Edit: Tịnh Hảo

Đợi cô đã lâu, xác định cô ở đó bất động nhìn mình, hai ngày không gặp cô liền mất trí nhớ?

Nhanh chóng xoay người, chân phải vừa bước lên chưa tới 10 cm, đã cảm thấy trên cổ tay chợt bị siết lại, đau nhói, cơ thể xoay tròn 180 độ cô nhào vào trong ngực ấm áp quen thuộc.

“Buông ra.”

Noãn Noãn lạnh lùng liếc anh một cái.

Tròng mắt đen Chiến Vân Không híp lại, cười nhẹ ra tiếng.

“Tiểu Noãn Noãn của chúng ta đang nháo tuồng nào đây?”

Bàn tay nắm chặt trên eo cô trói buộc.

Nháo?

Anh nghe không hiểu tiếng người à.

Người đàn ông không biết xấu hổ tay đang mò đi đâu đó.

Đôi mày thanh tú nhíu lại, khóe mắt nâng lên.

“Thủ trưởng Chiến khá lắm biến mất hai ngày giờ lại an nhàn ung dung, nhìn rạng rỡ, chắc là oanh oanh yến yến phục vụ thoải mái cho anh phải không.”

Thành thật mà nói, cô thật tò mò hai ngày nay thủ trưởng Chiến đi đâu.

“Quan tâm anh sao! Ghen à!”

Chiến Vân Không cười đến tà ác, đáy mắt sâu thẳm có sự hưng phấn không thể giải thích được, ngón tay thô ráp vuốt cằm nhỏ mềm mại của cô áp đầu liền hôn một cái.

Vừa hôn, lướt qua rồi ngừng lại, hương vị ngọt ngào, khiến anh say đắm ở chỗ sâu nhất trong trái tim.

“Đừng có lưu manh, cảnh cáo anh.”

Giận dữ liếc anh một cái, khoác cánh tay của người đàn ông, “Đây là nơi nào thật xinh đẹp.”

“Dinh thự này là tài sản của em.”

Mấy ngày trước Chiến Vân Không đã chuyển nhượng tòa nhà cũ giá trị trên trăm triệu này sang tên của cô, anh biết cô nhất định sẽ vui mừng.

Đối với sự yêu thích của cô, anh nắm rõ trong lòng bàn tay.

Noãn Noãn kinh ngạc, quay đầu suy xét nhìn người đàn ông.

“Thủ trưởng có ý gì?”

Xa xỉ quá, căn nhà này không hề rẻ, bao nhiêu cán bộ cũng muốn có một căn để sau này sử dụng khi an dưỡng tuổi thọ, nhưng chỉ dừng lại ở phương diện suy nghĩ.

“Ý tứ chính là chỗ này là nhà của em, về sau đi học em cũng ở đây, Vân Cảnh quá xa rất bất tiện, còn có anh đã cho người lái chiếc Maserati vào trong gara rồi, nếu thích đổi xe gì cứ nói với ông xã, tất cả đều mua cho em.”

Nét mặt ôn hòa của thủ trưởng Chiến cảm giác không thể tin được, anh không có ý tứ gì chỉ là đơn thuần muốn cưng chiều cô.

Muốn hỏi tại sao?

Anh đáp: Không rõ ràng lắm, không hiểu, không nghĩ ra, có thể là yêu…

Hả?

Hành động không bình thường, quá mức khác thường.

Trái tim cô vô cùng sợ hãi.

“Thủ trưởng, quỷ ám rồi hả?”

Cô nhỏ giọng nói.

“Thúi lắm.”

Vẻ mặt thủ trưởng hờn giận không vui.

“…”

Cái gọi là ăn tiệc, chính là ba mươi mấy người đàn ông bí mật mang theo một tiểu muội thuần khiết ở trong sân ăn nguyên con dê nướng.

“Các anh em, nghĩ thử trong một tháng này muốn hành hạ những con chim non như thế nào, nhắc nhở một câu lần này phải chơi mới mẻ một chút.”

Bàn tay Tinh Nhiên bẻ xuống một khối thịt chân sau lớn bỏ vào trong dĩa của Noãn Noãn, lại nhét một khối thịt khác vào trong miệng, bỏ tỏ vào trong miệng nhai, tướng ăn đừng nói tới, quá dã man, chính là người hoang dã của bộ lạc nguyên thủy.

“Đội phó Tinh, tôi nghe nói trong nhóm sinh viên đại học năm nhất này không ít người là công chúa thiếu gia của nhà lãnh đạo, chúng tôi sợ rằng tăng cường huấn luyện bọn họ không chịu nổi thôi.”

Một chàng trai mới hai mươi tuổi thay mặt 28 người phát biểu ý nghĩ trong lòng của bọn họ.

Bọn họ không phải sợ đắc tội người nào, mà loại chuyện này bọn họ phải hỏi rõ ràng trước, đến lúc đó còn có chừng mực.

“Không cần suy nghĩ quá nhiều, con mẹ nó, trực tiếp luyện tập tôi không quen nhìn đám hoàng tử công chúa bọn họ ăn sung mặc sướng da mịn thịt mềm, luyện tập tới chết, yên tâm nếu có xảy ra chuyện…” Mắt nhanh chóng liếc người khác một cái, “Có tôi làm chủ.”

Anh ta thật muốn nói, luyện tập chết mấy người Nhị Thế Tổ trâu bò bọn họ, nếu không bọn họ thật không hiểu cái gì là cuộc sống hạnh phúc đến không hề dễ dàng.

Thủ trưởng Chiến ngồi một bên vẫn luôn không có lên tiếng, chỉ là cầm nhìn điện thoại hình dáng rất kỳ quái phát ra tin nhắn, còn phải chăm sóc Noãn Noãn.

Noãn Noãn vẫn luôn buồn bực trong đầu vừa ăn, đuôi lông mày hơi nhíu không nói lời nào, lỗ tay dựng lên, nghiêm túc nghe.

Trong lòng có chút khó chịu, xem ra nhóm binh lính này muốn chỉnh bọn họ tới chết, có chút quá đáng rồi.

“1, 2, 3, 4,…”

Hai mươi chín người cộng thêm anh hai là ba mươi người, hả? Còn thiếu một người?

Vừa nghĩ tới, liền nghe được một giọng nói của người đan ông vang lên từ phía sau.

“Mẹ kiếp, đều đã ăn trước rồi hả, mau mau tránh ra cho tôi, đang đói bụng đây.”

Người đàn ông bước nhanh đến tùy ý xoa nhẹ lên đỉnh đầu của Noãn Noãn, sau đó ngồi vào bên cạnh cô.

Từ lần trước sau khi từ biệt ở Yên Vũ Hoa Đình, Noãn Noãn liền không gặp lại anh ta, nhưng cô không hối hận khi nói ra lời nói kia, cô tin tưởng một quân nhân chuyên nghiệp siêu cấp không riêng gì thể lực mà đầu óc cũng rất tốt, tố chất tư tưởng nhất định sẽ vượt qua thử thách kia.

Cổ Thanh Dạ nhập tiệc, giương mắt cùng trao đổi ánh mắt trên không với Chiến Vân Không, cởi áo khoác trên người xuống, trên người chỉ còn áo ba lỗ màu đen, lộ ra cánh tay tráng kiện hoàn mỹ giúp Tinh Nhiên mở nắp chai rượu.

Noãn Noãn trợn mắt, sức mạnh thật lớn, bên cạnh mình đều là những người gì vậy.

Đặt điện thoại xuống, Chiến Vân Không đã nói chuyện xong, cầm ly rượu đứng lên, đôi mắt như chim ưng quét mắt về phía đối diện, vẻ mặt ngông cuồng như nhìn xuống thiên hạ, lạnh giọng mở miệng.

“Các đồng chí, tôi cầu chúc các cậu trong một tháng này chơi đùa thỏa thích.”

Dứt lời, ngửa đầu uống một hơi hết sạch.

Ba mươi người trên chiến trường giết địch nhiều không kể hết sau một giây liền nâng ly cùng nhau hô to, “Cạn ly…”

Ánh trăng trút xuống, tiến vào khoảng sân của toà nhà cổ xưa, trăng sáng ngời ánh sao lấp lóe, chiếu lên trên gương mặt mỗi người bọn họ tạo nên ánh rực rỡ đẹp nhất.

Giờ khắc này Noãn Noãn cười thầm, có lẽ hiện tại cô mới hiểu rõ cái gì là người đẹp nhất, cái gì là lãnh thổ chân chính không thể xâm phạm của anh hùng.

Nhìn gương mặt đẹp trai của bọn họ mà trong lòng đầy tiếng cười, cô cảm thấy thật hạnh phúc.

Sau này, Noãn Noãn sẽ vẽ lại một bức tranh về cảnh tượng ngày hôm nay, về sau bức tranh này sẽ trở thành toàn bộ nhớ nhung về Chiến Vân Không…

Đây đều là nói sau.

Qua ba lần uống rượu, tất cả mọi người uống có chút nhiều, Noãn Noãn mới vừa rồi từ trong miệng Cổ Thanh Dạ mới biết được anh ta cũng là một trong những huấn luyện viên, lại còn rất khéo phụ trách khoa nghệ thuật của bọn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play