Tố quần áo hắc y như trước, ôm hai tay tựa vào một gốc cây hòe bên cạnh Lôi Đình động. Tuy ngoài Lôi Đình động này đúng là nhiều người, nhưng lấy Tố làm tâm, trong bán kính ba thước một người cũng không có, như có người vẽ một vòng tròn trong phạm vi này, tất cả mọi người dè dặt cẩn trọng tránh khỏi cái vòng này.
Dù có người vô ý xông vào trong cái vòng luẩn quẩn vô hình này, cũng sẽ lập tức rời khỏi, phảng phất bên trong cái "Vòng luẩn quẩn" kia tràn ngập khí độc đưa người ta vào chỗ chết, chỉ cần ngốc nhiều một giây sẽ bất hạnh hy sinh.
Nhưng dù như thế, vẫn ngẫu nhiên có tốp năm tốp ba cô gái vọt vào vòng luẩn quẩn này, tiến lên tỏ vẻ gì, chẳng qua kết quả cuối cùng đều là vẻ mặt cầu xin đi vào đám người.
Diệp Hiểu Hạ đứng ở ven đường rất xa, nhìn xem một màn này, bỗng nhiên cô cảm thấy thật rối rắm, giờ đến cùng cô có nên đi lên chào hỏi không? Nếu cứ đi lên như vậy, có phải có vẻ quá đột ngột không. Nếu lúc này làm bộ như không thấy xoay người bước đi, như vậy ngày mai Trầm Hoan có tìm cô phiền toái không?
Trái cũng không phải mà phải cũng không đúng, Diệp Hiểu Hạ đang tiếp tục rối rắm, thì thấy Tố đứng thẳng lên đi tới chỗ cô.
Giờ nên làm thế nào? Cô có phải nên trốn một chút không? Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy Tố đi tới chỗ mình, người chung quanh lập tức tự hiểu tránh ra một con đường, luôn luôn duy trì trong bán kính ba thước không có sinh vật nào biết thở, nhưng, ánh mắt theo đuôi anh nhưng một phần cũng không giảm bớt.
Trong lúc nhất thời, Diệp Hiểu Hạ cứ nhìn Tố như vậy, quên mình phải có động tác gì, thẳng khi anh đi tới bên người mình.
Ngẩng đầu nhìn anh, gió xuyên qua tóc đen của anh, như có ánh sáng chói mắt rơi trên người anh. Anh cúi đầu, vươn tay, kéo tay Diệp Hiểu Hạ.
Chuyện là thình lình xảy ra này, Diệp Hiểu Hạ hoàn toàn không ngờ Tố sẽ giữ chặt tay mình như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà ngây ngẩn cả người, ngơ ngác đứng đó, phảng phất toàn thân đều biến thành tảng đá.
Thẳng đến nghiêng ngả chao đảo đi tới trước mặt NPC di động, Tố nhắc nhở cô nhận nhiệm vụ cô mới phục hồi tinh thần lại. Nhìn trộm sang, người xung quanh dùng một loại ánh mắt Bát Quái giống như dao nhỏ nhìn cô, như muốn chém cô làm tám mảnh biết rõ ràng quan hệ giữa cô và Tố đến cùng là gì mới yên tâm thoải mái.
Chuyện này thật sự quá làm cho người ta... Rối rắm .
Từ nhỏ đến lớn Diệp Hiểu Hạ chưa từng có bị nhiều người chú mục như bây giờ, thật sự thản nhiên không được. Cô vừa cúi đầu tiếp nhiệm vụ, vừa hơi xấu hổ nhìn thoáng qua Tố: "Không cần lôi kéo tôi ..."
"Vì sao không cần?"
"Vì sao cần?" Trời, vì sao không cần! Chẳng lẽ người kia không nhìn thấy ánh mắt những người xung quanh lúc này? Cô, cô, cô... cô muốn lập tức đào cái hố nhảy xuống tự mình kết liễu mình.
"Bởi vì tôi muốn lôi kéo em." Tố nói bình tĩnh như nước, như là chuyện bình thường như ăn cơm ngủ vậy.
Không biết vì sao, đại khái là bởi vì cái dạng bình tĩnh như nước này, đại khái là không coi ai ra gì như vậy, khiến Diệp Hiểu Hạ không có khác ý tưởng, không nói gì lại liếc mắt nhìn Tố một cái, buông tha cho việc tranh chấp vấn đề này với anh.
Nhận nhiệm vụ, lập tức phải đi xuống núi, Tố buông tay Diệp Hiểu Hạ ra. Điều này làm cho Diệp Hiểu Hạ hơi hơi thở ra một hơi trong ánh mắt vạn chúng chú ý, lại thật không ngờ, Tố huýt sáo một tiếng, gọi ra một con tuấn mã cực kì xinh đẹp.
Cả người nó đen thùi, bốn vó trắng tuyết, da long bóng loáng. Chỉ đứng ở nơi đó cũng có thể làm cho người ta biết đây không phải tọa kị bình thường. Tố lưu loát xoay người lên ngựa, động tác hành văn liền mạch, trong sạch sẽ lưu loát lộ ra một dòng khí thế sắc bén.
Diệp Hiểu Hạ còn đứng dưới đất nghĩ đây là không phải chỉ phong cách một chút, đã cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người nhẹ nhàng bay lên. Cô nhịn không được kinh hô một tiếng, lại vừa thấy, Tố cong hạ thắt lưng dùng cánh tay phải ôm vòng eo cô, dễ dàng cũng ôm cô đến phía trước.
Khi Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp nói thêm một câu, Tố nhanh chóng kéo dây cương, con tuấn mã kia giơ chi trước lên cao cao hí một tiếng. Diệp Hiểu Hạ bị con ngựa mạnh mẽ dương thân sợ tới mức quát to một tiếng theo bản năng cầm quần áo ở ngực Tố, cân bằng mình. Nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng nhợt nhạt, nhưng đợi đến lúc cô ngẩng đầu đi tìm kiếm, thấy vẫn là gương mặt Tố bình tĩnh không gợn sóng, giống như tiếng cười vừa rồi căn bản là không có tồn tại.
"Vì sao phải cùng cưỡi một con ngựa chứ?" Giọng nói của Diệp Hiểu Hạ cơ hồ không có khác gì con muỗi.
"Bởi vì nhanh." Tố nghiêm túc trả lời vấn đề của cô, nhưng câu trả lời này đúng là làm Diệp Hiểu Hạ nửa câu cũng không phản bác được. Cô sẽ không cưỡi ngựa, đối với nhiệm vụ chạy chân chiếm đa số trong nhiệm vụ liên hoàn mà nói, đương nhiên là cùng người cộng kỵ nhanh hơn một chút.
Nhưng, nhưng, nhưng! Người này là Tố...
Cô có thể nói nói cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt không?
Ở trong Cực Hạn, người chơi nam có thể ôm người chơi nữ cùng cưỡi một tọa kị. Diệp Hiểu Hạ vốn thường xuyên thấy người chơi nam ôm người chơi nữ cùng cưỡi một tọa kị nhanh như điện xẹt qua trước mặt, những cô lại chưa từng suy nghĩ hai vị cùng cưỡi ngựa có tâm trạng thế nào. Ánh mắt của cô thủy chung dừng trên tọa kị phong cách kia, tâm lý hâm mộ vô hạn, suy nghĩ khi nào thì có thể mua một tọa kị như vậy mà cảm thụ.
Mà hôm nay, khi bản thân mình ngồi trên tọa kị như vậy, cô cư nhiên quên sạch sẽ loại cảm giác khát vọng này, toàn thân căng thẳng.
Đơn giản là câu hỏi xa lạ phía sau cô như là một ngọn lửa thiêu cháy toàn bộ thần kinh của cô.
"Hiểu Hạ Hiểu Hạ!" Giờ phút này may mắn có người mật cô, nếu không, cô đoán chừng mình thật sự bị lửa phía sau thiêu chết. Cô cũng không quản là ai, trực tiếp chuyển được, chỉ cần là có thể cứu vớt cô từ loại như cảm giác thiêu đốt này là được!
Nhưng mật ngữ này, vừa chuyển cô lập tức hối hận. Cô vừa rồi nói sai rồi, không phải không quản là ai trò chuyện cũng được, là trừ Lục Nguyệt Vi Lam, trò chuyện của ai cũng có thể!
"Hiểu Hạ Hiểu Hạ! Cô nhanh nói cho tôi, có phải giờ cô đang ở trong lòng Tố không!" Lục Nguyệt Vi Lam cũng không nghĩ Diệp Hiểu Hạ hiện tại vạn phần hối hận trong lòng thế nào, trực tiếp đổ ập xuống lập tức hỏi ra Bát Quái mình muốn biết nhất.
"Cô suy nghĩ nhiều quá..."
"Hiểu Hạ cô quá không có suy nghĩ , cô rõ rang đồng ý với tôi có Bát Quái của Tố thì sẽ nói với tôi đầu tiên, nhưng giờ cô cư nhiên cả Bát Quái lớn như vậy cũng giữ kín không nói ra, cô thật xin lỗi tôi ... Tôi quyết định, chuyện lần trước tôi không cần miễn phí, cô nhanh đến chi trả phí cố vấn!" Lục Nguyệt Vi Lam đối diện bùm bùm nói không ngừng.
Diệp Hiểu Hạ duy độc thầm nghĩ đến một vấn đề, khi nào thì cô đồng ý với Lục Nguyệt Vi Lam lúc nào cũng cung cấp Tố Bát Quái cho cô ấy? Chuyện không yên lòng như vậy cô không có khả năng đần độn đồng ý đâu.
"Cô không có suy nghĩ không có suy nghĩ, cô không phải bạn bè! Cô và Tố thân mật ấp ấp ôm ôm tôi cư nhiên vẫn là nhìn thấy từ thế giới, cô bảo kim bài của Yến tử lâu như tôi sống thế nào đây!" Lục Nguyệt Vi Lam vẫn còn tiếp tục nỉ non, mặt Diệp Hiểu Hạ đã tái rồi.
Cô vội vã treo đối thoại Lục Nguyệt Vi Lam, mới không quản Lục Nguyệt Vi Lam có phải giơ chân không. Vội mở thế giới ra, vừa thấy kia toàn bộ đều đang nói chuyện Tố và mình ở cửa Lôi Đình thế nào. Chỉ hơn mười phút cư nhiên đã toát ra mấy phiên bản, cô xem mồ hôi lạnh chảy giọt giọt, đây đều là cái gì và cái gì vậy?
"Đang nhìn thế giới?" Bỗng nhiên Tố mở miệng.
" Ừ." Diệp Hiểu Hạ rầu rĩ lên tiếng, tâm trạng sa sút, tuy cô biết gần đây cô luôn luôn là khách quen trên diễn đàn, nhưng là lấy loại Bát Quái này lên diễn đàn bảo cô soa không buồn bực đây.
"Thực ra, không có gì không tốt." Qua thật lâu Tố mới chậm rãi nói.
Có cái gì không tốt? Có cái gì không tốt? Diệp Hiểu Hạ không rõ câu nói của Tố, thầm nghĩ hỏi có cái gì tốt.
Nhưng, lời này còn chưa hỏi ra miệng, Tố đã xuống ngựa bên một thôn nhỏ, sau đó dung tay ôm cô từ trên ngựa xuống. Hành động như vậy tự nhiên lại khiến cho rất nhiều người chú ý, Diệp Hiểu Hạ vẻ mặt đỏ bừng, "Tố..."
"Chỗ này là bước thứ nhất của nhiệm vụ." Cũng không biết Tố có biết Diệp Hiểu Hạ nói cái gì khong, hay là có nguyên nhân gì, anh chỉ vào bà lão trước mặt nói.
Bị nói như vậy lời Diệp Hiểu Hạ muốn nói một câu cũng nói không ra.
Sau đó, hai người đúng là bắt đầu làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ này chỉ có sáu mươi bước, không tính là nhiều nhất trong nhiệm vụ liên hoàn, nhưng cũng tuyệt đối không phải ít nhất, mỗi một bước cũng không tính khó, không phải giúp thành bác gái trong thành tìm được giày làm mất, thì là giúp tá điền trong thôn giao địa tô, nếu không thì là giúp tình nhân thôn trước thôn sau đưa đưa thơ tình.
Còn may là nhiệm vụ này đều là trong phạm vi bản đồ đế đô, cho nên cũng không dùng nhiều công phu lắm. Mà không may... Cơ hồ tất cả mọi người trong bản đồ này thấy hai người cực kì thân mật ngồi chung một con ngựa .
Mà Diệp Hiểu Hạ cũng từ trong ánh mắt đủ loại kiểu dáng của mọi người hoàn thành từ lúng túng đến bình tĩnh lại đến làm như không thấy lạnh nhạt có tai như điếc.
Nếu không phải đến bước bốn mươi chin gặp người không muốn gặp, cô nghĩ cô nhất định sẽ tiếp tục lạnh nhạt.
Bước thứ bốn mươi của nhiệm vụ.
Mục tiêu nhiệm vụ: đánh chết Thúy Trúc yêu trong rừng trúc thôn Cam Tuyền
Mục đích nhiệm vụ: lấy rễ Thúy Trúc yêu giao cho thôn trường thôn Cam Tuyền Lưu Trường Thanh.
Đây vốn là một nhiệm vụ không khó, cố tình...
"Đúng là Thiên đường có cửa cô không đi, địa ngục không lối lại xông vào!" Một nữ kiếm khách mặc áo giáp màu bạc cầm trường kiếm trong tay chỉ vào Diệp Hiểu Hạ cách đó không xa cười lạnh."Tôi còn chưa tìm cô, cô đã tự mình tìm tới cửa tìm chết."
Diệp Hiểu Hạ hơi sửng sốt, mà sau đó sắc mặt cũng trầm xuống.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, cư nhiên có thể ở nơi này gặp Điền Gia Nhị Thiếu Gia. Lúc này cô ta híp hai mắt, đôi môi khép chặt, như muốn lập tức nhào lên bóp chết Diệp Hiểu Hạ vậy.
Ba người bọn họ vẫn còn bị đuổi giết, không thể bước vào phạm vi có NPC thủ vệ, ở đây chắc là vì làm nhiệm vụ dã ngoại. Mà Điền Gia Nhị Thiếu Gia xuất hiện, chỉ sợ Thủy Lạc Hoa Lưu và Trúc Nhận Thiên Trần cũng ở gần đây.
Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Hạ xiết chặt hạt châu trên cổ tay, khẽ nhíu mày: " Đây lại là tội gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT