Trong lúc mà Duy Khải sắp tuyệt vọng và ngừng tin tưởng vào khả năng viết Văn của mình, Manh Manh đã xuất hiện như thế đấy.
Từ đó, dưới mỗi chương truyện của Duy Khải đều có bình luận của Manh Manh. Mà cũng như vậy, chỉ cần nhìn thấy bình luận của Manh Manh là Duy Khải sẽ trả lời ngay:
"Manh Manh: A a a, Gió trời thu mát mẻ sao cậu ác vậy! Rốt cuộc thì sau đấy nữ chính làm sao! Làm sao hả?? Tại sao cậu lại dừng ngay chỗ đó chứ!"
"Gió trời thu mát mẻ: Thì còn tiếp mà."
"Manh Manh: Còn tiếp là thế nào chứ? Ai chẳng biết là còn tiếp? Cậu đùa tớ à?? Không chịu đâu, tớ muốn biết tớ muốn biết tớ muốn biết cơ!"
"Gió trời thu mát mẻ: Bí mật không thể bật mí."
"Manh Manh: Tớ ghét cậu! Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy! Chúng ta có là bạn bè không, hả??"
"Gió trời thu mát mẻ: Có mà..."
"Manh Manh: Có mà cậu không chịu nói cho tớ biết, có mà cậu nỡ để tớ tò mò không biết diễn biến tiếp theo, có mà cậu nỡ ngừng chương đúng lúc gay cấn!!!"
"Gió trời thu mát mẻ: Đấy là đạo đức nghề nghiệp cần có của tớ."
"Manh Manh: Tớ mặc kệ, cậu mà không nói thì tớ ngồi bình luận cho kêu nát máy của cậu luôn!" (Táo: Bởi vì sau mỗi bình luận sẽ có tiếng kêu thông báo ấy)
"Gió trời thu mát mẻ: Tớ cũng chưa nghĩ ra tình tiết tiếp theo nữa..."
"Manh Manh: Cậu trả lời không được chấp nhận."
"Gió trời thu mát mẻ: Nói trước ở mục bình luận thế này, mọi người nhìn thấy hết, còn ai muốn đọc tiếp truyện của tớ nữa?"
"Manh Manh: Thì cậu đăng chương mới lên luôn đi!"
"Gió trời thu mát mẻ:..."
"Manh Manh: Đi mà đi mà, yêu cậu nhất luôn ấy, đăng đi mà đăng đi mà ~"