Tịch Tình Nhi cứ cách 5 ngày sẽ lên núi hái dược thảo, đương nhiên điều kiện là thời tiết cho phép, tiểu hài tử kia vẫn lặng lẽ đi theo nàng,lúc nàng chợp mắt tường hay vụng trộm nhìn, nàng vừa động lập tức lùi về phía sau, khiến Tịch Tình Nhi nhịn cười cũng vất vả.

Tiểu Ngọc ở trong không gian cười lăn lộn trên đất, “Tỷ tỷ, thằng nhóc đó vui ghê, nó nghĩ rằng tỷ không có phát hiện ra nó!”

“Không biết tiểu hài tử nhà ai lại trốn ra ngoài chơi, không sợ người lớn trong nhà lo lắng sao!”

Tiểu Ngọc bĩu môi, “Tỷ tỷ, ánh mắt tỷ sao vậy, thằng nhóc này đâu phải là người?”

Khoé miệng Tịch Tình Nhi co rút, bị nhìn một cách khinh bỉ, “Không phải người? Vậy là quỷ giống tỷ trước kia?”

“Không phải, là yêu tinh, chính xác là nhân sâm vạn năm tu thành, nhưng cũng thật kỳ quái, theo lý tu vi vạn năm phải ổn định mới đúng, nhưng tu vi của thằng nhóc này không biết vì sao lại giảm.” Tiểu Ngọc vò tóc, thật kỳ quái.

Tịch Tình Nhi hơi nhíu mày, sau cũng giãn ra, điều này có liên quan gì đến nàng đâu? Cho dù nàng thật sự hảo tâm giúp đỡ, không chừng bị người ta hiểu lầm là nàng ham cái bản thể nhân sâm à! Nói đi nói lại, nhân sâm vạn năm đúng là có lực hấp dẫn, nghĩ lại trong Tân Bạch nương tử truyền kỳ thỏ tinh khi biến thành người thì có râu, nhưng đó là lão nhân còn đây là tiểu hài tử mà

“Về thôi, bằng không ca ca lại lải nhải nữa.” Thu dọn xong, khoé mắt liếc nhìn sang tiểu hài tử đang núp ở một bên, khoé miệng nhếch thành một nụ cười, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ càng khiến nàng nguyện ý thân cận.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Về đến nhà, nhìn xa xa, hiếm khi không thấy Chung Ly Dạ đứng chờ,cảm thấy hơi kinh ngạc, gần hai năm sống chung, quan hệ giữa hai người so với huynh muội bình thường còn thân hơn, mỗi lần nàng từ trên núi trờ về, đã tấy hắn đứng đằng xa chờ nàng, trong lòng thật cao hứng, dù sao ai cũng muốn rằng mình được xem như là bảo bối.

Vận khởi linh lực tra xét bốn phía, phía trước sân có thể nghe thấy tiếng binh đao va chạm, trầm mặc,không cha giấu thực lực nữa, vận công chợt loé biến mất.

Tịch Tình Nhi không có lỗ mãng xông lên phía trước, đánh giá tình huống trong viện, Thì Văn Chi bị bốn người vây công đã không cống đỡ nổi, Chung Ly Dạ tương đối có vẻ thoải mái, sáu người vây công cũng không chiếm được tiện nghi, có điều qua một lúc, nội lực hắn không đủ cống trả, như vậy, bị thua là tất nhiên, hiển nhiên hắn cũng biết nhược điểm của mình, xuống tay càng nhanh gọn lẹ. Còn một người chỉ đứng nhìn, đeo khăn che mặt, hiển nhiên có bộ dáng của người không đàng hoàng, chính xác là người xấu.

Tịch Tình Nhi nhìn xung quanh, không thấy ai khác nữa, không biết đây là quân tiên phong, hay là tự tin cho rằng những người này có tể bắt được họ, nếu là hai năm trước thì có khả năng, nhưng bây giờ thì…

Lấy một chiếc khăn che mặt lại, nàng vẫn không nên lộ mặt thật ra, mọi người đều đang đánh nhau, vậy nàng thêm chân vào cũng chả sao. Hai năm nay nàng luôn tu luyện linh lực, chưa bao giờ gián đoạn, ở trong không gian của Tiểu Ngọc tu luyện ít nhưng thành tựu đạt nhiều, sau lại khi ổn định linh lực, nàng căn bản dùng thân thể đi vào, khiến mọi phương diện của cơ thể đều đạt tới cực hạn, cho nên, nàng tuy rằng không có luyện chiêu thức gì, nhưng thủ đoạn giết ngời kiếp trước nàng học, dư sức đánh bại mấy kẻ này.

Nhìn tên kia cũng đủ biết là thủ lĩnh, Tịch Tình Nhi không có khách khí, vừa ra tay đã dùng sát chiêu, kinh nghiệm kiếp trước dạy nàng rằng lúc đối đầu ới địch nhân tuyệt đối không được nương tay, nếu không về sau sẽ hối hận, lúc ấy,bảo vệ tính mạng đặt lên hàng đầu.

Tên thủ lĩnh bị tấn công trở tay không kịp, luống cuống tay chân tiếp chiêu, nhưng chiêu tức của Tịch Tình Nhi quỷ dị không nói, mỗi chiêu đều đánh vào điểm yếu hại, căn bản không thể đoán được hướng đi của chiêu

Không hổ là thủ lĩnh, thân thủ rất tốt, nhưng mà…… Tịch Tình Nhi lạnh lùng cười, một tia linh lực theo tay nàng vào thân thể y, ngay từ đầu còn không có cảm thấy, không bao lâu nội lực trong người tán loạn làm y không xuất chiêu được, bị Tịch Tình Nhi một cước đá ngả lăn, thủ hạ không lưu tình đánh vào huyệt huyệt Bách Hội.

Từ lúc Tịch Tình Nhi ra tay đến lúc hắc y nhân ngã xuống không đến 3 phút, tình huống biến hóa, mấy hắc y nhân khác nhằm vào Tịch Tình Nhi ra tay, Tịch Tình Nhi cười lạnh, nàng cũng không phải là quả hồng mềm, không phải muốn nắm là có thể nắm.

“Một người cũng không lưu lại.”

Thì Văn Chi và Chung Ly Dạ nghe giọng nói mang sát khí nay thật quen thuộc, giật mình hiểu ra,, quả thật một người cũng không thể lưu lại, hiện tại bọn họ có bản sự này, một người không thể cho đi, lỡ đâu kéo một đám tới, ba người họ sao chống lại nổi

Nhưng nhìn thấy Tịch Tình Nhi nâng tay vung một lần đã giết một người, hai người học có chút không thích ứng được, đây vẫn là nàng công chúa lá ngọc cành vàng sao? Vẫn là là vị công chúa ngày ngày nghiên cứu thảo dược? Đây rõ ràng là một tu la!

Nhìn tất cả hắc y nhân ngã xuống hết, Tịch Tình Nhi lấy khăn che mặt lau tay, không nhìn mặt hai người, ngồi xổm xuống tháo khăn che mặt của tên thủ lĩnh ra, “Ca, ca biết người này không?”

Chung Ly Dạ ném nghi vấn ra sau đầu, nhìn thoáng qua người nằm trên đất, nhíu mày, “Không biết, một chút ấn tượng đều không có.”

Tịch Tình Nhi đứng dậy, “A Thì, đem toàn bộ đám người ném ra phía sau núi, ca ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Nàng không phải là không có chủ ý, chỉ là ngay lúc này, phải để Chung Ly Dạ nghĩ biện pháp có vẻ tốt hơn

Chung Ly Dạ nghĩ nghĩ, đang muốn nói chuyện, Tịch Tình Nhi thủ thế, mở cửa viện đã đóng lại, thấy từ đằng xa không ít người chạy bộ đến đây, ở giữa tách ra để bốn kỵ binh chạy đến, mấy người cưỡi ngựa vọt đến trước, đến trước cửa, một người thân hình lưu loát nhảy xuống

Chung Ly Dạ tiến lên từng bước, đẩy muội ra phía sau, Thì Văn Chi bảo vệ bên cạnh, tuy biểu hiện vừa rồi cho thấy nàng có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng vẫn theo thói quen muốn bảo vệ mình.

“Thuộc hạ là tham tướng của Thần Vạn Hầu tướng quân – Khương Dịch Trí tham kiến đại hoàng tử, cửu công chúa.” Một người mặc tướng phục, không có quỳ xuống, chỉ hơi khom người cúi đầu ôm quyền hành lễ, ba người khác cũng làm động tác y chang như vậy, đại khái là quy chế của quân nhân nơi này, Tịch Tình Nhi thầm nghĩ.

Chung Ly Dạ thả lỏng tâm tình, ngay từ đầu nhìn thấy những người này, liền có cảm giác, bọn người đuổi giết ba người họ không có quang minh chính đại đến đây đâu, bởi vì bọn chúng không dám đối kháng với quân nhân, đây không phải là cuộc ám sát bình thường.

“Miễn lễ.” Chung Ly Dạ tùy ý giơ tay lên, khí chất hoàng tử ẩn dấu hai năm nay bùng phát, làm mấy kẻ đứng gần cũng không dám xem thường, bất quá, bị đuổi giết liên tục mà còn có thể sống sót đến bây giờ, hơn nữa lẩn trốn hai năm, vị hoàng tử này cũng tài giỏi lắm đây

Bốn người khoanh tay đứng thẳng một bên, Khương Dịch Trí cúi đầu tiếp tục nói: “Tướng quân nhận được tin hai vị điện hạ ở đây nên tức tốc chạy đến, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải mất một canh giờ mới đến được, hy vọng đại hoàng tử và cửu công chúa có thể thứ tội.”

Chung Ly Dạ mỉm cười, cũng không hỏi vì sao lúc bọn hắc y nhân đến đây bọn họ không đến cứu giá, tin tưởng Vạn Hầu tướng quân sẽ cho hắn lời giải thích, “Là ta không có thông tri cho Vạn Hầu tướng quân, không thể trách ông ta được, mấy người các ngươi theo ta vào trong, còn những người khác thì chờ ở ngoài sân nhỏ

“Tuân mệnh.”

Bốn người Khương Dịch Trí vừa bước vào trong đã thấy mấy hắc y nhân nằm dưới đất, cũng không giật mình, nếu không có những người này dẫn đường, bọn họ cũng sẽ không tìm thấy đại hoàng tử cùng cửu công chúa đã mất tích, việc này tuy rằng không có công khai, nhưng ở trong mắt những người hữu tâm, đã sớm không phải bí mật gì nữa, ai cũng muốn tranh công, cử người tìm kiếm khắp nơi, nhưng có ai nghĩ đến, hai người thân phận tôn quý này lại lẩn trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc gần hai năm, tính nhẫn nại này không có một hoàng tử hay công chúa nào so sánh được.

“Hoàng huynh, nhờ bọn họ đem đám hắc y nhân này đi xa một chút” Vốn là, ba người họ định thủ tiêu mấy cái xác này, sau đó tìm nơi khác ẩn trốn, hiện tại xem ra không cần rồi, có đám quân nhân này ở đây, không có ai ngốc cùng quân nhân đối kháng. Nhìn tình huống này, nếu nàng tính ở đây lâu dài, không thể để đám hắc y nhân này làm ô uế nơi ở được.

Chung Ly Dạ đương nhiên hiểu, nhìn đám quân nhân kia, khoé miệng Khương Dịch Trí co rút dữ dội, không hỏi, lập tức gọi vài người đến đem thi thể đưa đi.

Chung Ly Dạ nhìn hắn cười cười, “Cảm tấy kỳ quái khi ta không lưu lại một người để tra khảo?”

Khương Dịch Trí không nghĩ tới Đại hoàng tử sẽ chủ động nói, hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, trong quân đội, vẫn hay giữ một tên để tra khảo.

“Mọi người đều là người thông minh, sẽ không không lộ sơ hở để tìm phiền toái cho chính mình, người đuổi giết bọn ta có thể đơn giản tìm nơi ẩn nấu này,cũng không đơn giản, giữ bọn hắn lại cũng vô dụng.” Có thể khẳng định, hung thủ ở trong cung, chính là không biết ở cung nào, nhưng hắn nhất định sẽ tìm ra.

Khương Dịch Trí cảm thấy hổ thẹn, hắn an an phận phân đứng ở một bên nhìn Đại hoàng tử, không dám thể hiện cái biểu tình nào.

Chung Ly Dạ khoé môi co rút, hắn hiện tại là hổ lạc bình dương, trình độ bắt nạt người khác còn quá kém, quay đầu nhìn muội muội, trong mắt đầy ôn nhu, “Tình Nhi, muội đi rửa mặt trước rồi thay quần áo, một lát nữa đừng khiến Vạn Hầu tướng quân kinh sợ.”

Tịch Tình Nhi cúi đầu nhìn quần áo trên người, quả thật, mộc mạc không nói, còn dính đất, nhắc đến đất “A Thì, đến sau núi đem giỏ dược thảo của ta về, ta để đường không xa.”

“Vâng.” Thì Văn Chi vẫn im lặng thủ hộ ở phía sau, nghe Tịch Tình Nhi nói lập tức đến cửa.

“Hoàng huynh, muội vào trước.”

“Đi thôi.”

Tịch Tình Nhi vẫn đứng ở phía sau Chung Ly Dạ, thân hình còn thấp hơn thân ca ca, bị hắn cố ý chắn lại không cho người khác thấy mặt nàng, điều này càng hợp ý nàng, điệu thấp a điệu thấp, không che khuôn mặt này, sao mà điệu thấp được?

Tắm giặt sạch sẽ, nhìn xiêm y diễm lệ áp dưới đáy hòm, thật sự là…… Rất hoa lệ, chỉ có một ngày thôi, nhẫn nại vậy. Nghĩ nghĩ, đem tóc vấn lên, phần tóc dưới rũ xuống, nhìn tuỳ ý vô cùng, nhìn rất hợp với khí chất của Tịch Tình Nhi, có thể thay một thân y phục hoa lệ này ra sẽ thích hợp hơn.

“Tiểu Ngọc, đệ biến thành trâm cài tóc được không, tỷ không nghĩ sẽ đeo trang sức lên ngươi.”

“Không thành vấn đề, giao cho Tiểu Ngọc.”

Tịch Tình Nhi bật cười, Tiểu Ngọc chính là trang sức vạn năng, muốn biến dạng gì liền biến cái dạng đó, tôn hầu tử nó còn biến được nữa là

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play