Chẳng mấy chốc, Mạc Ngữ cầm mấy túi giấy dầu vào, túi lớn như vậy hẳn là gom hết tất cả đồ ăn ở trù phòng rồi, Vô Diễm nhận lấy, lúc này Chung Ly Tình Nhi mới đi ra ngoài, nhiêu đây cũng đủ cho cha con Ngụy Trữ ăn mấy ngày, đó là nếu bọn họ không chia ch người khác ăn, người ở đó rất nhiều, căn bản là nhiêu đây không đủ.

Lần thứ hai đến, Chung Ly Tình Nhi vẫn có chút khó tin, bên cạnh bãi rác là những người còn sống sót trong thành sống dựa vào nó, mùi rác kinh khủng này dường như không ảnh hưởng đến sự sinh tồn của họ.

Làm như không nhìn thấy những ánh mắt đánh giá bọn họ, Chung Ly Tình Nhi đi thẳng đến nhà Ngụy Trữ, mấy ngày bận rộn chuyện trên núi, ngoài chuyện sai người đưa thuốc đến một lần, cũng không đến nữa, mà Ngụy Trữ không đến tìm nàng, chứng tỏ bệnh của tiểu Huy đã tốt rồi.

Vô Diễm tiến lên một bước, “Ngụy Trữ có ở đây không?”

Lập tức, bên trong truyền đến tiếng đồ vật va chạm, còn có tiếng nói của một nam nhân, “Có, có.”

Rất nhanh, màn bị xốc lên, ánh mắt Chung Ly Tình Nhi rơi vào thân thể gầy nhom trên giường, tiểu hài tử đó mở đôi mắt lớn ra, đôi mắt này như chiếm một phần ba gương mặt, nếu nuôi béo nó lên, bảo đảm đứa nhỏ này sẽ đáng yêu vô cùng.

Ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng cầm tay đứa nhỏ, “Tiểu Huy, có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Tiểu Huy chớp mắt nhìn nàng, nhìn thấy thiện ý từ nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu Huy khỏe lắm, không đau.”

Chung Ly Tình Nhi cười, xoa đầu nó rồi bắt mạch, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở, nhìn đại phu kiểm tra, thân nhân bệnh nhân chỉ có thể im lặng chờ tin.

“Ổn rồi, bệnh tiểu Huy tương đối nhẹ, chỉ là do tuổi còn nhỏ nên sức đề kháng yếu mới vậy thôi, thuốc ta sai người đưa đến còn không?”

Ngụy trữ nghe con ổn rồi, liền nở một nụ cười, gật đầu,:”Còn, còn, tạ ơn đại phu, còn để người đưa đến đây.”

“Tiếp tục cho Tiểu Huy dùng, uống thêm vài lần nữa là tốt rồi, Ngụy Trữ, ngươi có nghe được ở đây có ai có bệnh trạng như tiểu Huy không?” Không có khả năng chỉ có mình tiểu Huy bị bệnh, bệnh này xác suất truyền nhiễm không đùa được.

Mặt Ngụy Trữ nhăn nhó, ”Đại phu, mấy ngày nay, ta đều chăm sóc tiểu Huy, nên không có để ý những người khác, mà ngài cũng bảo ta hạn chế tiếp xúc với họ, cho nên…”

Nghe vậy, Chung Ly Tình Nhi mới nhớ tới việc này, ”Không sao, có chuyện gì thì đến tìm ta! Ta có mang dồ ăn đến cho các ngươi, Tiểu Huy, phải ăn nhiều mới được, biết chưa? Cơ thể cường tráng mới không dễ sinh bệnh.”

Tiểu Huy nhìn mấy cái túi giấy dầu, nuốt nước bọt, nó ngửi dược mùi thịt nha, “Tiểu Huy biết rồi.”

Ai mà không muốn ăn nhiều chứ?? Chỉ là không có mà thôi, Chung Ly Tình Nhi cảm giác mình nói thừa rồi, mỉm cười đứng dậy, ” Ngụy Trữ, ngươi đừng rầu rĩ thế, đây là đồ ăn còn dư lại, không phải làm vì các ngươi đâu, cứ thế đi, ta đi đây.”

Ngụy Trữ nhìn túi đồ ăn trên bàn, hít sâu rồi không nói gì nữa, ” Đại phu đi thong thả. “

Đến ngày thứ tư, không khí trong thành Thanh Châu khẩn trương hẳn, người trên đường nhiều hơn, cửa thanh mỗi ngày đều đánh mấy trận nhỏ làm gương, người rời đi ngày càng nhiều, binh sĩ canh phòng tăng hẳn, xung đột hình thành càng thấy rõ.

Buổi trưa, một đoàn người mặc thanh y cưỡi ngựa xuất hiện ở ngoài thành, một người trong đó xuống ngựa lấy lệnh bài ra, thủ lĩnh đội canh thành mặt tái mét, “Không biết đại nhân có gì phân phó?”

“Mở cửa thành ra, dẫn bọn ta đi gặp thành chủ Tiết Thành Nhân, hoàng thượng có hoàng lệnh.”

Sắc mặt tên thủ lĩnh đại biến, hiện tại cửa thành đang chặn không ít người bên trong muốn chạy khỏi thảnh Thanh Châu, nếu mở cửa, người chạy không nói, nhưng để những người này thấy được thì…

“Có gì không ổn à? Sao không mở cửa thành?” Tiếng ồn ào bên trong không thể che giấu được, thanh y nhíu mày hỏi.

Tên thủ lĩnh đổ mồ hôi như mưa, tay đặt sau lưng ra hiệu, một binh lính nhanh chóng chạy đến phủ thành chủ, mặc cho đám người đang bất bình, kêu ca phía trong, chuyện này để sau, nếu giờ xử lí không tốt, mọi chuyện đổ bể hết.

Thanh y không nói nữa, trở lại trong đội ngũ, lạnh lùng đứng chờ, một lát sau mới thấy cửa thành nặng trịch mở ra, đoàn người ra roi quất ngựa chạy đến phủ thành chủ.

Còn ở trong phủ thành chủ, Tiết Thành Nhân đang sứt đầu mẻ trán, nghe hoàng lệnh đến, sắc mặt khó coi vô cùng, không phải đã khống chế được rồi sao? Sao hoàng thành lại biết được? Lệ nhi không có gửi thư nói là hoàng thượng đã biết đâu.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi chuẩn bị, đem mấy người đó giấu cho kỹ, trước xem xem hoàng lệnh nói gì.”

”Tuân lệnh.” Cả đám người nhao nhao nói, rồi nhanh chóng giải tán đi làm chuyện mình phải làm.

Rất nhanh, nhóm thanh y đã đến trước cửa phủ, đồng loạt xuống ngựa, đứng chỉnh tề, tay áo người dẫn đầu có hoa văn nâng hoàng lệnh, “Hoàng lệnh đến, thành chủ Thanh Châu nhận lệnh.”

Cửa phủ mở ra, binh sĩ xếp thành hàng, Tiết Thành Nhân dẫn đầu xuất hiện trước cửa, mỉm cười, còn lộ chút kinh ngạc, ”Không ngờ Thanh Sử tự mình truyền hoàng lệnh đến, mời vào.”

Thanh Sử liếc hắn một cái, tay cầm hoàng lệnh bước vào phủ. Trong chính sảnh, Thanh Sử đứng ở vị trí chủ vị, nâng hoàng lệnh lên cao, giọng nói uy nghiêm, “Thành chủ Thanh Châu Tiết Thành Nhân tiếp Hoàng lệnh.”

Tiết Thành Nhân dẫn đầu mọi người quỳ xuống, trán chạm đất, hai lòng bàn tay giơ cao lên đầu, nghe thánh dụ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: thành Thanh Châu xuất hiện tình trạng dịch bệnh nghiêm trọng, thành chủ Tiết Thành Nhân giấu giếm không báo, phải trừng phạt, nhưng tình hình đặc biệt, sẽ xử phạt sau, lệnh phải toàn lực xử lý việc này, lấy công chuộc tội, không phụ kỳ vọng quân vương. Hoàng thành phái rất nhiều thái y đến, do Hoàng viện thủ, Hoàng thái y dẫn đầu, giao cho Cửu công chúa Chung Ly Tình Nhi toàn quyền chỉ huy, khâm thử. “

Tiết Thành Nhân hai tay nâng cao tiếp nhận Hoàng lệnh, thực sự không ngờ được vị Cửu công chúa ẩn dật trong nhân gian kia sao lại xuất hiện ở đây, không phải nàng đang ở đất phong của Vạn Hầu sao?

”Thanh Sử, Cửu công chúa đến cùng ngài à? Ta nên yết kiến nàng ở đâu?”

Thanh Sử chắp tay sau lưng, “Hoàng thượng có nói, Cửu công chúa không muốn dính vào mấy chuyện phiền toái, nàng biết chút y thuật nên vì dịch bệnh này mà đến, đợi người thái y viện đến sẽ tìm gặp, Tiết thành chủ đừng suy nghĩ nhiều, nên nghĩ xem làm sao qua được ải này đi, hoàng thượng bảo ta nhắc nhở ngài một câu, ‘đừng có theo vết xe đổ của Lệ Châu vào 30 năm trước’. ”

Toàn thân Tiết Thành Nhân run rẩy, hắn sao mà chưa nghĩ đến chứ, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi, “Được, Tiết mỗ cẩn tuân thánh dụ. “

Thanh Sử không muốn nhiều lời, phất tay áo, “Vậy ta cáo từ.”

Mà Tiết Thành Nhân vốn cũng không muốn giữ họ lại trong phủ, nhất là bây giờ khắp nơi đều có nhược điểm, hắn còn ước gì họ mau rời đi lẹ lẹ, Thanh Sử và Tử Sử đều là thân tín của hoàng thượng, tuy không phải là chức quan gì, nhưng quyền lực còn hơn quan thường rất nhiều, khó mua chuộc lắm.

“Ừ, trong phủ bề bộn, lại loạn trong ngoài, Tiết mỗ không dám giữ ngài, lần sau Thanh Sử đến, Tiết mỗ sẽ chiêu đãi đàng hoàng.”

Chờ đoàn người rời khỏi phủ thành chủ, Tiết Thành Nhân không cười nữa, trầm mặc ra lệnh, “Ngụy Vinh, cho người đi theo, xem họ ra khỏi thành hay đi đâu, ta đoán họ đi gặp vị Cửu công chúa kia, Từ Tử, ngươi hãy đi điều tra xem vị Cửu công chúa này đến đây từ khi nào, còn có lúc nàng ở Thanh Châu thì đã làm gì.”

Trong nhóm phụ tá phía sau, một văn sĩ trung niên và một tướng lãnh chắp tay lại, “Tuân lệnh.”

Nhìn đoàn người đi xa kia, Tiết Thành Nhân lo lắng vô cùng, hoàng đế muốn nhân cơ hội này đoạt binh quyền của hắn sao? Không dễ đâu, cho dù Thanh Châu giống như Lệ Châu năm đó, chết hơn một nửa, thì Chung Ly Tường Vân cũng đừng nghĩ đánh chủ ý lên Thanh Châu, vì Thanh Châu này chỉ có một chủ nhân, chính là hắn — Tiết Thành Nhân

Nhóm người Thanh Sử đi đến trước cửa Bách phủ, lưu loát xuống ngựa, đưa bái thiếp cho đứa bé canh cửa đang không biết làm sao kia, nó tiếp nhận rồi xoay người chạy vào trong, mấy người này trông thật đáng sợ.

Bách Nam nhìn sổ sách mà phá sầu, tổn thất lần này quá lớn, mấy năm này xem như làm không công, còn không biết Thanh Châu sau này còn giá trị gì không, nếu giống Lệ Châu…

“Lão gia, bên ngoài có người cầu kiến, đây là bái thiếp. “

Bách Nam ngẩng đầu, cái này từ khi nào Bách hủ thanh tĩnh lại trở nên náo nhiệt thế này? Đây chính là phiền toái trong truyền thuyết sao…

Nhận bái thiếp, nhìn một chút, vốn đang bất mãn, đột nhiên kinh hách, thiếu chút nữa ném luôn bái thiếp….Thanh Sử, sao lại là Thanh Sử, bước ra từ danh môn thế gia ở hoàng thành sao lại không biết sự tồn tại của thanh sử chứ, nhưng sao họ lại đến nhà mình, muốn tìm Bách gia thì cứ trực tiếp ở hoàng thành ra lệnh là được, không phải sao? Hơn nữa đến Thanh Châu, sao không đi tìm Tiết Thành Nhân?

“Nhanh, mở cửa ra nghênh đón, quản gia, gọi Bách Thanh đến, phu nhân theo ta ra ngoài.”

Bách phu nhân vốn ngồi gần đó đang thêu hoa, hiếm khi thấy lão gia thất thố như thế, không dám hỏi, vội thu dọn đồ thêu rồi theo ra ngoài, Bách Thanh như ngựa hoang chạy đến.

Cửa lớn mở ra, đoàn người Thanh Sử đi vào, BÁch Nam chạy tới đón tiếp, chắp tay nói: “Không biết là Thanh Sử đến, tiếp đón chậm trễ, mong ngài thứ tội.”

Thanh Sử gật đầu, không có kiêu căng giống như ở phủ thành chủ, nhưng không có bình dị, dễ gần, “Không cần khách khí, bản sứ cũng gặp lão nhân gia Bách gia mấy lần, ở Thanh Châu này xem ra Bách gia rất có phân lượng, lệnh tôn rất lợi hại. “

Bách Nam hơi khom người biểu đạt cám ơn, làm tư thế mời, “Mời vào trong. “

Thanh Sử quan sát xung quanh, dò xét một lúc,toàn bộ phủ đệ trừ một cái viện, hắn đều thu vào mắt, viện kia….Khí tức thâm sâu khó lường, trong chớp mắt, khiến hắn chảy cả mồ hôi lạnh, nếu không pải hắn hông lộ ra chút địch ý nào, không chừng khí tức tỏa ra không nhẹ nhàng đến thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play