cười đến vân đạm phong khinh: "Có thể cho anh mượn dùng."
Tố hơi kinh ngạc với đáp án này, anh hơi hơi dừng một chút, sau đó khóe mắt hơi hơi cong lên: "Cám ơn."
Bên này hai người còn chưa nói mấy câu, mật ngữ của Diệp Hiểu Hạ lại vang
lên, Tố vừa thấy như vậy cũng nói tạm biệt với cô. Nhìn bóng Tố đi xa,
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi thở ra một hơi, có thế này mới mở mật ngữ ra, trên
đó không thiếu người xa lạ. Tin nhắn lại hơn phân nửa đều là hỏi dược sư đại tông sư này phải làm thế nào thăng cấp, cô xem nhẹ hết, đến lúc
nhìn thấy mật ngữ của Tương Tư Túy Bất Đắc Dĩ vang không ngừng, mới
nhận.
"Hiểu Hạ, trong thời gian này phát tài hả! Cư nhiên vọt tới cấp độ đại tông sư ! Hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng với tôi."
Mới vừa nhấc máy thì nghe thấy tiếng cười hề hề của Tương Tư Túy Bất Đắc Dĩ vang lên.
"Phật viết, không thể nói." Diệp Hiểu Hạ cười khổ một chút, giọng nửa nghiêm cẩn nửa vui đùa dẫn lời Phật.
"Cái gì có thể nói không thể nói, nhanh đến Túy Hương lâu đi, mọi người biết cô login thì vô cùng vui vẻ, Không Đồng còn bảo cô lại uống một chén
kia kìa!" Tương Tư Túy Bất Đắc Dĩ không cho Diệp Hiểu Hạ cơ hội từ chối
mà cúp. [nói thật mình không thích đám người này, toàn muốn lợi dụng
Hiểu Hạ]
Để lại cô một mình sững sờ ở đó, không biết nên có phản ứng gì. Mọi người rất vui vẻ? Sao cô không nhớ mình và người của Danh
Môn có quan hệ tốt như vậy ? Từ khi cô vào Danh Môn một câu cững chưa
từng nói, làm sao có quan hệ tốt với "mọi người" được?
Tuy trong
lòng nghĩ như vậy, nhưng dù sao cũng là ý của hội trưởng Không Đồng, dù
trong lòng cô có nút thắt, vẫn phải cho người ta mặt mũi. Vì thế Diệp
Hiểu Hạ vẫn đứng lên, đi đến Túy Hương lâu.
Tửu lâu trong đế đô
nhiều lắm, Diệp Hiểu Hạ vừa đi vừa hỏi thị vệ mới xem như tìm được tòa
tửu lâu chừng bốn tầng trong phố xá phồn hoa sầm uất nhất.
Hôm
nay Túy Hương lâu bị Danh Môn bao trọn, lầu trên lầu dưới đều là người
Danh Môn, những người chơi ngồi không yên dứt khoát được an bày đến
quảng trường nhỏ ngoài Túy Hương lâu, đặt bàn bát tiên, tận tình hoan ca chè chén.
Ở lầu 4Túy Hương lâu, đã bị mở tấm ngăn các phòng,
biến thành một phòng thật lớn, ở trong phòng bày biện hơn hai mươi bàn,
người ngồi ở đây toàn là quản lý cao tầng của Danh Môn, Diệp Hiểu Hạ bị
Tương Tư Túy Bất Đắc Dĩ an bày ở bàn chủ, còn ngồi bên người Không Đồng.
Điều này khiến Diệp Hiểu Hạ vô cùng mất tự nhân. Cô vốn không quen người
Danh Môn, huống chi người nơi này đều là cao tầng trong Danh Môn, cô là
một người vừa mới nhập hội đi theo xem náo nhiệt gì? Huống chi, cô cư
nhiên ngồi bên người Không Đồng, cái "Vinh dự" này quả thực khiến cô
ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào.
Tuy rằng biết
rõ Không Đồng nhất định có chuyện tìm mình, mà chuyện này nhất định có
quan hệ với dược sư đại tông sư, nhưng trong quá trình diễn ra yến hội,
Không Đồng lại nửa chữ không nói. Chỉ giống như một Khánh Công yến bình
thường của công hội, không ngừng nâng chén với mọi người, sau đó dùng
bữa tâm sự, cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Ngay lúc Diệp Hiểu Hạ cơ
hồ nghĩ hôm nay đến thật sự chỉ là uống một chén, Không Đồng lại nâng
chén nói với cô: "Hiểu Hạ, tôi muốn kính cô một ly."
"Kính tôi một ly?" Diệp Hiểu Hạ hơi giật mình hơi không hiểu thậm chí hơi thụ sủng nhược kinh, cô vội vã bưng cái cốc lên.
"Đương nhiên phải kính cô một ly, cô là chúng ta dược sư đại tông sư đầu tiên
của công hội, cũng là của Trung Quốc, thậm chí là dược sư đại tông sư
đầu tiên trên toàn thế giới. Cô nói, chỉ là điểm này, tôi có phải nên
kính cô một ly không?" Ý cười Không Đồng trong suốt.
Trong lòng
Diệp Hiểu Hạ chìm xuống một chút, nhưng sau đó cũng bình thường lại.
Cuối cùng anh ta cũng nói ra, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất để cô
không cần tiếp tục lo lắng đề phòng lo lắng khi nào thì anh ta tới hỏi
mình chuyện này.
Cô nhìn Không Đồng giật giật khóe miệng: "Chẳng qua trùng hợp thôi, một kỹ năng cuộc sống mà thôi, không cần khen ngợi như vậy."
"Làm sao có thể chứ?" Không biết Không Đồng là quá vui vẻ hay là nguyên nhân gì, cũng không vì Diệp Hiểu Hạ trả lời xa cách mà cảm thấy có gì không
đúng, ngược lại càng vui vẽ hơn: "Hiểu Hạ, giờ cô là dược sư hạng nhất
của công hội, vậy về sau chuyện làm thuốc trong trong công hội toàn bộ
giao cho cô, đương nhiên, cô yên tâm công hội tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, tuyệt đối hội dựa theo ở giá thu mua chợ cho dược thành phẩm của
cô."
Lời nói của Không Đồng khiến tâm trạng Diệp Hiểu Hạ hơi hơi
không vui, tuy rằng thành tựu dược sư đại tông sư này quả thật hơn người khác ở chỗ vận khí, nhưng, từ phương diện hái thuốc đến luyện dược toàn bộ đều tự cô, một mình cô hoàn thành . Cũng không giống người chơi kỹ
năng cuộc sống trong công hội lớn, có công hội chuyên môn dùng bó lớn bó lớn dược liệu đến giúp bọn họ thăng cấp, dựa vào cái gì lúc này danh
môn đương nhiên như vậy giao tất cả mọi chuyện cho cô?
Bỏ việc
này qua một bên không nói, giá ở chợ... Đây quả thực là lời nói suông.
Giờ dược mà cô luyện chế ra trên chợ căn bản không có, vậy giá trên chợ
kia là từ chỗ nào đến ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT