Editor: Cẩm Tú

Du Du chịu đựng sợ hãi, sợ hãi hỏi: “Đại ca, có thể nới lỏng dây trói ra một chút được không? Tôi...tay tôi tê rần như sắp gãy tới nơi rồi! Được không?”

Người đàn ông mặt không cảm xúc nhìn cô, tựa hồ như đang nhìn một pho tượng đá.

Thấy đối phương thờ ơ, cô rơi nước mắt, liền lắp bắp nói: “Các anh, các anh lấy được tiền thì sẽ thả tôi ra chứ? Các anh, các anh giết, giết chết tôi rồi cũng không tốt lành gì đâu? Phim truyền hình không phải đã nói rồi sao? Xã hội đen, làm chuyện xấu sớm muộn, sớm muộn cũng sẽ bị cảnh sát bắt!”

Đủ đáng thương chứ? Có thể nới lỏng dây trói cho cô chưa?

Người đàn ông lại cười: “Cô thật biết giả bộ đáng thương!”

Du Du bị hắn đoán được, buồn bực vô cùng, nói lớn tiếng: “Nhìn dáng vẻ anh có vẻ khá hơn tên cao gầy kia, sao cũng lại khốn khiếp như vậy!”

Người đàn ông không lên tiếng, mà là cực nhanh từ túi quần jean móc ra một con dao găm nhỏ, cực nhanh cúi xuống chỗ tay và mắt cá chân cô sột soạt vài tiếng. Du Du không biết hắn định làm gì, lại bị hù phải nhắm mắt lại, toàn thân phát run.

Sau đó, cô phát hiện dây trói có vẻ đã lỏng ra hơn, cũng thoải mái hơn. Tối thiểu nơi bị trói cũng lỏng hơn, chân cũng có thể động một cái rồi.

Cô giật mình ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, không lên tiếng. Hắn vẫn thật sự nới lỏng dây trói cho cô sao? Tại sao hắn lại tốt bụng như vậy?

Người đàn ông tiêu sái cất dao găm đi, nói: “Được rồi! Nếu chạy trốn tôi không thể bảo đảm cô sẽ không sao!” Dứt lời cũng nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài, giống như tối hôm qua khóa cửa thật chặt.

Du Du khóc.

Đột nhiên rất muốn nhào lên chiếc giường lớn êm ái dễ chịu ngủ một giấc; rất muốn ăn hải sâm, cũng rất muốn ăn canh nấm tuyết chị Nguyệt làm; rất muốn được tắm nước nóng, sau đó sơn móng tay, đắp mặt nạ dưỡng da...... Còn muốn ở cùng với cha, cùng ông nghe ca khúc từ vùng Việt - Quảng Đông.

Nước mắt càng chảy càng nhiều, cuối cùng cô khóc đến không còn sức lực.

Tại sao không có người đến cứu cô? Bạch Ngôn Sơ làm sao còn chưa tới cứu mình?

Nhìn đến bản thân như vậy, anh sẽ gấp gáp sao? Sẽ khó chịu sao?

Nghĩ tới đây, cô lại sụt sùi khóc.

=== ====== ====== ====== =======

Không thể đợi chết, phải nghĩ biện pháp chạy trốn. Du Du nghĩ.

Cô bình tĩnh lại quan sát căn nhà: chỉ có một cánh cửa sổ, chắc hẳn đã được khóa. Trong phòng là một đống hỗn loạn cùng với cái bàn và cái ghế đã bị gãy, còn có bình nước ngọt chỉ còn lại một ít. Chỉ là, ở một căn nhà bỏ hoang như nơi này, có một cái rương gỗ gây sự chú ý với cô.

Bên trong có công cụ nào hay không? Ví dụ như dao găm, cái dùi các loại? Chỉ cần là đồ sắc, sẽ có thể giúp cô cởi dây thừng!

Du Du khó khăn đứng lên, cố gắng để di chuyển qua bên kia. Người đang trong tình cảnh tuyệt vọng, dục vọng muốn sống ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, chỉ cần có một tia cơ hội, cho dù có mong manh đến mức nào đi chăng nữa, cũng muốn tóm chặt lấy.

Đã bị trói lại một ngày một đêm, vừa đứng lên liền hoa mắt chóng mặt, cả người không còn chút sức lực nào. Mà hai chân như bị đổ chì nặng nề không cách nào nhúc nhích, chỉ còn cách cắn răng ngồi xuống, thở hổn hển mấy cái.

Cô tính toán thử lại một lần nữa. Cái rương cách cô khoảng năm, sáu mét, cố gắng đi qua đoán chừng cũng không khó. Cô lần nữa cố hết sức đứng lên, chịu đựng choáng váng lết tới bên kia. Bởi vì hai chân bị trói vào nhau, cho nên bước đi cảm giác lung la lung lay, cực kỳ khó khăn.

Một mét, hai mét...... Du Du càng ngày càng mừng rỡ, cảm thấy hi vọng cách mình càng ngày càng gần.

Hi vọng trong rương sẽ có đồ cô cần! Trong lòng cô yên lặng cầu nguyện, tiếp tục bước đi.

Nhưng, chân thật sự quá đã tê rần, mới đi được mấy bước liền mềm nhũn. Cô kêu một tiếng, cả người quỳ xuống.

Nhưng cô không tức giận, mà là ngọ nguậy thân thể, giống như một con rắn hướng tới cái rương.

Hai mét, ba mét...... Rất nhanh, đã đến.

Thở gấp bằng miệng, Du Du rốt cuộc cũng đến được gần cái rương kia. Cái rương màu xanh đen đã bị rỉ, thoạt nhìn là thùng dụng cụ. Thật may là, cái rương không có bị khóa!

Trời cũng giúp mình! Du Du cực kỳ vui mừng.

Nhưng, cô làm sao giơ tay ra để mở rương đây? Cô lại tiếp tục mất tinh thần.

Suy nghĩ một lúc, cô chỉ đành từ từ ngồi chồm hổm lên, đưa lưng về phía cái rương, hai tay bị trói rờ tới cái rương.

Cô cố gắng hết sức để mở nắp rương lên. Sau đó đôi tay chật vật mò xuống, cố gắng tìm xem trong rương có gì.

Cắn răng, hai tay của cô mò vào trong rương, đi tìm vật cần tìm. Bởi vì đưa lưng về phía cái rương, cô căn bản không cách nào nhìn thấy bên trong là cái gì?

Trái tim càng ngày càng đập nhanh, cả người mồ hôi ướt đẫm.

Vài giây sau, lòng của cô lạnh bớt phân nửa. Bởi vì cô không sờ được bất cứ thứ gì, ngoại trừ thành rương cứng rắn lạnh lẽo.

Cảm thấy mất hết tinh thần, cô lại nức nở đứng lên. Chẳng lẽ mình chỉ có thể chờ chết? Bạch Ngôn Sơ chẳng lẽ không để ý tới sự sống chết của cô hay sao?

Lúc này, cửa đột nhiên phát ra một tiếng nổ, dọa cô giật mình, cả người gần như ngã xuống đất.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Tiểu thư ở bên trong!”

Du Du nhìn về phía cửa, không phải là Tiễn Cường sao? Thật sự là......Bạch Ngôn Sơ tới rồi sao?

Tiễn Cường vội vàng chạy tới cởi dây trói ở cổ tay cho cô. Dây trói được tháo ra, cô tiếp tục khóc.

Lấy lại tự do thật là tốt.

Bóng dáng của Bạch Ngôn Sơ bước vào. Sau khi đi vào, ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn luôn nhìn Du Du đang còn tràn ngập khiếp sợ.

Trong nháy mắt ánh mắt lạnh lẽo đó xẹt qua tia lo lắng. Mặc dù, đó chỉ là thoáng qua không dễ bị người khác nhìn thấy. Nhưng Du Du lại cố chấp cho là, chính cô đã thấy được vẻ lo lắng chỉ thoáng qua chốc lát trong mắt anh.

Hi vọng đó không phải là ảo giác.

“Không sao.” Bạch Ngôn Sơ nhìn người phụ nữ ngồi trên mặt đất, nói một câu. Sau đó ngồi chồm hổm xuống nhanh chóng cởi dây thừng buộc quanh chân cô ra, cũng bế cả cơ thể đã mềm nhũn của cô lên.

Tựa vào trên vai anh, cô mặc sức khóc. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ giữa hai người bọn họ yêu hận rối rắm như thế nào, vào giờ phút này bờ vai của anh không chút nghi ngờ nào chính là chỗ dựa vững chắc của cô. Trong lồng ngực cùng với hơi thở của anh, trong nháy mắt xua tan đi nội tâm đang sợ hãi và lo lắng của cô.

Tiễn Cường ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Đi mau! Bọn hắn tới rồi!”

Bên kia đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, những người đó chạy tới.

Bạch Ngôn Sơ ôm lấy Du Du, đi theo Tiễn Cường đang yểm trợ nhanh chóng chạy ra ngoài. Du Du áp mặt vào trong ngực Bạch Ngôn Sơ, căn bản không dám nhìn cảnh vật xung quanh, trong lòng càng không cách nào tưởng tượng được một giây kế tiếp sẽ xảy ra cái gì.

Lại nói, hai người bọn họ làm sao lại tới được đây? Tại sao không ai phát hiện? Hôm nay có thể thuận lợi chạy trốn sao?

Ra đến bên ngoài, Du Du mới phát hiện đã là buổi tối.

Nhưng vào lúc này, một hồi âm thanh bén nhọn “Choang choang” đột nhiên vang lên từ phía cửa sổ, chói tai mà kinh người.

Mn hãy thanks cho mình vs nhé ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play