Trên người vô cùng đau đớn, bốn phía như có áp lực cực lớn, đau đớn phảng phất muốn ép ngũ tạng lục phủ ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó bị đau đớn toàn thân làm tỉnh táo lại, cô dùng hết tất cả sức lực mới có thể mở to mắt, nhìn nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là huyệt động tối đen như mực, nếu không phải ánh mắt của cô đã quen với bóng tối như vậy, chỉ sợ cô căn bản là nhìn không thấy bất luận thừ gì.

“Cô tỉnh rồi sao?”

Cô còn chưa kịp ngồi dậy, bỗng nhiên chợt nghe một giọng nói nhu hòa dễ nghe truyền tới. Sợ tới mức cô giật mình, vội vàng nhìn lại nơi giọng nói phát ra.

Nhưng chỗ này thật sự là quá tối, dù tính Diệp Hiểu Hạ vô cùng chuyên chú nhìn về nơi truyền ra giọng nói, cô cũng không có cách nào thấy rõ ràng là người nào lên tiếng. Cô híp mắt, hi vọng có thể thấy rõ ràng đến cùng là ai là cái gì phát ra tiếng, nhưng, lại là phí công như trước, “Cô là ai?”

“Ta?” Giọng nói kia bỗng nhiên phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, tiếp một trận tiếng động lưa thưa lớt thớt vang lên.

Diệp Hiểu Hạ nghiêng lỗ tai cẩn thận nghe, đây là tiếng quần áo, tiếp dó cô lại nghe thấy bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi tới chỗ cô.

Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hơi khẩn trương, đối với chuyện mình không biết, thực ra trong lòng mỗi người đều có bất an nói không nên lời, cô cũng không ngoại lệ.

Chớp chớp mắt, Diệp Hiểu Hạ đụng đến Bất Khô trên cổ tay, trong lòng hơi hơi bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng chuyển mình, làm tốt chuẩn bị công kích, chỉ cần đối phương vừa xuất hiện, lập tức cho một kích trí mạng. Cũng không nghĩ tới, giờ phút này, cô lại nghe thấy giọng nói kia nhẹ nhàng cười nói: “Cô không cần khẩn trương, tôi sẽ không làm cô bị thương.”

Lúc nói như vậy, cũng đã thấy một cô gái cao gầy mặc áo choàng màu bạc chạy tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ, tuy rằng nơi này vô cùng hắc ám, nhưng trên người cô ta mặc áo choàng màu bạc lại mang theo ánh sáng nhu hòa, cho nên người ta có thể nhìn rõ ràng toàn thân cô.

Làn da cô ta trắng bệch không bình thường, dưới ánh sáng màu bạc nhu hòa kia chiếu rọi xuống, vậy mà làm gương ta rét run. Mà gương mặt cô ta có lẽ rất xinh đẹp, nhưng thứ có thể đại biểu nội tâm con người – đôi mắt – lại bị một mảnh vải màu bạc gắt gao che lại. Diệp Hiểu Hạ đang nhìn cô gái này một khắc, lập tức mở bảng thuộc tính của cô ta ra xem, xác định này chẳng phải một NPC công kích, có thế này mới trầm tĩnh lại.

“Là cô đưa tôi tới chỗ này sao?”

“Xem như đi.” Cô gái kia hơi hơi nở nụ cười, ở giữa một mảnh trắng bệch, đôi môi đỏ như xuất huyết của cô ta làm cho người ta cảm thấy có cảm giác lạnh như bang dâng lên từ đáy lòng.”Cái này cũng không quan trọng.”

“ Vậy cái gì mới là quan trọng.” Diệp Hiểu Hạ nghe cô gái này nói vậy, bên môi nhíu nhíu, dưới tình huống này, nhất định là NPC có nhiệm vụ giao phó, cô chỉ cần theo lời nói NPC mà nói tiếp là được rồi.

“Quan trọng là, chỉ có tôi có thể giúp cô đi ra ngoài.” Cô gái nói xong thì ngồi xuống, làm cho người ta kinh ngạc là, cô ta vậy mà như vậy ngồi lơ lửng trên không trung. [rin: nữ quỷ ~ chạy đi bà con]

Diệp Hiểu Hạ nghe cô ta nói lời này, lập tức đánh giá xung quanh, quả nhiên, ở đây, trừ vị trí hiện tại của bọn họ, nơi nơi đều là một mảnh bóng đen, căn bản tìm không thấy đường ra.

“Cô có chuyện muốn tôi làm giúp cô chứ gì.” Diệp Hiểu Hạ thu hồi ánh mắt, chuyển hướng nhìn cô gái.

“ Cô thật già dặn.” Cô gái đó vỗ vỗ tay, nhếch khóe môi cũng không thấy vui vẻ thật sự, “ Tôi đây sẽ không lại nhiều lời, giết Bích Thủy Thần Thú, tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”

Nghe thấy lời này, chân mày Diệp Hiểu Hạ cau lại, có lầm không vậy, giết chết Bích Thủy Thần Thú? Nó nhưng là tinh anh cả công hội của Vân Ẩn cũng giết không chết, một mình cô làm sao có thể làm được loại chuyện nghịch thiên này.

Tuy rằng bên tai truyền đến, hệ thống thông báo nhận nhiệm vụ, nhưng là Diệp Hiểu Hạ vẫn đưa ra nghi vấn của mình. Nhưng cô gái kia lại đứng thẳng dậy, xoay người đi về chỗ mình đi ra vừa rồi: “Nếu cô không làm được cũng không sao cả, cứ ở lại đây, cùng tôi là được rồi.”

Quả nhiên, đây là một nhiệm vụ cưỡng chế nhận.

Mắt nhìn bóng cô gái này lại biến mất trong bóng đêm, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ không làm thục nữ được nữa, cúi đầu mắng vài tiếng, sau đó mới đứng lên, thuận tiện triệu hồi tiểu Ngũ ra.

Tiểu Ngũ vừa ra tới xoa xoa mắt, than thở: “ Cô gái à, tuy rằng tôi biết cô ngốc, nhưng cũng không ngốc đến mức này chứ, cư nhiên rớt tới một chỗ cả đèn cũng đốt không lên.” Diệp Hiểu Hạ cũng không quan tâm anh, bắt đầu liên hệ Tố, tuy cô đoán rằng tỷ lệ liên hệ thành công không lớn, nhưng tốt xấu cũng phải thử một lần.

“Người chơi bạn gọi tạm thời không thể liên hệ, xin thử lại sau.”

Quả nhiên là như vậy.

Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, cũng cất tâm tư muốn liên hệ Tố vào, nói với tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, năng lực nhìn đêm của anh tốt hơn, đi nhìn xem chỗ này có đường đi ra ngoài không?”

Lần này Tiểu Ngũ không dong dài, trực tiếp hóa thành bóng đen ẩn vào trong bóng tối, sau một lát, anh ta lại xuất hiện, chân đạp trên phi kiếm. Anh vươn một bàn tay với Diệp Hiểu Hạ: “Đi thôi, chỉ có một cửa ra ở phía trên.”

Nghe được lời này, Diệp Hiểu Hạ không lại u buồn gì nữa mà kéo tay tiểu Ngũ, bay lên trên.

Bay đến đỉnh cái động rộng rãi kia cũng không có phí quá nhiều thời gian, nhưng lại phải xuyên qua rất nhiều chỗ ẩm ướt, dính dính, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng loại xúc giác trắng mịn này đánh vào trên người, làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy hơi ghê tởm. Trên tay cô thả ra một hỏa cầu, vốn muốn thắp sáng nhìn xem hoàn cảnh xung quanh, không nghĩ tới, hỏa cầu của mình vừa mới đốt lên, thì hòa vào một mảnh ẩm thấp không biết tên kia.

Sau đó, chỉ nghe thấy “Hống” một tiếng! Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình bị xung lượng khổng lồ bao trùm, mà quanh thân lại bị lửa đốt nóng, ở khắc cuối cùng trước khi bóng tối bao phủ, cô thậm chí nghe thấy tiếng nói của tiểu Ngũ hơi biến hình tiêm tinh tế tru lên: “Diệp Hiểu Hạ, cô là heo!”

“ Bạn đã tử vong.” Hệ thống lạnh lùng thông báo với Diệp Hiểu Hạ, nhưng nhưng không có xuất hiện lựa chọn phục sinh, mà trực tiếp đưa cô đến một chỗ rất rộng.

Vỗ vỗ tro bụi trên người lại nhìn nhìn cấp bậc của mình, quả nhiên đã rớt một cấp, cô nhưng thật vất vả tới gần cấp chín mươi, vừa treo như vậy, không biết ngày tháng năm nào mới cưỡi lên tọa kị được. Vừa nghĩ đến vậy, Diệp Hiểu Hạ lập tức cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nhưng, thời gian, không gian lại cố tình không cho cô buồn bực, cô mới vừa đứng lên, còn chưa ngồi xuống khôi phục khí huyết một chút, thì nghe thấy ở chỗ cách đó không xa có một trận lại một trận tiếng thở dốc truyền đến. Tiếng thở dốc rất nặng, hồng hộc, xem ra là bị thương rất nặng.

“ Đây là chỗ quỷ nào.” Tiểu Ngũ không biết bò ra từ chỗ nào, nhìn anh, dáng vẻ rất chật vật, xem ra lần này anh chưa kịp tiến vào không gian ảnh vệ tị nạn, đã trực tiếp bị cử chỉ vô tâm vừa rồi của Diệp Hiểu Hạ đưa tới chỗ này.

“Làm sao tôi biết được.” Diệp Hiểu Hạ nghe thấy tiếng thở dốc này thì ngồi không yên, không liên quan an nguy mình cũng tốt, hoặc là hiếu kì có thể hại chết mèo cũng thế, nhất định phải đi nhìn xem. Cô đưa chân ra, vừa đi dọc theo con đường dẫn tới sơn động quanh co khúc khuỷu lại tương đối sáng ngời, nơi có tiếng thở dốc, vừa lấy ra một phen dược đi vào tận cùng bên trong. Nếu giờ hình ảnh cô dũng cảm uống thuốc bị Vân Ẩn thấy, anh ta nhất định sẽ ghen tị đến ánh mắt cũng rơi ra.

Tiếng động kia càng ngày càng gần, bước chân Diệp Hiểu Hạ cũng dần dần chậm lại, từ từ, cuối cùng tiếng động kia như ngay sau đường vách núi, cô dừng bước. Dán trên vách núi đá, lặng lẽ ló nửa đầu ra thăm dò. Vừa thấy, trong lòng cô không biết là vui mừng hay là ưu sầu.

Chuyện vui là, thứ thở dốc đó đúng là Bích Thủy Thần Thú, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đến không hề phí công phu. Chuyện buồn là, nó thật sự rất lớn, hơn nữa rất mạnh mẽ, cả công hội của Vân Ẩn xuất động cũng không thể giết chết nó, một mình cô cũng không có bản lĩnh này.

“Oa, nó đúng là lớn.” Tiểu Ngũ nhìn nhìn tên Bích Thủy Thần Thú, sau đó động động miệng, nhỏ giọng nói: “Không thể nào, vừa rồi cô gái kia bảo cô đi đến giết nó?”

Vốn cũng đã thật đau đầu vấn đề này, giờ lại bị tiểu Ngũ nói ra làm Diệp Hiểu Hạ càng muốn khóc. Cô hừ một tiếng xem như đồng ý, bắt đầu tinh tế quan sát cấu tạo nơi này, hi vọng có thể lợi dụng hoàn cảnh nơi này làm con Bích Thủy Thần Thú chỉ còn lại máu da này bị một kích mất mạng.

Nhưng vị trí đứng này đúng là không thể nhìn thấy toàn cảnh trong sào huyệt Bích Thủy Thần Thú, Diệp Hiểu Hạ chỉ cần vươn tay, cầm khe hở sau vách núi thân mình vươn ra tiếp tục nhìn. Tay cô vừa mới đụng đến đá trên vách, thì ngây ngẩn cả người, sau đó cũng không bận đi quan sát sào huyệt này, ngược lại vươn tay cẩn thận nhìn trong chỗ không tính sáng ngời này.

Cảm giác vừa trơn ẩm vừa ngấy này cô rất quen thuộc, vừa rồi cô bị thứ này giết chết. Ngay sau đó cô ngẩng đầu đánh giá xung quanh, quả nhiên trong sào huyệt này có đóng một lớp thật dày thứ này. Lòng cô nhất thời rộng mở, mưu kế hiện lên trong lòng.

Cũng không quản tiểu Ngũ có phản đối không, cô trực tiếp thu tiểu Ngũ vào không gian ảnh vệ, sau đó nâng tay liền hướng tới ném một hỏa cầu tới đỉnh đầu Bích Thủy Thần Thú, tiếp theo quỳ rạp trên mặt đất. Tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền tới, lỗ tai Diệp Hiểu Hạ cũng bị chấn đắc tạm thời không nghe thấy, hơn nữa lại bị đuổi về điểm phục sinh.

NND, lại rớt một cấp! Diệp Hiểu Hạ đứng lên từ điểm phục sinh nhìn cấp bậc của mình thì nhịn không được cúi đầu mắng vài câu, tiếp theo vừa ăn dược vừa đi đến sào huyệt Bích Thủy Thần Thú. Lần đi này phiền toái hơn, dọc theo đường đi đều là đá vụn bị tạc xuống, lớn lớn nhỏ nhỏ, Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể leo lên leo xuống trên tảng đá, thật vất vả mới đến sờ vào cái sào huyệt kia.

Nhưng còn chưa nhảy xuống từ trên tảng đá cuối cùng, Diệp Hiểu Hạ đã nghe thấy một tiếng chất vấn vô cùng suy yếu: “Là cô ấy bảo cô đến sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play