Nghe Triệu Khả Nhiên nói, lòng của Lý ma ma giống như vào trong hầm băng, hiện tại bà cảm giác cả người lạnh lẽo, nhưng sau lưng vẫn đổ mồ hôi lạnh. Trong lòng bà thật sự rất sợ, cũng càng hối hận, nếu ban đầu mình không có lòng tham, cũng sẽ không bị nhị tiểu thư nắm được cán, hôm nay cũng sẽ không biến thành bộ dáng này. Hiện tại đến nước này, nếu như nói ra, nhị tiểu thư chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà, nhưng nếu không nói, đại tiểu thư cũng không chịu bỏ qua cho bà. Hiện tại bà chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

“Lý ma ma, ngươi cần phải suy nghĩ thật tốt!” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, “Chỉ là, cũng không nên tốn quá nhiều thời gian! Con người của ta, chính là có một khuyết điểm, đó là không có tính nhẫn nại. Nếu ngươi một mực trầm mặc như vậy, vậy ta coi như là ngươi thừa nhận, đem ngươi đưa đến quan phủ.”

Nhìn động tác chậm rãi của Triệu Khả Nhiên, Lý ma ma cũng là kinh hồn bạt vía. Hiện tại trong lòng của bà đang giao chiến, không biết có nên nói ra hay không, thủ đoạn của nhị tiểu thư bà biết, nếu thật sự nói ra, chỉ sợ bà cũng không có đường sống rồi.

“Lý ma ma, xem ra ngươi quyết định không chịu mở miệng rồi.” Nhìn Lý ma ma trầm mặc không nói, ngược lại Triệu Khả Nhiên tuyệt không gấp gáp, nàng cười, “Ngươi đã không muốn nói, vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lý ma ma thở phào nhẹ nhõm, cảm giác quyết định của mình  thật sự không có sai, chỉ cần không nói gì, đại tiểu thư cũng không làm gì được mình. Xem ra đại tiểu thư vẫn rất nhân từ. Nhưng mà, đang lúc này, Triệu Khả Nhiên nói tiếp, khiến bà bị sợ đến thiếu chút nữa sẽ té xỉu.

“Cầm Hương, ngươi đi tìm mấy người, đem Lý ma ma trói, đưa đến quan phủ đi.” Triệu Khả Nhiên hết sức dịu dàng mở miệng, nhưng lời nói ra lại tràn đầy lạnh lẽo, “Còn nữa, nhớ mang theo quan phủ đến nhà của Lý ma ma, nhớ, liên luỵ cửu tộc. Ngay cả tiểu tôn tử vừa sinh ra tuyệt đối cũng không bỏ qua.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng Nguyệt cô và Lung nhi không đành lòng, Nguyệt cô tiến lên phía trước, định mở miệng, tuy nhiên bị Triệu Khả Nhiên dùng ánh mắt ngăn lại. Thấy được ánh mắt của Triệu Khả Nhiên, Nguyệt cô cũng không dám tùy ý lên tiếng, chỉ có thể lui qua một bên, lẳng lặng nhìn.

“Không cần a! Đại tiểu thư, ngàn vạn lần không được a!” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lý ma ma nhất thời bị dọa đến mất đi khí thế, bà vội vã quỳ trước mặt Triệu Khả Nhiên, lôi kéo chéo quần Triệu Khả Nhiên, khóc nói, “Đại tiểu thư, tiểu tôn tử của nô tỳ là vô tội, hắn mới vừa sinh ra không lâu, có thể biết những thứ gì a! Người ngàn vạn lần không được động đến hắn!”

Thấy được động tác Lý ma ma, Cầm Hương ở một bên một cước đạp tới, Lý ma ma nhất thời liền ngã xuống. Bà lập tức bò dậy, còn muốn tiếp tục khẩn cầu Triệu Khả Nhiên. Nhưng đối với khẩn cầu với Lý ma ma, Triệu Khả Nhiên cũng mắt điếc tai ngơ, nàng nhẹ nhàng cầm một khối cao điểm trên bàn, chậm rãi ăn, một chút cũng không để ý đến Lý ma ma. Mới vừa rồi, Thi Hương đã kiểm tra qua, trong mấy đĩa cao điểm này, cũng chỉ có một vài cái đĩa hoa hồng cao có bỏ thuốc mà thôi, những thứ khác đều là sạch sẽ. Cho nên Triệu Khả Nhiên mới dám yên tâm ăn như vậy.

“Cầm Hương, ngươi còn chưa động thủ.” Triệu Khả Nhiên mở miệng thúc giục.

“Không cần a, đại tiểu thư, người hãy bỏ qua nô tỳ đi! Người muốn biết cái gì, nô tỳ nhất định sẽ toàn bộ nói ra.”

Thấy Cầm Hương đến gần mình, Lý ma ma biết lần này đại tiểu thư quyết tâm, bà bị dọa đến cái gì nói hết ra. Lúc trước, bà vẫn luôn ỷ vào đại tiểu thư nhân từ, cho dù phát hiện cũng sẽ không xử phạt nàng. Nhưng hôm nay, bà mới biết, thủ đoạn của đại tiểu thư so với nhị tiểu thư còn ngoan hơn, sớm biết như vậy, ban đầu bà sẽ không dám phản bội.

Triệu Khả Nhiên tay giơ lên, Cầm Hương mới dừng bước chân lại đi đến gần Lý ma ma.

“Thật là cái gì cũng nguyện ý nói?” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, nhìn Lý ma ma, thái độ hết sức dịu dàng, nhưng đáy mắt không có một tia ấm áp, “Lý ma ma, vậy ta hỏi cái gì, ngươi liền nói cái đó. Nhưng mà, nếu có một câu nói dối, vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Ngươi không cần cho là ta nhân từ, 1d.2d.3l.4q.5d6 hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, nếu ta muốn độc ác, ta có thể độc ác hơn Triệu Khả Nhân. Nếu không muốn người nhà của ngươi đi theo ngươi chịu khổ, vậy tốt nhất ngươi không cần có bất kỳ giấu giếm nào.”

“Đại tiểu thư, nô tỳ biết.” Lý ma ma vội vàng đồng ý, “Người có gì muốn hỏi, vậy thì cứ hỏi đi, chỉ cần nô tỳ biết, nhất định sẽ nói cho người. Hiện tại nô tỳ không cầu cái gì, chỉ cầu đại tiểu thư bỏ qua cho người nhà nô tỳ, nô tỳ liền vô cùng cảm kích.”

“Điểm này ngươi không cần lo lắng.” Triệu Khả Nhiên cười, uống một hớp trà, mở miệng đáp, “Chỉ cần ngươi nói đều là sự thật, vậy ta sẽ không cùng người nhà ngươi so đo. Nhưng chỉ cần ngươi dám nói một câu nói dối, vậy không chỉ là ngươi, ngay cả người nhà của ngươi cũng không thể may mắn thoát nạn.”

Lý ma ma vội vàng mở miệng thề, “Nô tỳ thề với trời, nô tỳ nhất định sẽ nói thật, nếu nô tỳ có một câu nói dối, vậy nô tỳ nguyện bị trời đánh.”

“Rất tốt.” Triệu Khả Nhiên nhìn người quỳ dưới đất, mở miệng hỏi, “Rốt cuộc là người nào bỏ đồ vào trong cao điểm?”

“Thưa đại tiểu thư, điểm này nô tỳ không rõ ràng lắm.” Lý ma ma vội vàng mở miệng đáp, “Nô tỳ cũng chỉ là giúp một tay đem một đứa nha hoàn đi vào, và gọi nữ đầu bếp ra mà thôi, rốt cuộc là người nào làm, nô tỳ thật sự là không biết. Nhưng mà, nô tỳ suy đoán, chắc là nha hoàn đó làm.”

“Nha hoàn?” Triệu Khả Nhiên cau mày mở miệng hỏi, “Rốt cuộc là nha hoàn nào? Có phải Nhàn Vân hay là Nhàn Lạc bên cạnh nhị tiểu thư?”

Không trách Triệu Khả Nhiên suy đoán như vậy, dù sao chuyện như vậy, vẫn là dùng tâm phúc của sẽ khá an toàn. Nếu tùy tiện gọi một người, đối với Triệu Khả Nhân mà nói, thật sự là quá không an toàn, cho nên Triệu Khả Nhiên mới có thể suy đoán là Nhàn Vân hoặc là Nhàn Lạc. Nhưng mà, không ngờ, nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lý ma ma cũng lắc đầu.

“Không phải vậy, đại tiểu thư, nha hoàn đó là nha hoàn trong Hạ Vũ viên, nhưng cũng không phải Nhàn Vân hoặc là Nhàn Lạc, mà là một nha hoàn khác, lúc trước nàng còn tới tìm Lung nhi cô nương mấy lần, nô tỳ có gặp qua.”

“Cái gì, đi tìm Lung nhi?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Không chỉ có Triệu Khả Nhiên, ngay cả Lung nhi đứng ở một bên cũng đầu óc mơ hồ, bởi vì cho tới nay, nàng và nha hoàn Hạ Vũ trong viên, không có giao hảo nào. Cho nên nàng thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc Lý ma ma nói là người nào.

Suy nghĩ kỹ một lát, đột nhiên Triệu Khả Nhiên lóe lên trong đầu, “Ngươi nói nha hoàn đó, có phải gọi là Thanh Trúc hay không?”

“Không sai, chính là Thanh Trúc.” Lý ma ma vội vàng lên tiếng, “Nô tỳ chính là đem Thanh Trúc dẫn đến, đem nữ đầu bếp ra ngoài, nhưng rốt cuộc Thanh Trúc làm cái gì, nô tỳ thật sự là không biết!”

“Thanh Trúc?” Nguyệt cô và Lung nhi đồng thời lên tiếng kinh hô. Nhất là Lung nhi, nàng đối với Thanh Trúc ấn tượng chỉ là giới hạn lúc trước nàng tới làm quen vài lần mà thôi. Chỉ là, họ đều là cho là, chẳng qua Thanh Trúc chỉ là do nhị tiểu thư sai khiến mà thôi.

Nghe Lý ma ma mở miệng chứng thật suy đoán của mình, Triệu Khả Nhiên lâm vào trầm tư. Trong một năm này, Thanh Trúc cũng không hề động thủ, ngược lại ngay lúc mình sắp xuất giá, làm ra chuyện như vậy. Không biết rốt cuộc là chủ ý của nàng, hay là có người ở sau lưng sai khiến, nhưng mà bất kể như thế nào, nàng sẽ không bỏ qua cho Thanh Trúc. Lúc mới bắt đầu, nàng đã biết Thanh Trúc chính là đến báo thù, chỉ là nàng không có làm ra chuyện gì, cho nên mình mới bỏ qua cho nàng. Nhưng không ngờ, nàng vẫn ra tay, nếu đã như vậy, vậy cũng đừng trách mình độc ác.

Lý ma ma quỳ dưới đất nhìn dáng vẻ trầm mặc của Triệu Khả Nhiên, trong lòng bất ổn. Hiện tại bà đã đem tất cả mọi chuyện mình biết nói ra, một chút cũng không có giấu diếm. Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của đại tiểu thư, nàng không biết đại tiểu thư có tin tưởng lời của nàng hay không.

“Lý ma ma.” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng kêu.

Mặc dù giọng Triệu Khả Nhiên rất dịu dàng, nhưng Lý ma ma nghe giống như âm thanh tới từ sứ giả câu hồn dưới địa ngục đòi mạng, toàn thân phát run, “Đại, đại tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ cũng đã nói ra toàn bộ. Người hãy bỏ qua nô tỳ đi! Nô tỳ về sau không dám.”

Lý ma ma vừa nói vừa không ngừng dập đầu, đầu cũng bị trầy trụa, khiến thảm trên đất bị nhiễm đỏ, nhưng cũng không dám dừng lại. Nguyệt cô và Lung nhi thấy tình cảnh như thế cũng không nhịn được quay đầu đi chỗ khác. Mà Cầm Hương và Thi Hương đối với chuyện như vậy hình như cũng sớm đã chết lặng, mặt không vẻ gì nhìn động tác Lý ma ma.  

Mà Triệu Khả Nhiên, đối với Lý ma ma cầu cạnh cũng là một chút cảm giác cũng không có. Đời trước, Lý ma ma hãm hại mình, editor‘dien’dan’le’quy’don’editor làm hại mình bị rót rượu độc mà chết. Bà ta nhìn thấy mình chết thảm, không phải một chút cảm giác áy náy cũng không có sao? Hiện tại bà ta chỉ là dập đầu mà thôi, không có gì lớn.

“Ngươi không cần phải dập đầu.” Âm thanh lạnh lùng của Triệu Khả Nhiên truyền đến, “Ta sẽ không xử phạt ngươi.”

“Có thật không?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lý ma ma mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng nói, “Cám ơn đại tiểu thư, cám ơn đại tiểu thư.”

“Không cần cám ơn.” Trên mặt Triệu Khả Nhiên hiện lên nụ cười, nhưng hình như cũng không có, ngược lại có vẻ âm trầm, làm cho người ta rụt rè, “Ngươi cũng cần cám ơn ta. Ngươi vì Triệu Khả Nhân làm việc, vậy đã nói rõ ngươi là người của Triệu Khả Nhân, nếu nói như vậy, vậy ta liền đem ngươi đưa đến Hạ Vũ viên, về phần Triệu Khả Nhân có thể xử phạt ngươi hay không, ta liền không biết.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, sắc mặt vui mừng trên mặt Lý ma ma giống như bị cứng lại. Sau đó biến thành sợ hãi, bà vội vàng bò qua, nhưng lại không dám đụng vào Triệu Khả Nhiên, kêu khóc cầu khẩn nói, “Đại tiểu thư, người… người bỏ qua cho nô tỳ đi! Nô tỳ chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi. Xin người thương xót! Không nên đem ta đến chỗ nhị tiểu thư.”

Hiện tại trong lòng Lý ma ma tràn đầy sợ hãi. Thủ đoạn Nhị tiểu thư bà là biết, nếu nhị tiểu thư biết mình bán đứng nàng..., vậy chỉ sợ là mình thật không có đường sống. Hiện tại đại tiểu thư nếu đem bà đưa đến Hạ Vũ viên, đó không phải là rõ ràng nói cho nhị tiểu thư, mình đã nói ra toàn bộ rồi sao? Nói như vậy, chỉ sợ mình thật sự là sống không bằng chết.

Đối với cầu khẩn của Lý ma ma, Triệu Khả Nhiên mắt điếc tai ngơ, nàng nhìn Cầm Hương và Thi Hương, phân phó nói, “Cầm Hương, Thi Hương, hiện tại hai người các ngươi đem Lý ma ma giải đến Hạ Vũ viên, còn nữa, đem Thanh Trúc đến đây cho ta.”

Nghe được phân phó, Cầm Hương và Thi Hương tiến lên, kéo Lý ma ma vẫn còn ở trên đất.

“Không cần a!” Lý ma ma giùng giằng, không chịu đi, trong miệng vẫn còn la hét, “Đại tiểu thư, người không thể như vậy, người mới vừa nói qua, chỉ cần nô tỳ nói, ngườ sẽ bỏ qua cho nô tỳ, người không thể lật lọng phản lời. Người đem nô tỳ đến Hạ Vũ viên, không phải là đem nô tỳ đẩy vào con đường cùng sao? Nếu như bị người khác biết, sẽ nhạo báng người.”

“Chờ một chút.” Triệu Khả Nhiên tay giơ lên, chận lại nói.

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Cầm Hương và Thi Hương dừng lại động tác. Lý ma ma cho là mình nói có hiệu quả, trên mặt nhịn không được mà lộ ra vẻ hả hê, trong miệng vẫn không ngừng nói, “Đại tiểu thư, người sắp trở thành Húc vương phi rồi. Người cũng không thể nói chuyện không giữ lời như vậy. Mặc dù nô tỳ không có đọc qua sách gì, nhưng mà cũng biết, làm người nói chuyện giữ lời. Đại tiểu thư, người cũng không thể đem nô tỳ đến chỗ nhị tiểu thư.”

Ở một bên Nguyệt cô bọn họ nghe được Lý ma ma nói, trên mặt đều là dáng vẻ tức giận, trên thế giới này tại sao có thể có người như vậy? Thậm chí ngay cả lời như vậy đều nói ra, rõ ràng là mình làm sai, vẫn dám giáo huấn tiểu thư như vậy.

Mà Triệu Khả Nhiên nghe Lý ma ma nói, trên mặt lại không có một chút dáng vẻ tức giận, nàng đi tới bên cạnh Lý ma ma, từ trên cao nhìn xuống Lý ma ma, khóe miệng khẽ cười, “Lý ma ma, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không giữ lời sao? Ngươi có thể nghĩ một chút lời chúng ta mới vừa nói, ta chỉ nói một câu là bỏ qua cho ngươi. Hơn nữa, ta cũng không có trừng phạt ngươi a! Ta chỉ đem ngươi đưa đến cho Triệu Khả Nhân mà thôi. Ngươi không phải là người của nàng sao? Còn nữa, nếu ngươi biết ta sắp trở thành Húc vương phi, vậy là ngươi muốn uy hiếp ta sao? Ta cho ngươi biết, ta muốn ngươi chết, giống như giết chết một con kiến đơn giản, căn bản cũng không tổn thất gì. Chỉ là, xem ra trong mắt ngươi, Triệu Khả Nhân thật sự là rất đáng sợ a!”

Càng nghe Triệu Khả Nhiên nói, trong lòng của Lý ma ma càng sợ hãi, dtn - diễn đàn - dtn bà cũng không biết tại sao vừa rồi lại có dũng khí nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Lý ma ma chợt phát hiện, thì ra bà cũng không hiểu rõ đại tiểu thư, đại tiểu thư dường như so với nhị tiểu thư còn đáng sợ hơn. Bà run lẩy bẩy, cũng không dám nhìn thẳng Triệu Khả Nhiên.

“Cầm Hương, Thi Hương, một chút đem Lý ma ma đưa đến Hạ Vũ viên, nhớ đem lời Lý ma ma đã nói, toàn bộ nói không sót một chữ nào cho Triệu Khả Nhiên.”

Sau khi nói xong, Triệu Khả Nhiên không tiếp tục để ý tới Lý ma ma, tự nhiên trở lại bàn ngồi. Mà Lý ma ma nghe Triệu Khả Nhiên nói, dường như toàn thân cũng không còn khí lực, mặc cho Cầm Hương và Thi Hương kéo đi. 

Cầm Hương và Thi Hương rời đi, Triệu Khả Nhiên bất động thanh sắc như cũ, lẳng lặng mà ngồi, thậm chí còn cầm một quyển sách, lẳng lặng bắt đầu xem sách.

Nhìn cử động Triệu Khả Nhiên, Nguyệt cô và Lung nhi cũng không biết rốt cuộc trong lòng tiểu thư đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng, bởi vì mặc dù tiểu thư không nói gì, nhưng có thể nhìn ra được, tâm tình vô cùng không tốt. Trong phòng bị một cỗ áp suất thấp bao phủ, mọi người đều bị đè nén dến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Qua đại khái một khắc thời gian, rốt cuộc Cầm Hương và Thi Hương mang theo Thanh Trúc trở lại. Chỉ là, so với Lý ma ma bị áp giải vào không giống nhau, Thanh Trúc không khóc không làm khó, thậm chí căn bản cũng không cần Cầm Hương và Thi Hương áp giải, bản thân ngoan ngoãn đi vào.

Thanh Trúc đi vào, âm thầm, động tác gì cũng không có, chỉ là bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Triệu Khả Nhiên, cũng không nói lời nào, lại không hành lễ, cũng không có giãy giụa, càng không có cầu xin tha thứ. Nhưng mà, Triệu Khả Nhiên có thể cảm nhận được, trên người Thanh Trúc tỏa ra hận ý mãnh liệt.

“Như thế nào, rất hận ta sao?” Đối mặt với hận ý của Thanh Trúc, Triệu Khả Nhiên một chút cảm giác cũng không có, “Ngươi hận ta, cho nên mới bỏ thuốc ở bên trong cao điểm của ta, không phải sao? Ngươi biết ta sắp gả vào hoàng gia, cho nên mới làm như vậy, chính là vì muốn cho ta khổ sở sao?”

Thanh Trúc nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt tràn đầy hận ý cùng sảng khoái, nàng cho là Triệu Khả Nhiên đã ăn cao điểm kia rồi. Bởi vì có ăn hay không, căn bản cũng không thể phát ra phát hiện. Nếu như đã ăn hết, như vậy mối thù của nàng cũng đã báo, nếu nói như vậy, nàng cũng không có gì sợ hãi. Chỉ là, trong lòng của nàng vẫn có một chút không rõ, nếu Triệu Khả Nhiên đã ăn cao điểm, vậy tại sao không giận dữ chứ?

Nhìn bộ dạng Thanh Trúc, Triệu Khả Nhiên cũng biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là không biết vì sao, gần đây nàng đối với việc đả kích người khác đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Triệu Khả Nhiên một tay chống cằm, bộ dạng lười biếng, mở miệng cười nói, “Thanh Trúc, thật sự là rất xin lỗi, tính toán của ngươi chỉ sợ là thất bại.”

Triệu Khả Nhiên cầm lên một đĩa hoa hồng cao, trực tiếp vứt xuống trước mặt Thanh Trúc, phát ra âm thanh thanh thúy, “Thật sự là đáng tiếc, cái đĩa hoa hồng cao bỏ thêm hồng hoa, ta cũng không có ăn.”

“Cái gì?” Thanh Trúc nhìn hoa hồng cao rơi dưới đất, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, không còn là bộ dáng không sao cả, nàng lập tức vô lực té xuống đất, “Không thể nào, không thể nào, nếu như không ăn, ngươi... ngươi làm sao có thể biết chứ?”

“Đúng a!” Triệu Khả Nhiên tuyệt không tức giận, ngược lại cười nhìn nàng, “Ngươi nói đây là chuyện gì xảy ra đây? Chỉ là, ngươi cũng nên thông cảm cho ta! Ngươi bỏ nhiều hồng hoa như vậy, ta làm sao dám ăn!”

“Sẽ không, sẽ không.”

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Thanh Trúc trở nên vô cùng kích động, nàng lập tức muốn xông lên phía trước. Nhưng mà, bị Cầm Hương ngăn lại.

Nhìn bộ dạng của Thanh Trúc, Nguyệt cô thật sự là nhịn không được, bà đi lên phía trước, tay giơ lên, hung hăng tát Thanh Trúc một cái, “Tiện tì này, ngươi giúp đỡ nhị tiểu thư tới hại đại tiểu thư, bây giờ chuyện bị vạch trần, ngươi vẫn không hối cải, ngươi như vậy vẫn tính là người sao?”

Nguyệt cô vốn thương yêu Triệu Khả Nhiên, bây giờ nhìn thấy người trực tiếp bỏ thuốc, dĩ nhiên là giận dữ. Nhất là thấy Thanh Trúc không biết hối cải, còn muốn tổn thương tiểu thư, bà thật sự nhịn không được, cho nên mới phải tiến lên, cho nàng một bạt tai.

Mọi người đều bị cử động bất ngờ của Nguyệt cô dọa cho hoảng sợ. Mà Thanh Trúc đại khái cũng bị cử động như vậy dọa sợ, sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng.

Qua một lúc lâu, Thanh Trúc rốt cuộc mới phản ứng, nàng càng thêm kích động, vừa giãy giụa vừa mắng, “Bà… bà tại sao lại đánh ta, bà biết gì chứ? Rõ ràng chính là Triệu Khả Nhiên làm bậy, muốn đánh bà nên đánh Triệu Khả Nhiên, tại sao bà lại đánh ta! Bà có quyền gì đánh ta. Chẳng qua bà chỉ là một con chó bên cạnh Triệu Khả Nhiên mà thôi, bà là người cáo mượn oai hùm.”

“Ngươi…”

Nghe Thanh Trúc nói, Nguyệt cô bị tức đến không nhẹ, bà che ngực, chỉ vào Thanh Trúc, một câu cũng nói không nên lời. Thấy tình hình như vậy, diienddanllequuydonn Lung nhi liền vội vàng tiến lên, đỡ Nguyệt cô.

Triệu Khả Nhiên chau mày, ánh mắt nhìn Cầm Hương. Nhìn thấy hiệu lệnh của Triệu Khả Nhiên, Cầm Hương nhẹ nhàng đá vào đầu gối Thanh Trúc, trực tiếp nắm hai tay của Thanh Trúc, quay ra phía sau.

Thanh Trúc chỉ cảm thấy đầu gối một trận đau đớn, liền quỳ xuống. Nàng không muốn quỳ trước mặt người hại chết tỷ tỷ của mình, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng bị hành động của Cầm Hương khóa lại, nên không có biện pháp nào.

Triệu Khả Nhiên không để ý đến Thanh Trúc, nàng nhìn Nguyệt cô, mở miệng phân phó nói, “Lung nhi, ngươi đỡ Nguyệt cô xuống đi! Cứ như vậy, ta thật sự sợ xảy ra chuyện gì?”

“Không cần.” Nguyệt cô cự tuyệt nói, “Tiểu thư, nô tỳ muốn ở lại chỗ này, nô tỳ muốn nhìn một chút tiện tỳ không biết xấu hổ này còn nói bao nhiêu lời phản bội.”

“Nguyệt cô.” Giọng nói Triệu Khả Nhiên hết sức kiên định, “Người đi xuống trước đi! Người ở nơi này, ta cũng chỉ biết lo lắng mà thôi, trước đi xuống nghỉ ngơi một chút, đến lúc đó, ta sẽ đem chuyện xảy ra nói lại cho người biết.”

Nguyệt cô còn không chịu, cuối cùng, mọi người đều khuyên, Nguyệt cô mới bằng lòng cho Lung nhi đỡ bà đi xuống.

Sau khi Nguyệt cô rời đi, Triệu Khả Nhiên nhìn Thanh Trúc còn quỳ dưới đất, cười cười, mở miệng nói, “Thanh Trúc, ngươi rất hận ta đi! Ngươi hận ta như vậy, có phải vì chuyện của Linh nhi hay không?"

“Ngươi biết?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Thanh Trúc thất kinh, mình rõ ràng che giấu rất tốt, tại sao nàng lại biết.

“Ha ha, có phải rất nghi hoặc hay không?” Sắc mặt Triệu Khả Nhiên cũng không đổi, “Đúng vậy, ta sớm đã biết. Từ lúc ngươi vừa vào trong phủ, ta đã biết thân phận của ngươi rồi. Còn nữa, ngay cả mục đích vào phủ của ngươi ta cũng biết rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play