Cuối tuần tình hình giao thông không tốt, Viên Thụy sợ trễ, hẹn Dương Lộ 7 giờ tối nhưng vừa qua khỏi 5 giờ cậu đã hối thúc Trịnh Thu Dương đi nhanh.
Trịnh Thu Dương thấy cậu từ trong tủ lôi ra mấy cái túi, toàn là quà cho Dương Lộ, có đồ trang điểm, có quần áo, còn có túi xách nữ, buồn bực hỏi: “Mấy thứ này em mua khi nào?”
Viên Thụy nói: “Em nhờ Phương Sĩ Thanh mua giúp đó, mấy chuyện này nó rất đáng tin.”
Trịnh Thu Dương cũng cảm thấy thế, lại hỏi: “Nó đi làm rồi hả? Ban ngày không thấy nó.”
Viên Thụy cười hắc hắc, nói: “Nó nói Vương Tề xa nó phòng không gối chiếc một mình khẳng định khó ngủ, ăn không vô ngủ không yên, đúng lúc hôm nay nó không có việc gì làm, chỉ là xả lòng từ bi đi xem Vương Tề.”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt ghét bỏ, hắn không hiểu nỗi gu thẩm mỹ của Vương Tề, nhất là cái tính trẻ con của Phương Sĩ Thanh, nếu là hắn, đã sớm đánh cho thằng này 800 nhát rồi lôi về, may mà Phương Sĩ Thanh còn có Vương Tề, bằng không ai có thể chịu nỗi cái tính đó. Ngược lại nhìn xem, Viên Tiểu Thụy nhà hắn, vừa mềm lại vừa nghe lời, không gây chuyện không ầm ĩ, quả thực hoàn mỹ, cũng khó trách mẹ hắn từ ngày hôm qua tới hôm nay, trước sau nhắn hơn 20 tin weixin hỏi hắn đuổi Tiểu yêu tinh kia đi hay chưa.
Lúc ra cửa, Viên Thụy vô cùng tri kỷ đưa đế tăng chiều cao cho hắn, Trịnh Thu Dương ra vẻ không để ý nói: “Không lót cũng không sao, dù gì bà ấy cũng gặp anh nhiều lần rồi.”
Nói là nói như vậy, nhưng hắn vẫn “Ra sức” độn đế.
40 phút sau, ở bãi đổ xe nhà hàng gặp được Mạnh Lai, Trịnh Thu Dương vạn phần hối hận vì sao chỉ lót có một cái.
Mà Viên Thụy thì khẩn trương đến mức sắp tè ra quần, cậu mua nhiều quà như vậy là vì muốn đến cảm ơn và tạm biệt Dương Lộ, thật sự không ngờ Mạnh Lai cũng tới! Tình tiết mối tình đầu và đương nhiệm chạm mặt nhau máu tró này tại sao lại phát sinh trên người cậu aaaa? Cậu cũng quá xui xẻo đi!
“Thật trùng hợp.” Cậu vì che dấu lo lắng, biểu cảm và ngữ khí khoa trương 10 phần, “Sao lại trùng hợp như vậy? Cậu cũng tới đây ăn cơm sao?”
Câu này nói ra ngay cả Trịnh Thu Dương cũng thấy xấu hổ, không tới dùng cơm, chẳng lẽ là đến đây để đi WC sao?
Mạnh Lai cười cười, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Mẹ tôi cũng hẹn cậu tới sao?”
“Đúng, đúng vậy.” Viên Thụy cảm giác mình sắp bị túi máu tró này tạt đến hít thở không thông.
Trịnh Thu Dương trong đầu chửi tục đùng đùng, hai mẹ con này quả nhiên không an phận, may mà hắn kiên trì muốn đi cùng.
Ánh mắt Mạnh Lai chuyển sang hắn, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Mạnh Lai, bạn học cao trung của Viên Thụy.”
“Xin chào.” Trịnh Thu Dương cũng vươn tay ra bắt, không nóng không lạnh tự giới thiệu, “Trịnh Thu Dương.”
Hắn trước kia chỉ đứng ở xa nhìn Mạnh Lai, đây là lần đầu tiên đối mặt giao phong, thấy ánh mắt Mạnh Lai nhìn hắn cũng không xa lạ gì, hiển nhiên hai người đã sớm biết mình biết người, cũng giống như nhau nhìn đối phương không thuận mắt — không riêng gì bởi vì Viên Thụy, hai người vốn là loại người hoàn toàn khác nhau, sinh hoạt hàng ngày nếu như quen biết, nhiều nhất chỉ là sơ giao, làm không tốt sẽ ở sau lưng chửi nhau Đồ Ngu.
Hai người lúc này đều mang bộ dáng cao lãnh, Mạnh Lai nghĩ cái gì, Trịnh Thu Dương không rõ lắm, dù sao hắn ngoại trừ hối hận vì không độn thêm đế, thì còn muốn lấy điện thoại ra bật đoạn video cuồng hôn bị quay lén kia phát cho tên này xem, cho hắn hâm mộ đến choáng váng.
Viên Thụy hơi bình tĩnh lại, đầu óc cũng linh hoạt hơn vừa rồi, cảm thấy phải cho người ta thấy lập trường của mình trước, liền thuận tiện nhích lại bên cạnh Trịnh Thu Dương, nói với Mạnh Lai: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
Trịnh Thu Dương nội tâm dương dương đắc ý, nhưng mặt vẫn bày vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Mạnh Lai vẫn cười cười, nói: “Tôi biết.”
Viên Thụy mở to mắt, nguyên khuôn mặt viết rõ “Biết rồi sao còn xem náo nhiệt a.” .
Mạnh Lai cuối cùng không cười nữa, sờ sờ mũi nói: “Đi vào rồi nói sau.”
Hắn đi trước, đằng sau Trịnh Thu Dương xoa bóp cổ tay Viên Thụy, nở nụ cười tán dương.
Cách thời gian hẹn tới 40 phút, ba người ngồi ở phòng đặt sẵn đợi Dương Lộ, chỉ có Viên Thụy là mất hồn mất vía, hai người kia thì thần sắc như thường, thậm chí còn bắt chuyện với nhau, từ ngày mai có sương mù cho tới GDP cả nước, từ máy bay MH370 mất liên lạc cho tới Thổ Nhĩ Kỳ đánh rơi chiến cơ Nga, hết nói về kinh tế lại bay sang chuyện chính trị, xong chính trị lại bay qua ngóng chuyện bát quái, phảng phất như vô cùng tâm đầu ý hợp.
Viên Thụy ở một bên yên lặng uống trà.
Hai người kia rốt cục cũng nhớ tới cậu, Trịnh Thu Dương có chút kiêu ngạo nói: “Em ấy gần đây quay một show giải trí trinh thám, cải biên từ chương trình ABC, mới tập 1 đã trấn áp quần hùng cầm quán quân, tháng sau up online, cậu nếu rảnh thì lên xem.”
Mạnh Lai nói: “Nhất định xem, tiết mục nào có cậu ấy tôi đều xem.”
Trịnh Thu Dương cười ẩn ý, nói: “Người làm truyền thông không phải đều rất bận sao? Cậu ngược lại thật rãnh rỗi.”
Mạnh Lai cũng cười cười, “Bận, nhưng vẫn dành thời gian xem.”
Trịnh Thu Dương nói: “Còn rất có lòng.”
Mạnh Lai nói: “Cũng chỉ có chút tâm ý như vậy.”
Trịnh Thu Dương không nói thêm. Mạnh Lai cũng ngậm miệng.
Bầu không khí không xong.
Viên Thụy có chút hãi hùng khiếp vía, vội hỏi: “Dì Dương sao còn chưa tới?”
Cậu nói câu này là vì muốn lảng sang chuyện khác, Trịnh Thu Dương lập tức tiếp lời: “Em gọi điện hỏi Dương tổng đi.”
Viên Thụy: “…” Cho dù muốn gọi, có con ruột người ta ở đây, đến phiên cậu gọi sao?
Mạnh Lai nói: “Viên Thụy, cậu gọi hỏi đi, tôi nghĩ cũng sắp tới rồi.”
Viên Thụy đành phải lấy điện thoại ra, Trịnh Thu Dương nói: “Ở đây tín hiệu không tốt, ra ngoài gọi.”
Viên Thụy: “… Đầy vạch mà.”
Mạnh Lai nhìn cậu cười, nói: “Cậu ra ngoài gọi, chúng tôi tán gẫu một chút.”
Viên Thụy nghĩ thầm, lừa ai vậy? Tưởng cậu ngốc lắm sao? Nhất định là muốn đuổi cậu đi, sau đó chửi tục nhau.
Viên Thụy đành phải đứng lên, lại lo lắng, nói nhỏ vào lỗ tai Trịnh Thu Dương: “Có chửi cũng đừng chửi mẹ cậu ấy, mẹ cậu ấy vẫn còn là mẹ nuôi em đó.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy từ trong phòng đi ra, tuy đã đeo kính đen nhưng vẫn sợ người ta nhận ra, liền đến cuối hành lang chỗ không người gọi cho Dương Lộ.
Dương Lộ nói: “Ta đang trên đường, chừng 20 phút nữa sẽ đến, con tới sớm vậy?”
Kỳ thật bà rất đúng giờ, hẹn 7 giờ thì không bao giờ 7 giờ lẻ 1 phút mới đến. Viên Thụy cũng không vòng vo, nói thẳng: “Dì Dương, hôm qua dì không có nói Mạnh Lai cũng tới.”
Dương lộ nói: “Nếu ta nói, con có tới không?”
Viên Thụy trong lòng tự nhủ quá giảo hoạt rồi, người bất nhân đừng trách con bất nghĩa. Cậu lẽ thẳng khí hùng nói: “Không những con tới, bạn trai con cũng tới.”
Dương Lộ: “…”
Bạn trai cậu và mối tình đầu cuối cùng cũng xé lớp mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật.
Mạnh Lai rủ mắt xuống xắn ống tay áo, nói: “Có lẽ cậu ấy cũng đã nói với anh, tôi là mối tình đầu của cậu ấy.”
Trịnh Thu Dương liếc nhìn hắn, nói: “Em ấy còn trẻ không hiểu chuyện, thích cậu được mấy ngày, vậy thì sao? Không phải cậu chướng mắt em ấy sao? Đã bao nhiêu năm rồi, hiện tại còn ở đây giả trang tình thánh cái gì?”
Mạnh Lai nói: “Đây là chuyện hai chúng tôi, anh biết cái gì?”
Trịnh Thu Dương nhất thời giận tái mặt, cười lạnh nói: ” ‘Hai chúng tôi’? Đó là người yêu tôi, một xu cũng không có quan hệ với cậu.”
Mạnh Lai mặt không biểu tình nói: “Lúc cậu ấy viết thư tình cho tôi, còn không biết anh đang tán gái ở đâu.”
“Đã từng, nhưng tôi là quang minh chính đại cong.” Trịnh Thu Dương mỉa mai nói, “Không giống một số người, sợ đầu sợ đuôi không dám gánh vác.”
Mạnh Lai trầm mặc một lúc, mới nhướng mày nói: “Không cần chỉ cây dâu mắng cây hòe, tôi biết rõ anh mỉa mai cái gì, anh ghen ghét với tôi.”
Trịnh Thu Dương cảm thấy rất hoang đường, tức giận nói: “Cậu có cái gì mà tôi phải ghen ghét?”
Mạnh Lai có chút xấu xa cười rộ lên, nói: “Anh ghen vì Viên Thụy từng thích tôi, ghen vì chúng tôi ở độ tuổi đẹp nhất gặp được đối phương, ghen vì tôi là người cậu ấy thích đầu tiên, còn ghét là vì người đầu tiên hôn cậu ấy là tôi… Đúng rồi, tôi còn vươn lưỡi.”
Trịnh Thu Dương: “…”
“Ta và ba Mạnh Lai 6 năm trước ly hôn, khi đó nó học đại học năm 4, nó ở lại ký túc xá của trường, nghỉ lễ cũng không chịu về thăm nhà, cũng không nhận điện thoại của ta.” Dương Lộ ở đầu kia điện thoại nói, “Mà ngay cả việc nó xin ra nước ngoài học, một câu cũng không nói với ta.”
Viên Thụy không biết vì sao bà lại đột nhiên nói chuyện này, nhưng vẫn nói: “Cha mẹ ly hôn ảnh hưởng rất lớn tới con trẻ.”
Dương Lộ nói: “Nó 6 năm nay không chịu tha thứ cho ta, không phải vì ta và ba nó ly hôn, mà là vì ta lừa nó.”
Bà trầm mặc một lúc, nói: “Lúc nó 17 tuổi, ta lừa nó, ta nói ta đã đi giải phẫu cắt bỏ khối u ung thư vú, mỗi một ngày là thời gian đếm ngược để sống. Về sau ta và ba nó ly hôn, bởi vì chia tài sản nên lên tòa, nó đứng ở bên ta, ba của nó tức giận nên nói hết sự thật.”
Viên Thụy có chút mộng, lượng tin tức quá lớn, đầu của cậu xử lý không nỗi, hỏi: “Tại sao dì phải nói dối cậu ấy?”
Dương Lộ nói: “Lúc ấy ta cho rằng, ta đang cứu vớt đứa con trai đang lạc lối.”
Viên Thụy: “? ? ?”
“Ta và ba Mạnh Lai kết hôn là vì lợi ích quan hệ gia tộc hai bên, cho tới bây giờ không hề có tình cảm, ta công việc bận rộn, ông ấy ở bên ngoài cũng tìm được một người hữu tình.” Dương Lộ chầm chậm nói, “Hôn nhân của hai chúng ta chỉ là lớp vỏ bọc, ngoại trừ đứa con trai này thì không còn gì khác, nhưng ta gởi gắm rất nhiều hy vọng lên người Mạnh Lai , nó từ nhỏ đã ưu tú, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ chói rọi, nó lúc nào cũng khiến ta yên tâm, cho đến khi nó lên cao trung không lâu, trong ban lãnh đạo của trường có một người là bạn ta, nói với ta một chuyện, nói con ta cùng một nam đồng học, trốn ở hoa viên sau trường, hai người hôn nhau.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương và Mạnh Lai đánh nhau một trận, may mà phòng đủ lớn, chỉ ngã đổ vài cái ghế, trên cơ bản không có phá hư cái gì.
Hắn bị Mạnh Lai đá một cước, nhưng hắn cũng đánh Mạnh Lai một quyền lên mặt, à không chỉ một, sảng khoái.
Hai người ngừng lại, thở hồng hộc.
Mạnh Lai dùng ngón cái lau khóe miệng, có chỗ rách da chảy máu, hắn lại cười rộ lên, nói: “Coi như anh đánh thay Viên Thụy, là tôi nợ cậu ấy.”
Trịnh Thu Dương càng nổi nóng: “CMN ít tìm cớ nói dóc đi, còn nói nữa đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình!”
Mạnh Lai vẫn cười, nói: “Lần này thật sự không phải tôi thêu dệt, cả nhà chúng tôi đều có lỗi với cậu ấy.”
Trịnh Thu Dương: “… Cậu nói cái gì?”
Mạnh Lai cúi thấp đầu, nói: “Thư tình cậu ấy viết cho tôi kẹp ở trong vở ghi chép, tôi không để ý đem đi photo, toàn bộ bạn học đều nhìn thấy, toàn trường cũng biết, có người mật báo cho mẹ tôi. Khi đó mẹ Viên Thụy đang bị bệnh, mẹ tôi lại cầm bức thư tình đó tìm tới cửa, khiến mẹ cậu ấy giận đến mức tiến vào giai đoạn nguy hiểm, nếu chuyện này không xảy ra, nói không chừng mẹ cậu ấy còn có thể sống cùng câu ấy thêm vài năm, vì chuyện này mà cậu ấy không thể vượt qua kỳ thi Đại Học, thành tích cậu ấy không kém, nhưng kết quả một trường bình thường cũng không đậu nỗi, u mê, đành ra nước ngoài.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Chuyện này hắn không có nghe Viên Thụy nói, có khả năng ngay cả Viên Thụy cũng không biết.
Hắn càng tức giận hơn, phẫn nộ nói: “Mẹ cậu đầu có vấn đề hả? Hai người còn chưa có gì, tìm tới nhà em ấy làm gì?”
Mạnh Lai dùng đầu lưỡi đỡ quai hàm[1], nhổ ngụm máu bọt, cười một tiếng, nói: “Đương nhiên là có, tôi ngay cả hôn cũng hôn rồi, tôi còn nghiêm túc suy nghĩ về sau sẽ làm gì, chỉ còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp, đợi thi lên Đại học xong tôi sẽ come out với gia đình, nếu mẹ tôi không đồng ý, tôi sẽ vừa đi học vừa đi làm, cuối cùng tôi cũng có thể nuôi sống cả hai, thậm chí ngay cả việc chúng tôi nhận con nuôi tôi cũng nghĩ qua rồi.” Bạn đang
[1] Kiểu lấy lưỡi quét hàm bên trong làm má bên ngoài nhô lên, giống mấy chế xã hội đen bị đánh xong phọt nước bọt làm mặt đểu xong đánh tiếp ếh )))
Trịnh Thu Dương: “…”
“Ngày đó trời rất trong xanh, mây trắng vừa to lại vừa đẹp.” Mạnh Lai nhếch miệng cười cười, nói, “Tôi cả đời này chưa bao giờ vui đến như vậy, trên đường đạp xe về nhà còn không phanh lại lần nào.”
Hắn ngừng lại, thần sắc lơ lửng mê mang, giống như rơi vào hồi ức ngắn ngủi mà đẹp đẽ kia.
Trịnh Thu Dương há to miệng, cuối cùng đem lời trào phúng ngay cửa miệng nuốt xuống.
“Đến khi về tới nhà.” Mạnh Lai phục hồi tinh thần, nói tiếp, “Mẹ tôi ở nhà nói với tôi, bà có khối u, tuy đã làm giải phẫu nhưng cũng chỉ có thể đếm ngược ngày mà sống. Bà ấy nói đã thấy thư tình Viên Thụy viết cho tôi, cũng đã nghe thầy giáo chúng tôi kể lại, bà ấy hỏi tôi, tôi có thể nào trong khoảng thời gian bà còn sống, đừng để bà nghe được người khác nói con mình là đồ biến thái được không.”
Trịnh Thu Dương nghi ngờ nói: “Bà ấy lừa cậu?”
Mạnh Lai không trả lời, chỉ nói: “Tôi cả đêm không ngủ, ngày hôm sau tới trường, Viên Thụy nhẫn nhịn qua hai tiết mới đến hỏi tôi, hôm trước vì sao tôi hôn cậu ấy, tôi nói… Hôn chơi thôi, cậu đừng tưởng là thật.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn nhớ lần đầu hắn hôn Viên Thụy, Viên Thụy cũng hỏi hắn như vậy, hắn cũng trả lời là hôn chơi thôi, phắc, thật đáng chết.
. : .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT