Sơn động này thật sự
xa xôi, hơn nữa dọc đường đi chỉ có mấy cái bóng cây, người chơi tương
đối thưa thớt, quái lại tương đối nhiều, mấy người vừa đi vừa đánh quái, đi mất một tiếng mới thấy được một ngọn núi cao nguy nga ở rất xa.
Hiển nhiên, sơn động phải ở chỗ có núi. Mà núi cao xa xa kia chính là chỗ của sơn động ẩn nấp.
Đi lâu như vậy, cuối cùng cũng tới, tại sao lần trước tôi không cảm thấy
mất nhiều thời gian như vậy nhỉ?" Điền Gia Nhị Thiếu Gia nhìn thấy ngọn
núi kia, người cũng thoải mái hơn, ngồi trên một cái cọc gỗ, lấy một cái bánh bao trong túi ra ăn.
"Nghỉ ngơi một chút đã, đường phía trước sẽ không dễ như vừa rồi nữa, mọi người khôi phục thể lực một
chút." Trúc Nhận Ngàn Trần cũng ngồi xuống, hắn cực kì quen thuộc với
cánh rừng này, trên đường đi nghiễm nhiên trở thành đội trưởng.
Nghe hắn phân phó như vậy, mọi người cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, đều tự mang
đồ ăn ra ăn. Diệp Hiểu Hạ lấy ra vài cái bánh bao đưa cho Túy Trong Khêu Đèn đang uống rượu, Túy Trong Khêu Đèn cũng không khách khí, lại đưa
cho cô 1 bầu rượu, sau đó hai người cùng uống rượu, ăn bánh bao.
Điền Gia Nhị Thiếu Gia lấy một ánh mắt sâu sắc gắt gao nhìn chằm chằm hai
người, một hồi lâu mới nói: "Tôi cảm thấy chuyện vì người yêu trùng quan giận dữ vì hồng nhan là sự thật a. Hiểu Hạ, cô gạt tôi, hai người ăn ý
như vậy, làm sao có thể là mới quen biết không lâu?"
Diệp
Hiểu Hạ thật sự không biết nên nói thế nào, đành phải cười gượng vài
cái. Nhưng Túy Trong Khêu Đèn đang uống rượu một bên nhẹ nhàng bâng quơ: "Cũng không có cái gì để truy hỏi?"
Điền Gia Nhị Thiếu Gia hơi hơi sửng sốt, không biết trả lời thế nào, liền cứng người ở đó không nói gì.
Được rồi, đi thôi, đường còn xa lắm." Máng Xối Hoa Lưu thấy không khí có
chút cương, vội vàng giảng hòa, hắn đứng lên, vỗ vỗ vụn cỏ trên người,
sau đó cười với Trúc Nhận Ngàn Trần: "Đội trưởng, dẫn đường, dẫn đường,
muốn đi chết cũng là cậu đi trước."
Trúc Nhận Ngàn Trần khóe
môi lộ ra vẻ tươi cười, cũng đứng lên, hướng về phía mấy người nói:
"Phía trước quái tương đối nhiều, chắc cũng không có người chơi khác
đâu, mọi người cẩn thận."
Quả nhiên là không sai.
Tiếp tục đi về phía trước, không biết là do quá xa xôi hay do chưa từng có
người chơi nào đi đến. Nơi này cỏ dại rậm rạp, ngay cả đường đi cũng
không có, mấy người chỉ dựa vào cảm giác mà từng bước từng bước đi tiếp, còn phải thời thời khắc khắc cảnh giác quái bỗng dưng xuất hiện.
Núi và nước phục nghi không đường, hi vọng lại nhất thôn. (không hiểu gì cả = =!)
Đúng lúc DHH cảm thấy mình đi trong đám cỏ như thế này là đi tìm chết, bỗng
nhiên trước mặt xuất hiện một cửa động. Trúc Nhận Ngàn Trần đứng ở bên
cạnh cửa nói: "Đi theo tôi, cái khe hở này rất nhỏ, cẩn thận, đừng để bị thương."
Mấy người đi theo thứ tự vào khe nhỏ kia, chỉ thấy
trước mắt sáng chói, một mảnh đất trống trong rừng. Một cây cổ thụ che
trời từ mặt đất mọc lên, cây cối được trang trí bởi rất nhiều sợi rêu
xanh, gió thổi qua, giống như bộ râu của ông già. Mà trong rừng, lại có
rất nhiều dã thú, chúng nó hoặc đứng hoặc nằm, hoặc cùng nhau tranh đồ
ăn, một màn thế giới động vật rõ ràng.
Mấy người ngồi xổm sau đám cỏ dại, cẩn thận gạt cỏ ra, Trúc Nhận Ngàn Trần chỉ vào hang động
cách đó không xa, nói: "Chúng ta muốn đi đến đó."
"Bên trong có cái gì?" Diệp Hiểu Hạ nhìn cái cửa động không lớn kia, có chút tò mò.
"Không biết, nơi này thời gian quái xuất hiện rất nhanh, chúng tôi thử mấy lần đều không có cách nào đến gần cửa động kia. Xem hôm nay có thể như ý
nguyện hay không." Trúc Nhận Ngàn Trần lắc đầu, lại nói với Diệp Hiểu
Hạ: "Nơi này để luyện cấp thật là tốt, đem những dã thú này giết hết một lần là có thể thăng nửa cấp."
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng
luyện cấp cũng không phải chuyện thoải mái. Bốn người dẫn quái, Diệp
Hiểu Hạ dùng hỏa diễm thuật đốt, tuy kinh nghiệm tăng nhanh, nhưng thật
sự rất mệt, hơn nữa nơi này quái mới xuất hiện thật sự quá nhanh, không
được bao lâu, Diệp Hiểu Hạ đã đề cập tới một vấn đề nghiêm trọng: "Tôi
không còn lam, phải về mua dược."
"Tôi cũng không còn đỏ,
kiểu này đánh mệt quá." Điền Gia Nhị Thiếu Gia thối lui ra khoảng đất
trống bên cạnh, kiểm tra đồ trên người, sau đó nói: "Nhặt mấy thứ này
còn không đủ tiền mua dược, quá thiệt."
Túy Trong Khêu Đèn
theo thói quen lấy ra bầu rượu, đổ một ngụm vào miệng: "Đội Thái Đao
chính là đội ngũ thương thân thương tài, tuy là bạo lực, nhưng mà tiêu
tiền như nước."
Trúc Nhận Ngàn Trần hơi hơi trầm ngâm một
chút, quay đầu nhìn sơn động kia, cuối cùng quyết tâm:"Chúng ta về thôn
trước, mua dược, thuận tiện tìm một nhũ mẫu*, sau đó lại đi."
(*nhũ mẫu: vú em – chức nghiệp thêm máu cho cả đội, thuộc loại chức nghiệp ma pháp phụ trợ)
Lời này thật dễ nghe. Diệp Hiểu Hạ bây giờ cũng muốn về thôn, túi cô đã đầy rồi, thi thể dã thú trên đất cô cũng không lột da được nữa, có thể trở
về làm túi trống không rồi đi tiếp, đây là chuyện cô thích nghe nhất.
Trở về thôn, mấy người đều tự đi bán rác, mua dược phẩm, chỉ có Trúc Nhận Ngàn Trần một mình đứng ở cửa hàng bánh bao tìm người.
Đến khi mọi người tập hợp, cũng chỉ thấy một mình Trúc Nhận Ngàn Trần, cũng không thấy người chơi chức nghiệp ma pháp phụ trợ mà bọn họ chờ mong.
"Ngàn Trần, cậu cũng không cần quá soi mói, chúng ta cũng mang theo dược,
không cần yêu cầu nhũ mẫu có thao tác tốt, không có trở ngại là được."
Máng Xối Hoa Lưu vỗ vỗ vai Trúc Nhận Ngàn Trần."Cậu xem nhóm chúng ta
này, có năng lực kháng, có năng lực đánh, chỉ cần tùy tiện tìm một người vào lúc chúng ta không kịp uống dược thì cấp một ngụm sữa là được, tiêu chuẩn này đối với nhũ mẫu ở Tân Thủ Thôn muốn tìm thì tìm được một bó
to, cậu phải hạ xuống, phải hạ xuống."
"Cậu cho là tôi soi
mói như vậy?" Trúc Nhận Ngàn Trần lông mày run lên, xem ra việc tìm
người này đã làm hắn nổi nóng: "Đã hỏi vài nhũ mẫu, nhưng vừa nghe là
Đội Thái Đao, người ta đều quay đầu bước đi, tôi còn chọn cái gì?"
"Đội Thái Đao là cái gì?" Cái từ này Diệp Hiểu Hạ nghe nhiều lần rồi, nhưng
đều không hiểu là cái gì, vì thế thấp giọng hỏi Túy Trong Khêu Đèn.
"Chính là đội toàn người chơi chức nghiệp vật lý công kích, chức nghiệp này hạ huyết nhiều, lại nhanh, nhũ mẫu không đồng ý đi cùng, vì vừa mệt lại
phí lam." Túy Trong Khêu Đèn đơn giản giải thích cho Diệp Hiểu Hạ một
chút.
Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải. Nguyên lai Đội Thái Đao đều là con mẹ kế.
Ngay tại lúc mọi người phiền não vì không tìm được người, lại nghe thấy một
giọng nói từ cửa hàng bánh bao truyền tới: "Các người muốn tìm người
thêm máu sao?"
Mấy người cũng không biết người nói chuyện là ai, trăm miệng một lời nói: “Đúng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT