Viên Thụy chóng mặt đi theo Tomas, nếu như không phải bên cạnh cậu và Tomas có camera đi theo, chỉ sợ cậu sẽ không nhịn được nhào tới liếm mặt Tomas, thật sự là rất đẹp trai a, quá đẹp trai!!
Tomas dẫn cậu vào một căn phòng trống trên lầu, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái vali xách tay, nói: “Viên ca, anh cầm cái này, tuyệt đối không được buông tay.”
Viên Thụy liền nghe lời nhận lấy, đôi mắt tiếp tục trông mong đi theo người ta.
Tomas: “. . .”
Hắn không nhịn được hỏi: “Anh cũng không hỏi em muốn đưa anh đi đâu làm gì sao?”
Viên Thụy mặt xấu hổ : “Làm được, làm cái gì cũng được a.”
Tomas: “. . .”
Hai camera rối rít tỏ vẻ cảnh này thật sự làm cho người ta không thể nhìn thẳng a.
Điện thoại Viên Thụy ở trong túi rung lên, cậu đổi tay cầm vali qua tay trói cùng Tomas, sau đó lấy điện thoại ra xem, là ảnh đế gọi tới, có chút buồn bực nhận.
Ảnh đế nói: “Tiểu Viên, em ở đâu a?”
Viên Thụy đang muốn nói thật thì Tomas dùng khẩu hình miệng nói với cậu: “Ở lầu 1.”
Bị sắc đẹp tẩy não Viên Thụy ngoan ngoãn nói: “Em ở lầu 1.”
Ảnh đế nói: “Vị trí cụ thể?”
Viên Thụy dưới sự sai sử của Tomas, tiếp tục biên soạn nói dối: “Em đang ở chỗ mới bắt đầu trò chơi.”
Ảnh đế: “Đừng có chạy lung tung a! Anh bây giờ qua đó tìm em! Ở đó chờ!”
Y còn không quên dặn dò: “Nếu có ai khác tìm em, em tuyệt đối đừng đi theo, có nghe thấy không?”
Viên Thụy: “. . . Nha.”
Đây là muốn làm gì a?
Cậu cúp điện thoại, thấy trên màn hình có tin weixin tới, mở ra xem.
Trịnh Thu Dương: “Đề tài dự thi thiết kế anh nghĩ ra rồi, đã vẽ xong bản phác thảo, tối cho em xem.”
Trịnh Thu Dương: “Anh cảm thấy có thể tiến hành.”
Trịnh Thu Dương: “Em bắt đầu quay rồi?”
Trịnh Thu Dương: “Cố lên <3 <3 “
Viên Thụy thoáng cái thanh tỉnh, thoát khỏi trạng thái dại trai, nội tâm vô cùng áy náy, cách xa vạn dặm Trịnh Thu Dương đang thật lòng chúc cậu cố lên, mà cậu ở đây lại nhìn Tomas chảy nước miếng, thật là quá đáng. Hơn nữa Tomas là 1 a!
Số 1 này đang quan sát đường đi, nói: “Chúng ta phải nghĩ biện pháp đi tới khu B trước, bên kia quá xa.”
Viên Thụy lên tinh thần, hỏi: “Cái gì quá xa? Chúng ta rốt cuộc phải đi đâu a?”
Tomas nhìn cậu cười một cái, nói: “Nhiệm vụ xác nhận ở khu A, chúng ta phải cùng đi xác nhận.”
Viên Thụy ngay cả hắn nói gì cũng không nghe rõ, tim đập thình thịch thình thịch quay mặt qua một bên không dám nhìn, cười lên càng đẹp trai hơn trời ơi làm sao bây giờ, chịu không nỗi mà!
Cảm phương hướng của Tomas vô cùng tốt, hắn dẫn cậu đi vòng tới vòng lui nhưng không hề lạc đường, gặp được hai thành viên khác, đối phương kỳ quái hỏi hai người đang làm gì thì Tomas bình tĩnh nói “Viên ca không có thẻ manh mối, em dẫn ảnh đi chơi.” Hai người kia thấy kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều, cứ như vậy đi qua.
Cùng là người bị lừa tới lầu 1, ảnh đế đến nơi lại không tìm được Viên Thụy, liền nhanh chóng gọi điện tới, Viên Thụy cảm thấy mình không thể nói dối tiếp nữa, đang hết sức do dự thì Tomas đoạt lấy điện thoại của cậu, sau đó nhìn về phía ống kính nói với ảnh đế: “Đại ca, xin lỗi a, vương miện là của em!”
Viên Thụy một bên cảm khái hắn thật hiểu hiệu quả chương trình, một bên thử thăm dò: “Hai người làm xong nhiệm vụ này là lấy được gợi ý, có tính anh luôn không? Cái rương này có mật mã, em mở được chưa? Biết bên trong là cái gì không?”
Tomas lại không trả lời cậu, chỉ nhìn cậu nhe răng cười một cái, có chút tà khí.
Viên Thụy ôm ngực, má ơi chắc tui chớttt.
Cậu rất nhanh lại nhớ tới Trịnh Thu Dương đang Bắc Kinh xa xôi cỗ vũ mình, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, trong đầu bắt đầu tính toán thật nhanh.
Theo tình hình này, nếu mọi người muốn thắng thì trước tiên phải tìm được cậu, sau đó lại cùng đi xác nhận cái gì đó, còn cái rương này chứa cái gì? Là vương miện sao? Nếu như nói như vậy, chẳng lẽ cậu chỉ có tác dụng là đạo cụ? Mặc dù kịch bản của tổ quay mỗi lần đều có điểm gài, nhưng cuộc thi phải công bằng a, chẳng lẽ hoàn toàn không cho cậu cơ hội thắng nào sao, cậu phải làm gì mới thắng được đây?
Giờ khắc này, hãy gọi cậu Edogawa Viên Thụy, thám tử lừng danh.
Hai người rốt cục đi qua khu B, sau đó lại tiếp tục thuận lợi tiến vào khu A, từ xa đã nhìn thấy một cái đài hình tròn, bên cạnh có gắn hai cái camera, nơi đó chính là điểm xác nhận.
Tomas kéo cậu chạy như điên, lúc sắp tới, ảnh đế đột ngột từ đằng sau gốc cây đại thụ cạnh bồn hoa nhảy ra ngoài, đẩy Viên Thụy ngã bổ nhào xuống đất. Viên Thụy lại không cảm thấy đau, chỉ là hơi choáng váng, cái vali xách trong tay cũng vì vậy mà rớt xuống bên cạnh, sau đó cậu bị ảnh đế bắt được cổ tay, cậu lập tức ý thức được mục tiêu của ảnh đế là muốn cỡi bỏ tấm vải trói cậu cùng Tomas sau đó lại đem mình và cậu trói lại. Tomas phản ứng cực nhanh, lập tức đoạt lại cái tay kia của Viên Thụy, đoạt đi đoạt lại dị thường kịch liệt, vừa đoạt vừa cãi nhau.
Tomas nói: “Đại ca! Người là do em tìm được!”
Ảnh đế nói: “Anh cũng biết là do chú xúi bậy! Nếu không làm sao Tiểu Viên dám gạt anh?”
Tomas nói: “Binh bất yếm trá!”
Ảnh đế nói: “Làm sao em biết cái vali của em là thật? Em mở ra nhìn rồi sao?”
Tomas nói: “Vậy làm sao anh biết cái của anh là thật?”
Ảnh đế đắc ý nói: “Bởi vì anh giải được mật mã, của anh là thật.”
Tomas: “. . .”
Hắn không xác định được cái của mình là thật hay giả, ảnh đế lại không thể cướp Viên Thụy từ trong tay hắn, nhất thời bất phân thắng bại, hai người đều nôn nóng, sợ rằng chậm nữa những người khác sẽ hiểu huyền cơ trong nhiệm vụ, sói nhiều thịt ít, Viên Thụy lại chỉ có một.
Con tin bị hai người họ kéo tới kéo lui cũng không phản kháng, con ngươi đảo qua đảo lại, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu không. . . Hai người liên minh đi?”
Hai người nhìn nhau chốc lát, ảnh đế thỏa hiệp trước: “Tiểu Viên nói đúng, cứ như vậy cũng không phải là cách, đợi nữa sẽ có người đoán được chuyện gì xảy ra thì càng phiền toái hơn. Hai chúng ta cùng đi xác nhận, anh có cái vali, em có người, phần thưởng cuối cùng mỗi người một nửa, em thấy sao?”
Tomas không dám xác định y nói thật hay giả, nói: “Ca, anh cho em xem vali của anh trước, vạn nhất anh lừa em.”
Hắn giữ Viên Thụy nên không tiện cướp vali, ảnh đế suy nghĩ một chút, cũng không sợ vali bị cướp, liền làm bừa đứng lên đi ra phía sau đài xác nhận lấy vali ra. Sau đó kích hoạt mật mã, quả nhiên lúc mở ra bên trong rương là một cái vương miện sáng lóng lánh.
Y rõ ràng là đang ôm cây đợi thỏ, không cần biết ai dẫn Viên Thụy tới, trực tiếp cướp người là được.
Tomas không thể không bội phục nói: “Gừng càng già càng cay.” Ảnh đế mặc dù tuổi hơi lớn nhưng thể lực vô cùng tốt, nếu như đổi lại khách mời khác, chưa chắc có thể bắt được Viên Thụy.
Hắn thỏa hiệp với ảnh đế, đồng ý chia thành quả thắng lợi, hắn ra người, ảnh đế ra vali, vậy là công bằng.
Hắn đỡ Viên Thụy đứng lên, hỏi: “Viên ca, tay không sao chứ? Vừa rồi không chú ý nặng nhẹ.”
Yên lặng hồi lâu mặt Viên Thụy đỏ đến không bình thường, giọng cũng hơi run, nói: “Không sao không sao.”
Tomas cũng biết cậu cái kia, nhưng không sao, hai người cùng nhau đi tới chỗ ảnh đế rồi tới đài xác nhận.
Ảnh đế cũng từ trong túi lấy ra một tấm vải bông khác, tấm vải này là đạo cụ sau khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ mới lấy được.
Ảnh đế nói: “Em trói tay phải Tiểu Viên, anh trói tay trái.”
Tomas gật đầu đồng ý.
Đang lúc ảnh đế đem tay mình và Viên Thụy trói chung với nhau, Viên Thụy đột ngột vung tay phải ra, tấm vải buộc tay vừa rồi bị hai người tranh đoạt đã lỏng ra ít nhiều, cậu nhanh như chớp xông tới đoạt lấy cái vali đặt cạnh chân ảnh đế, ưu thế chân dài lúc này phát huy, sải hai bước lớn là tới đài xác nhận.
Bị hất ra Tomas: “. . .”
Trong tay cầm tấm vải bông còn lại Ảnh đế: “. . .”
Tổ đạo diễn tổ cũng không ngờ Viên Thụy lại đột ngột đảo ngược tình thế, tập thể đơ 2s rồi mới vội vàng nhấn nút phun khói xác nhận trên đài, sau khi “Phanh” một tiếng, đạo diễn nói: “Viên Thụy. . . Chiến thắng.”
Viên Thụy ôm cái vali, bày ra vẻ mặt quán quân, cậu thắng Tomas đẹp trai! Bạn trai ở Bắc Kinh xa xôi kia! Anh có nhìn thấy không!
Hồi lâu sau, cậu mới đỏ mặt nhảy từ trên đài xuống, không ngừng xin lỗi ảnh đế và Tomas: “Thật xin lỗi thật xin lỗi.”
Lúc phát sóng trên TV được 2 tập, ảnh đế và Viên Thụy chung một nhóm, y luôn chê Viên Thụy da mặt mỏng lại quá thành thật, nên dạy cho cậu chút bàng môn tả đạo, Viên Thụy hiện tại cũng coi như là đủ điều kiện xuất sư.
Các thành viên khác cũng được thông báo, nhưng bọn họ lại không tìm được cái thùng nào, cũng không giải ra câu đố cần Viên Thụy làm bạn đồng hành chiến thắng bí mật, nên đành thôi. Chỉ có ảnh đế và Tomas, dựa vào IQ khác người giải đáp hết thảy, kết quả lại thành toàn cho Viên Thụy, thật là có hơi tiếc.
Một người mẫu xinh đẹp chân dài bưng một cái khay đi lên, phần thưởng thoạt nhìn rất to, còn dùng một tấm vải nhung đỏ che lại.
Đạo diễn cẩn trọng đọc lời thoại: “Viên Thụy giúp hoàng tử tìm được vương miện, hoàng tử xin tặng một món quà để bày tỏ lòng cảm ơn.”
Viên Thụy đầy mong chờ, phần thưởng của nhà tài trợ cuối season 1 là dây chuyền kim cương, nhưng lần đó cậu không thắng, còn hâm mộ thật lâu, lần này là vương miện thật sao? Là loại gắn đầy kim cương sao…? Ha ha ha ha ha thật tốt quá!
Tấm vải đỏ đột ngột mở ra, mắt cậu choáng váng.
“Đây là một trong những động vật đặc sắc nhất của Vườn động thực vật nhiệt đới Hải Nam.” Đạo diễn nhịn cười nói tiếp, “Hoàng tử nói, hi vọng người nhận được món quà này sẽ nhớ tới những điều vui vẻ nơi đây, hoan nghênh lần sau lại đến chơi.”
Mọi người chụp chung một tấm ảnh, ai nấy đều cười rất chi là vui vẻ, chỉ có duy nhất Viên Thụy đứng ở giữa mặt không chút thay đổi, trong tay ôm một con búp bê Hồng hạc.
Sau khi quay xong, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Viên Thụy ngồi ở bên cạnh đạo diễn, hỏi hồi lâu mới hiểu rõ rốt cuộc trò chơi hôm nay là gì.
Nguồn :
Sáng nay cậu kéo co với voi căn bản là nhiệm vụ không thể thắng, từ lúc bắt đầu tổ đạo diễn đã sắp xếp cậu vào một trong đốt nhiệm vụ hôm nay, lúc mọi người lấy thẻ manh mối trừ nội dung nhiệm vụ của mình viết trên đó, còn có dòng chữ “Không được chia sẻ nội dung manh mối cho bất kỳ ai, nếu không tuân theo quy định sẽ bị trục xuất lập tức”, cho nên mới không ai chịu nói cho cậu biết trên thẻ manh mối viết cái gì. Viên Thụy nhìn người thì khuân đồ, tìm đồ, đánh bóng bàn toàn là những nhiệm vụ tổ quay cố ý sắp xếp khác nhau, mục đích là vì nhiễu loạn tầm mắt của cậu. Mà mỗi người sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ liên tục lấy được 3 gợi ý, một là tìm cái vali, hai là tìm tấm vải bông, ba là tìm Viên Thụy.
Tomas làm nhiệm vụ cực nhanh, đầu óc cũng cực nhại, rất nhanh đã tìm được cái vali và tấm vải bông, hơn nữa còn thấu hiểu ẩn ý trong đó. Ảnh đế thì liên tục tìm được hai tấm vải, tìm được gợi ý, thuận lợi giải được mật mã.
Viên Thụy quả thực bội phục hai người không thôi, không lời nào có thể diễn tả được, ngẩng đầu nhìn Tomas và ảnh đế ngồi đối diện, hai người nhất kiến như cố [1], đang tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.
[1] gặp lần đầu đã quen thân
Không thông minh như họ mà còn có thể chiến thắng, Viên Thụy không nhịn được cảm thấy mình quả là tuyệt vời.
Buổi tối lúc Trịnh Thu Dương hỏi cậu, cậu nhẫn nhịn không tiết lộ, “Đợi đến Tết phim ra chúng ta cùng đi xem, bây giờ kể liền mất vui.”
Trịnh Thu Dương cười đồng ý: “Cũng được, ngày mai về Thượng Hải?”
Viên Thụy nói: “Tối mai lên máy bay, sáng mai còn phải tới Vườn động thực vật quay cảnh bổ sung.”
Trịnh Thu Dương nhớ cậu quá, nói: “Hay anh lại đến tìm em?”
Viên Thụy lại nói: “Còn 8 ngày nữa là quay xong rồi, đừng bay tới bay lui lãng phí tiền vé.”
Trịnh Thu Dương: “. . .”
Viên Thụy nói: “Hơn nữa anh còn phải thiết kế a! Không phải anh nói anh đã phác thảo xong chuẩn bị cho em xem sao?”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt bất đắc dĩ, cầm bản vẽ bên cạnh lại, mở ra cho cậu xem.
Viên Thụy nhìn chăm chú, một lát sau mới nói: “Là nhẫn sao? Sao hoa văn nhìn giống như. . . giống như. . . ” Cậu lắp ba lắp bắp nói không ra lời, cậu không biết thiết kế, sợ mình nói sai làm Trịnh Thu Dương mất hứng.
Trịnh Thu Dương cười nói: “Giống như mã QR [2]?”
Viên Thụy vô cùng kinh ngạc: “. . . A? Là mã QR thật sao?”
[2] Mã QR – mã ma trận (hay mã vạch hai chiều) được phát triển vào năm 1994 ở Nhật. Chữ “QR” xuất phát từ “Quick Response”, trong tiếng Anh, vì người tạo ra nó có ý định cho phép mã được giải mã ở tốc độ cao. Mã QR được sử dụng phổ biến nhất ở Nhật Bản, và hiện là loại mã hai chiều thông dụng nhất ở Nhật Bản.
“Đúng vậy. ” Trịnh Thu Dương nghiêm túc giải thích, “Thời đại Internet, có rất nhiều tin được chuyển thành mã QR, đặc biệt là những tin quan trọng, cũng có thể thiết kế chúng lại với nhau thành hoa văn của trang sức, chính là vậy, đá quý chẳng qua chỉ là trang sức để đeo, nếu có cái gì đó quan trọng làm vật dẫn, thì chẳng phải nó càng có ý nghĩa hơn sao.”
Viên Thụy không hiểu lắm, nhưng càng nhìn càng thấy chiếc nhẫn này đẹp mắt, nói: “Cái ý nghĩa này rất thú vị, anh lợi hại quá!”
Trịnh Thu Dương khó có khi ngại ngùng, nói: “Hiện tại chỉ là bản phác thảo, anh còn phải suy nghĩ lại.”
Viên Thụy dựng thẳng hai ngón cái, vui rạo rực: “Anh giỏi như vậy nhất định sẽ có giải, em muốn trao thưởng cho anh ngay lập tức!”
Trịnh Thu Dương cười, nhìn cậu hồi lâu mới nói: “Muốn em a.”
Viên Thụy cũng rất nhớ anh, dùng bàn tay giơ lên “8” ngón, nói: “Chỉ còn 8 ngày! Chúng ta ráng nhịn đi!”
Càng nói Trịnh Thu Dương càng nhịn không được, đề nghị: “Hay là giống như tối qua vậy, muốn không?”
Tối qua hai người trần truồng tám gần 2 tiếng.
Viên Thụy do dự nói: “Em ngày mai muốn xuống biển bơi.”
Trịnh Thu Dương lơ đễnh nói: “Vậy thì sao?”
Viên Thụy nói: “Sao là sao? Anh cứ kêu em xoa ngực cho anh xem, nó lớn như vậy lỡ bị người ta nhìn thấy khẳng định sẽ cảm thấy em không bình thường. Đồng nghiệp trong tổ quay hình như biết em là gay hết rồi.”
Trịnh Thu Dương tức giận nghĩ, hễ thấy trai đẹp là chân nhũn ra, ai mà không nhìn ra. Hắn bảo đảm nói: “Hôm nay tuyệt đối sẽ không.”
Viên Thụy hơi đỏ mặt, nói: “Vậy, vậy đến đây đi.”
“Trò chuyện” gần một tiếng, trước sau đều bắn. (Đ : Tình quá…chat sex hoài =))) )
Đầu ti Viên Thụy lại sưng, sầu não nói: “Đã nói không được rồi, mai không đi bơi được rồi.”
Trịnh Thu Dương ở bên kia oan uổng nói: “Anh cũng đâu có bắt em xoa a.”
Viên Thụy: “. . . Nhưng em không nhịn được a.”
Trịnh Thu Dương xùy cười.
Viên Thụy trừng anh nói: “Không cho cười.”
Trịnh Thu Dương cố gắng đè lại.
Viên Thụy nhướng mày trở mình, hướng lưng trần về phía iPad.
Trịnh Thu Dương nghe giọng cậu rất nhỏ, nói: “Không xoa thì em lại ngứa, có phải em rất biến thái không?”
. : .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT