Cô đã biết kết
quả chắc chắn là như vậy. Diệp Hiểu Hạ đi từ trong thôn ra ngoài, một
đường đi về hướng bắc, tất cả trò chơi, tất cả nhiệm vụ kết quả cuối
cùng đơn giản là như vậy. Luyện cấp tăng thực lực, đổi trang bị rồi đánh BOSS, tất cả chỉ có như vậy, căn bản không có chút gì mới lạ.
Diệp Hiểu Hạ oán hận cắn chặt răng nanh, nhưng, đám lão ông lão bà này nhốt
cô ở đây hơn mười ngày, trừ cấp bậc được tăng lên và dược sư đột nhiên
thăng từ đại sư thành tông sư, trang bị trên người cô chưa từng đổi qua, vẫn là một bộ trang bị thuần sắc hơn ba mươi bốn mươi cấp. Tuy rằng nói cấp cao đè chết người, nhưng đối phương là BOSS đó, cô cứ đi như vậy,
cùng khác gì trần truồng đâu?
Vốn cô còn tưởng nếu dọc theo đường đi có quái, cô bắt đầu dùng "Nữ thần chinh phục" thuận tay đánh hai
cái, có thể rơi xuống vài món trang bị thay ra, dù đều là bạch trang,
cũng tốt hơn không có.
Nhưng thế sự khó liệu, cô đi một đường từ
thôn Bặc nhân, đã đi xa như vậy, cư nhiên một con quái cũng không có,
thậm chí lợn rừng bình thường đến ruộng trống hôm nay cũng đình công.
Đây, đây đến cùng là tình huống gì!
Nếu nơi này không phải một nơi còn ẩn chứa nguy cơ vô hạn, Diệp Hiểu Hạ
nhất định sẽ cảm thấy đây là một vùng đất thật đẹp. Trên thực tế, nơi
này thật sự rất đẹp. Cổ thụ, nước trong, hoa đào ngập núi, khi đi giữa
nó cảm thấy có một mùi hương dể ngửi nghênh diện mà đến, khiến người ta
sẽ bất tri bất giác thả lỏng thể xác và tinh thần.
Cảnh sắc càng
đẹp, càng dấu diếm sát khí. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ dừng bước, cô nhìn
hoa đào cách đó không xa, dưới tàng cây có một tảng đá thật lớn, một cô
gái tà tà dựa vào, đúng là người quần áo màu đen, cầm trong tay cái tẩu – cô gái xinh đẹp đó.
Tay phải của cô theo bản năng khoát lên cổ tay trái, toàn thân căng thẳng, làm xong chuẩn bị công kích.
Không nghĩ, ngay khi Diệp Hiểu Hạ khẩn trương chuẩn bị, cô gái kia lại giương mắt nhìn cô nở nụ cười: "Nha, cô đã đến rồi sao? Thời gian lâu như vậy, tôi còn tưởng cô đã chết, thật không ngờ đã đến."
Nói xong cô ta đứng lên, lắc eo đi vài bước, lên lên xuống xuống đánh giá Diệp Hiểu
Hạ, khóe môi lộ ra tươi cười trào phúng: "Mấy lão gìa của Bặc nhân thôn
đúng là không ngại cực khổ, cư nhiên giúp cô đề cao thực lực, tôi xem
thường bọn họ ."
Diệp Hiểu Hạ một câu cũng không nói được, chỉ mím môi nhìn cô ta.
Cô gái kia lạnh lùng hừ một tiếng: "Bọn họ nghĩ cô đi tìm cái chết? Tôi sẽ không để bọn họ như ý." Nói xong cô ta xoay người đi vào chỗ sâu trong
rừng hoa đào: " Nếu cô đã đến, vậy thì cùng đi thôi."
Không cùng
đi có được không? Thực ra Diệp Hiểu Hạ rất muốn hỏi như vậy, nhưng hiển
nhiên là không có khả năng đó, cô thở dài một hơi, nhanh chóng đi theo.
Cô gái đồ đen kia đi cũng không nhanh, như là đang đợi chút Diệp Hiểu Hạ vậy, luôn luôn không nhanh không chậm.
Diệp Hiểu Hạ tiến lên vài bước đi đến bên người cô ta, vừa đi, cô đã phát hiện một vấn đề, những
cây đào trong rừng này vậy mà sẽ vì các cô đi lên mà chuyển động một
chút. Không khỏi cô nghĩ tới một trận pháp rất nổi tiếng trong tiểu
thuyết kỳ môn độn giáp - Đào Hoa trận, hiển nhiên, nơi này của Cực Hạn
OL thiết kế theo tình tiết trong sách.
Đáy lòng cô nhịn không được cười gượng vài tiếng, quả nhiên văn vẻ trong thiên hạ là như nhau.
Không mất bao nhiêu thời gian, Diệp Hiểu Hạ và cô gái đồ đen xuyên qua Đào
Hoa trận, đi tới trước một căn nhà trúc. Ở trước nhà có một đám cỏ xanh
không rõ ràng, tạo thành một đường chỉ màu lục, Diệp Hiểu Hạ nhìn đường
chỉ hơi dừng bước chân một chút, đợi khi cô gái đồ đen đi vào.
Cô ta mới vừa bước vào đường màu lục kia, Diệp Hiểu Hạ lập tức thấy trong
nhà trống không ban đầu đột nhiên xuất hiện vài người, bọn họ đều là che mặt, mặc trang phục màu đen, quì một gối với cô gái đồ đen, cùng hô:
"Chủ nhân."
Diệp Hiểu Hạ vụng trộm mở thuộc tính mấy người kia
nhìn nhìn, không chỗ nào không phải dấu chấm hỏi, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, nếu cô vội vàng đi đến nơi này, dù có thể đi qua Đào Hoa
trận, chỉ sợ gặp mấy con BO SS cấp tiểu quái này, chờ cô chỉ có rớt cấp.
Cô gái đồ đen xoay người lộ ra tươi cười quỷ dị với Diệp Hiểu Hạ: “Cô đến tìm tôi, là vì muốn đi ra ngoài."
"Phải."
"Sau đó đi giết thành chủ thành Cửu Ti?"
Vấn đề này Diệp Hiểu Hạ không biết trả lời sao cho tốt, cô gái đối diện này thật không giống như người dễ tính toán, lời này có thể tùy tiện trả
lời sao ? Vì thế cô dung im lặng đối mặt với nghi vấn của cô ta.
Cô gái kia cũng không ngoài ý muốn, cười cười: " Cô không nói tôi cũng
biết rõ, mấy ông lão bà lão kia có thể nghĩ ra chiêu gì ? Chỉ là mấy thủ đoạn không lên được mặt bàn này, nhưng chuyện này không liên quan đến
tôi. Tôi chỉ phụ trách trông coi bọn họ, những thứ khác, không phải tôi
quản."
Lời này càng làm cho Diệp Hiểu Hạ mờ mịt, xem ra cô gái
này là người của phe địch, ít nhất là một loại mặt hang với thành chủ
thành Cửu Ti, nhưng nghe lời này, giống như cũng không phải như vậy, có
cảm giác rất loạn.
"Chúng ta dùng một ván định thắng thua, nếu cô thắng, tôi thả cô đi, nếu cô thua, thì để mạng lại."
Theo lời nói của cô gái, Diệp Hiểu Hạ vẫn còn miên man suy nghĩ nghe thấy
được hệ thống thông báo: "Có nhận nhiệm vụ 'Khiêu chiến của chủ Đào Hoa
Cốc' không".
Một ván định thắng thua. Đến cùng là ván gì? So đao ? So kiếm ? Hay là so ma pháp? Đối với chiến đấu chắc chắn phải thua này, Diệp Hiểu Hạ có vẻ thật thản nhiên, đã sớm đoán trước đến kết quả, cô
chỉ đành dùng hết toàn lực mà liều mạng!
Chẳng qua... Đây là cái gì? Đây là cái gì! !
Diệp Hiểu Hạ và chủ Đào Hoa Cốc ngồi đối diện nhau trên cái bàn bên tảng đá
dưới tang cây, mà trên bàn bày một bộ mạt chược bạch ngọc. Ánh mắt người nào đó sắp rớt ra, cô nhìn mạt chược đã được đặt chỉnh tề, môi run lên
nửa ngày mới nói: "Cô nói một ván định thắng thua là chơi mạt chược?"
"Đúng vậy." Ánh mắt Chủ Đào Hoa Cốc sáng lên, cô ta vừa gật đầu mỉm cười, vừa bắt đầu: "Nhanh lên nhanh lên, mặc kệ gì đó đi, cô đánh một giáp với
tôi."
"Không phải nói một ván sao ?" Đầu óc Diệp Hiểu Hạ đã choáng váng, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
"Đúng vậy, là một ván mà, một ván là Đông Nam Tây Bắc bốn nhà, một nhà bốn
bàn, cô ít nhất phải đánh cùng tôi mười sáu bàn mới tính xong việc!" Chủ Đào Hoa Cốc vừa xoa xoa bài vừa vô cùng da mặt dày nói: "Là mười sáu
bàn, mười sáu bàn đó ! !"
Người nào đó chỉ cảm thấy đầu đầy hắc
tuyến, cô rõ ràng là tới đánh nhau , vì sao bây giờ lại biến thành cùng
BOSS đối phương chơi mạt chược?
A, có một câu nói như vầy, chỗ có người Trung Quốc thì nhất định có thể nghe thấy tiếng ca Đặng Lệ Quân.
Không, không phải, sai rồi. Là chỗ có người Trung Quốc nhất định có thể
nghe tiếng của bàn mạt chược. Thực ra chuyện này có nói rất bất công, ở
thời đại này, không quản chủng tộc thế nào, màu da thế nào, tiếng mạt
chược này là vô khổng bất nhập [chỗ nào cũng có].
Trong trò chơi cũng có mạt chược, điều này cũng không lạ.
Nhưng, tuy mạt chược rất phổ biến, Diệp Hiểu Hạ lại chỉ là một người mới chơi
thôi. Mà chủ Đào Hoa cốc kia hiển nhiên cũng không phải cao thủ trong
lĩnh vực này.
Diệp Hiểu Hạ đánh rất tệ, chủ Đào Hoa cố đánh càng
tệ hơn. So với Diệp Hiểu Hạ đánh tệ, chủ Đào Hoa cốc hiển nhiên là một
không người không nghe khuyên bảo, nhân viên của cô ta đều là cao thủ
mạt chược, nếu có người chỉ đạo cô ta, cô sẽ giận dữ, sau vài lần không
còn người nào dám nói chuyện. Diệp Hiểu Hạ giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy mấy người kia nhìn bài của chủ Đào Hoa cốc vô cùng thê thảm, cô
nhìn nhìn lại cô gái kia đang mang biểu cảm đã tính trước kỹ càng, bỗng
nhiên cảm thấy việc lạ hang đều năm có, năm nay đặc biệt nhiều.
Hai người đánh bài đánh vô cùng tệ cùng nhau chơi mạt chược thực ra là một
việc vô cùng lãng phí thời gian, mười sáu bàn mạt chược này hao phí hơn
hai giờ mới tính kết thúc. Khi tính toán, Diệp Hiểu Hạ cư nhiên lấy 3
điểm hơn mà thắng hiểm chủ Đào Hoa Cốc.
Không khí vô cùng xấu hổ, Diệp Hiểu Hạ nhìn xem mặt chủ Hoa Đào cốc biến thành màu đen, có một
phút đồng hồ cô thậm chí cảm thấy thực ra mình đánh thắng là một chuyện
không quá sáng suốt. Nhìn cái dạng này, trông cậy vào việc cô ta thoải
mái thả mình đi là không có khả năng, nói không chừng bây giờ cô gái này sẽ đột nhiên bão nổi đứng lên một chưởng đánh chết mình.
Hai
người giằng co như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ, giống như tất cả mọi
chuyện đều đến lúc chỉ mành treo chuông, hết sức căng thẳng.
Hoa
đào bay bay lắc lắc hạ xuống, như là bắt đầu làm mặt nước gợn
sóng. Cuối cùng chủ Đào Hoa cốc thở ra một hơi, mang theo tươi cười xấu hổ, nói với Diệp Hiểu Hạ: "Tôi thương lượng chuyện này với cô."
"Chuyện gì ?" Diệp Hiểu Hạ cảnh giác nhìn cô gái này, cô ta đến cùng muốn ra yêu sách gì?
"Chuyện này, như vầy đi, tôi thả cô đi, lần này tính tôi thắng có được không?"
Chủ Đào Hoa cốc chà xát cái tẩu hoàng kim kia, tuy nói là thương lượng
mà, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn như trước.
Đây là tình huống gì?
"Có muốn nhận nhiệm vụ ‘cầu xin gian lận' không?" Đây cư nhiên là một nhiệm vụ. Diệp Hiểu Hạ hơi do dự một chút, vẫn lựa chọn nhận, theo ý tứ mà
chủ Đào Hoa cốc này nói, hình như nhận sẽ tốt hơn.
Mới vừa nhận
nhiệm vụ, Diệp Hiểu Hạ lập tức thấy chủ Đào Hoa cốc lấy ra một quyển
sách nhỏ đưa cho cô, chỉ vào một chỗ bảo cô ký tên. Diệp Hiểu Hạ nhìn
nhìn chỗ ký tên kia, một tờ cư nhiên viết là "Thua", mà một tờ khác viết "Thắng", cư nhiên người ký là tên của chủ Đào Hoa cốc rồng bay phượng
múa.
Chuyện gian lận này làm cũng quá không chuẩn...
Tuy
rằng rất quẫn, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn quyết định ký tên bên thua, nhưng
còn chưa viết cô đã nghĩ đến một chuyện: "Nếu cô nói chuyện không giữ
lời thì làm sao bây giờ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT