Hai ngày trước khi đi Thượng Hải, Viên Thụy gọi điện cho Phương Sĩ Thanh, muốn hẹn hắn và Vương Tề ăn một bữa cơm.
Giọng mũi của Phương Sĩ Thanh ở trong điện thoại rất nặng, hừ hừ nói: “Tao bị cảm rồi, xin phép nghỉ làm, cũng không muốn ra ngoài, mày tới nhà tụi này nấu cho tao ăn đi.”
Viên Thụy quan tâm nói: “Không đi bệnh viện sao?”
Phương Sĩ Thanh nói: “Đi rồi, không nghiêm trọng lắm, hai ngày nữa là khỏe. Mày có tới hay không a?”
Viên Thụy hỏi Trịnh Thu Dương: “Nó bảo đến nhà nó.”
Trịnh Thu Dương ngồi sát bên cậu, nghe hai người bọn họ nói chuyện, tức giận nói: “Cái bao cỏ yếu ớt.”
Phương Sĩ Thanh cũng nghe thấy, lớn tiếng nói: “Đừng có nói xấu sau lưng tao!”
Trịnh Thu Dương cũng lớn tiếng nói: “Một lát nữa tới nhà mày nói thẳng mặt!”
Viên Thụy: “Ha ha ha.”
Hai người bọn họ mua chút hoa quả, cùng đến nhà Phương Sĩ Thanh và Vương Tề.
Nói đến mối quan hệ với Phương Sĩ Thanh, hai người bọn họ không giống nhau, Trịnh Thu Dương và Phương Sĩ Thanh là anh em, còn Viên Thụy và Phương Sĩ Thanh lại giống bạn thân hơn, lúc ở chung với nhau đề tài tán gẫu cũng khác nhau.
“Tao nói với mày a, tao vốn sắp khỏe rồi, tối hôm qua Vương Tề lại muốn tắm với tao.” Phương Sĩ Thanh một bên lau nước mũi một bên nhỏ giọng nói, “Tắm đến mức nước lạnh luôn mà còn chưa chịu dứt, sáng ra tao liền phát sốt.”
Viên Thụy nói: “Cũng tại mày thân thể quá yếu, anh ấy khẳng định không sao.”
Phương Sĩ Thanh không phục nói: “Mày phí lời! Lão đó trước đây luyện quyền anh đó! Đã vậy gần đây bắt đầu luyện lại, còn tham gia giải thi đấu nghiệp dư, ông trời ơi, trước đây 1 đêm 2, 3 lần tao còn có thể nhịn, hiện tại lực tay lão quá mạnh ngay cả bản thân còn không khống chế được, làm nhiều coi như xong, mày xem hông tao nè, mẹ nó chứ ân ái, quả thực chẳng khác gì bị ngược đãi.”
Hắn mặc một cái áo vải bông rộng thùng thình trên người, xốc áo lên cho Viên Thụy nhìn, hai bên bên eo đều bị bầm ứ đỏ, nhưng lại rất sắc tình.
Viên Thụy cau mày nhìn, nói: “Mày thật là trắng.”
Phương Sĩ Thanh hắt hơi một cái, không nghe rõ cậu nói cái gì, “A? Đúng rồi, lần trước bạn học mày kết hôn có cả Mạnh Lai, mày có gặp không?”
Viên Thụy nhỏ giọng nói: “Sau đó tao còn gặp lại trong một sự kiện, tao không nói với Thu Dương.”
Phương Sĩ Thanh kinh hãi, nói: “Hai người làm cái gì? Chẳng lẽ là…”
Viên Thụy vội nói: “Mới không có, chỉ nói mấy câu.”
Phương Sĩ Thanh hết sức hứng thú, “Nói cái gì ?”
Viên Thụy như cái máy lặp lại toàn bộ đối thoại của cậu với Mạnh Lai ngày hôm đó.
Phương Sĩ Thanh hai mắt toả sáng nói: “Oa, nói như vậy Mạnh Lai thật sự thích mày a? Sao mày không hỏi rõ năm đó đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Viên Thụy nói: “Cậu ấy nói là tự cậu ấy làm, cũng qua lâu như vậy rồi, tao cũng không còn thích, sao phải hỏi rõ ràng như vậy.”
Phương Sĩ Thanh khó hiểu, “Mày không hiếu kỳ chút nào sao? Nếu là tao tao phải hỏi cho rõ, nếu không hỏi rõ ràng tao ăn không vô.”
Viên Thụy xoa xoa bụng, nói: “Đúng lúc ăn không vô, tao gần đây nghỉ ngơi ăn nhiều quá, có chút mập, phải giảm cân.”
Phương Sĩ Thanh lấy tay đo hông của cậu, câm nín nói: “Giảm cái cân gì, tao thấy mày mặc quần hai thước cũng phải tuột.”
Viên Thụy cau mày nói: “Không phải a, năm nay tao toàn mặc 2 thước 1.”
Phương Sĩ Thanh cảm khái nói: “May mà mày không phải người yêu Vương Tề, nếu không lúc bất cẩn sẽ bẻ gãy mày luôn.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương từ phòng bếp đi ra, nói: “Rửa đồ ăn xong rồi.”
Viên Thụy nói: “Vậy tao đi nấu đây, hai người nói chuyện đi.” Cậu đứng lên, lại không yên lòng nhìn Phương Sĩ Thanh.
Phương Sĩ Thanh nháy mắt với cậu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không bát quái loạn xạ.
Viên Thụy vào nhà bếp, Trịnh Thu Dương ngồi trên một cái ghế sô pha khác, lấy remote mở TV, hỏi Phương Sĩ Thanh: “Mày tối hôm qua có xem giải ngoại hạng anh không?”
Phương Sĩ Thanh sụt sịt lau nước mũi, dõng dạc nói: “Tăng ca về quá muộn, không muốn xem.”
Trịnh Thu Dương đổi đài TV sang số 5, nói: “Không xem cũng tốt, xem rồi tức chết được, mùa này Chelsea là đội phá hoại!”
Trong TV đang phát trận thi đấu nhảy cầu, hai người đều không có hứng thú, thuận miệng 8 về bóng đá mấy câu, Phương Sĩ Thanh còn nói: “Viên Thụy lần này phải đi hơn một tháng, mày đàng hoàng chút, nếu không cẩn thận tao thay nó xử mày.”
Trịnh Thu Dương nhìn hắn khinh bỉ, nói: “Dựa vào cái thân thể bệnh tật tàn phế của lão gia ngài, chà chà.”
Phương Sĩ Thanh cả giận nói: “Đừng xem thường tao, tao có học chút kỹ thuật từ Vương Tề, một phút thôi là đánh cho mày quỳ xuống gọi đại ca!”
Hai người vừa xem TV vừa xiêng xỏ nhau, chờ Viên Thụy nấu cơm xong, Phương Sĩ Thanh liền nôn nóng muốn ăn ngay, Viên Thụy nói: “Không chờ Vương Tề sao?”
Phương Sĩ Thanh nhìn thức ăn trên bàn hai mắt tỏa ra lục quang, dứt khoát xua tay nói: “Không chờ không chờ, lão một khi tăng ca sẽ không về, tao sắp đói chết rồi!”
Hắn và Vương Tề đều không nấu cơm, thật vất vả mới được cơm nhà, hắn như bão táp quét một chén to, ôm bụng ợ no một cái.
Mới động mấy đũa Viên Thụy và Trịnh Thu Dương: “…”
Trịnh Thu Dương nói: “Mày là quỷ chết đói hả?”
Phương Sĩ Thanh khoa trương nói: “Biết Viên Thụy tới nên tao không thèm ăn cơm trưa, chờ bữa đại tiệc này đó.”
Viên Thụy được khen vui vẻ, Trịnh Thu Dương nhìn cậu vui vẻ, đương nhiên cũng vui vẻ.
Thẳng đến khi cơm nước xong, Vương Tề cũng chưa trở về, Trịnh Thu Dương bị gọi đi rửa chén, Phương Sĩ Thanh lôi Viên Thụy vào phòng.
“Đây là” Phương Sĩ Thanh từ trong tủ quần áo lấy ra mấy cái túi, nói, “Tao thấy cái túi này rất hợp với nam phiếu[1] của mày, cái đựng văn kiện này cũng khá lớn, còn cái bóp tiền màu huỳnh quang này cho mày, Vương Tề chê tao dùng quá tao, mày dùng hợp hơn, nam phiếu của mày rất quê mùa không xứng với nó.”
[1] 男票 : ý chỉ bạn công của Tiểu Thụy, nhưng Đậu không biết dịch sao để vậy luôn
Viên Thụy nghĩ thầm, nam phiếu của tao mới không quê mùa! So với nam phiếu của mày còn Tây hơn!
Cậu không dám nói, nhìn hai cái túi này một chút, cảm thấy rất thích, nói: “Cũng đẹp, cám ơn mày a.”
Phương Sĩ Thanh lại lấy ra một túi mỹ phẩm dưỡng da, “Cái này cũng cho mày, tao mua nhiều lắm, dùng không hết sợ quá hạn, da hai đứa cũng gần như nhau, mày cũng dùng được.” (Đ : Trời ơi khuê mật là đây … :v )
Viên Thụy cảm thấy nhiều đồ quá, nói: “Tao chuyển khoản cho mày nha.”
Phương Sĩ Thanh nghe xong liền muốn trở mặt, khó chịu nói: “Mày tưởng tao muốn bán hả, muốn bán tao đã bán trực tiếp ở chỗ làm, làm gì còn để cho mày.”
Viên Thụy không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy, sau này tao cho mày cái khác.”
Phương Sĩ Thanh thích quần áo đẹp, đại khái mặc số mấy Viên Thụy cũng đoán được, sắp tới từ Thượng Hải trở về mua cho hắn vài bộ quần áo mới đi.
Hơn 9 giờ, Trịnh Thu Dương và Viên Thụy tạm biệt rời đi.
Trên đường, Viên Thụy ôm túi mở xem, Trịnh Thu Dương hỏi cậu: “Nó cho em cái gì?”
Viên Thụy vui vẻ nói: “Mỹ phẩm dưỡng da, nó và Vương Tề ra nước ngoài chơi, mua nhiều quá không dùng hết, cho em.”
Trịnh Thu Dương nảy sinh cảnh giác nói: “Em cũng đừng học xấu nó, cả ngày make up cho đẹp, vừa ra khỏi cửa liền trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Viên Thụy ha ha vài tiếng, rồi lại hâm mộ nói: “Nó trắng lại đẹp như vậy mới được người ta thích, em mà trắng như nó là được rồi.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy liếc anh một cái, nói: “Anh cũng thích trắng đi? Em thấy bạn gái của anh đều rất trắng.”
Trịnh Thu Dương nghiêm mặt nói: “Thần tượng của anh là Rihanna.”
Viên Thụy thấu hiểu gật gật đầu, “Ừ, ngực to.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Thực sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Hai ngày sau đúng vào cuối tuần, Viên Thụy sáng sớm xuất phát đi Thượng Hải, Trịnh Thu Dương đưa cậu xuống lầu, Triệu Chính Nghĩa đem hành lý bỏ vào trong cốp sau.
“Đừng ăn đồ bên ngoài.” Viên Thụy không yên lòng dặn dò, “Cố gắng ở với dì, có cơm ăn, còn có thể bồi dì.”
Trịnh Thu Dương có chút ưu thương, gượng cười nói: “Ừ, biết rồi, em cũng phải tự lo cho mình.”
Hai người đứng đó, nhìn nhau không nói gì, lưu luyến không rời.
Triệu Chính Nghĩa nhìn mấy phút, bây giờ nhìn không nổi nữa, giục nói: “Viên Ca, phải lên máy bay.”
Viên Thụy đành phải nói: “Em đi a.”
Bạn đang
Cậu ngồi vào trong xe, cách cửa sổ vẫy tay tạm biệt cùng Trịnh Thu Dương.
Triệu Chính Nghĩa lái xe đi một đoạn đường, bất thình lình quay đầu lại nhìn, kinh hãi nói: “Viên Ca, cũng đâu đến nỗi, chỉ là đi quay phim thôi chứ đâu phải một đi không trở lại?”
Viên Thụy khóc không dừng được, lúng túng nói: “Tôi cũng không biết bị làm sao, chính là không nhịn được.”
Triệu Chính Nghĩa: “…”
Viên Thụy dùng tay áo lau mắt, nói: “Cậu tuyệt đối đừng nói cho người khác biết a.”
Triệu Chính Nghĩa: “… Không nói.”
Viên Thụy cứ luôn khóc đến sân bay, trước khi xuống xe không thể không đeo kính râm, lên máy bay rồi mới không khóc nữa, chỉ là làm ổ trên chỗ ngồi, ngẩn người sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, như người mất hồn.
Trịnh Thu Dương cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, chờ cậu đi rồi về nhà, đứng nằm ngồi đều cảm thấy không ổn, trên người giống như thiếu một cái linh kiện, không được tự nhiên, trong lòng vắng vẻ vô cùng khó chịu, đến trưa, qua chỗ mẹ hắn ăn cơm.
Mẹ Trịnh càm ràm vài câu, cảm thấy cả người hắn đều không ổn, suy nghĩ một chút hỏi hắn: “Nó đi làm gì? Cuối tuần cũng không ở cùng con được?”
Trịnh Thu Dương nói: “Đi nơi khác quay phim.”
Mẹ Trịnh nói: “Ngày nào đi?”
Trịnh Thu Dương phờ phạc nói: “Sáng sớm hôm nay.”
Mẹ Trịnh dùng đầu đũa gõ đầu hắn, mắng: “Mới đi có hai tiếng mà con bày vẻ mặt đưa đám cho ai xem hả? Nhìn con chả có chút tiền đồ!”
Trịnh Thu Dương nghĩ thầm, ta thao, mới có hai tiếng.
Viên Thụy vừa xuống máy bay liền được fan nhiệt tình vây quanh, các cô gái đem hoa tươi đồ ăn vặt và chút quà nhỏ nhét đầy lòng cậu, cậu cũng không nỡ cho người khác cầm, ôm một đống, đi càng chậm bước càng khó khăn, Lý Linh Linh không đi theo, Dương Lộ sắp xếp nhân viên an ninh ngăn lại mới đưa cậu từ phi trường lên xe bảo mẫu được.
Cách cửa sổ, cậu còn vẫy tay với các fan ở bên ngoài chen chúc không chịu đi, Triệu Chính Nghĩa nói: “Viên Ca, cửa sổ xe có màng phản quang, họ ở bên ngoài không nhìn thấy.”
Viên Thụy vui vẻ tiếp tục huơ, nói: “Không sao, vẫy tay không mệt.”
Triệu Chính Nghĩa không còn gì để nói, đã biết cậu chính là người như vậy.
Xe bảo mẫu rốt cục rời khỏi sân bay, Viên Thụy đem quà xếp gọn gàng vào trong túi, đặt ở một bên, sau đó mới gọi điện thoại cho Trịnh Thu Dương.
Triệu Chính Nghĩa nháy mắt với cậu, ám chỉ trên xe không phải chỉ có người của mình, còn có tài xế bản địa và một nữ trợ lý Dương Lộ phái tới, nói chuyện phải để ý.
Bên kia nhận, Viên Thụy đè nén tâm tình nói: “Em đến Thượng Hải rồi.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy: “Này? Alo?”
Trịnh Thu Dương: “Anh nhớ em.”
Viên Thụy: “…”
Nghe âm thanh phía sau không đúng, nữ trợ lý nghiêng đầu qua xem, thấy Viên Thụy đang khóc, nhất thời kinh ngạc nhìn Triệu Chính Nghĩa đang ngồi ở bên cạnh cô.
Triệu Chính Nghĩa trái lương tâm nhỏ giọng nói: “Anh ấy đang gọi điện cho ba, chú thân thể không khỏe.”
Nữ trợ lý thấu hiểu gật đầu.
Chú Trịnh đầu kia điện thoại nói: “Viên Tiểu Thụy, anh xin nghỉ qua quay phim với em đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT