Đỏ mặt từ đầu đến chân, Noãn Noãn cảm thấy thở đều ra khí nóng.
Che hai má đang đỏ ửng, tóc gáy cả người dựng thẳng.
Vừa khó chịu vừa đánh giá người đàn ông cực phẩm này. Trời ạ, tiếng nói thật dễ nghe như muốn mê hoặc lòng người.
Ngoan ngoãn ngồi, sau đó liếc trộm nhìn chăm chú người đàn ông đang giúp cô bôi thuốc, trong lòng không khỏi tán thưởng.
Thượng Đế ơi, anh ta không phải do người sinh chứ, mẹ nó rất soái, đến thần còn căm phẫn, thiên lý cũng không tha.
Dường như được quỷ thần điêu khắc, ngũ quan tinh tế, dưới cái trán đầy đặn là đôi con ngươi đen hãm sâu như biển rộng, sâu không lường được, sâu
không thấy đáy, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt anh ta trong vòng một giây là có thể bị con ngươi sâu sắc của anh ta hút đi toàn bộ linh hồn.
Mũi thẳng, môi lạnh mỏng, cằm cương nghị.
Người đàn ông phối hợp với mười phần khí phách, bướng bỉnh, cương quyết,
giống như vương gia kiêu ngạo của vũ trụ, một cái ôm vào lòng của anh ta dường như có thể vì người con gái mà chống lên một mảnh thế giới.
Vùi vào lồng ngực đầy ấm áp và an toàn, Noãn Noãn khẽ hừ một tiếng.
“Hừ, không phải chỉ là vẻ ngoài đẹp thôi sao, cuồng cái gì mà cuồng.”
“Tôi đẹp trai không?”
Chiến Vân Không vẫn như cũ chuyên tâm xử lý vết thương của Noãn Noãn, lúc này mà không khởi sắc tâm thì thực có lỗi với chính mình.
Thật sự
hoài nghi cô gái này ăn cái gì lớn lên, làn da so với sữa còn trơn hơn,
sờ một cái phát ra âm thanh, thích đến nỗi không muốn buông tay, lưu
luyến không buông.
“Hả?”
Đột nhiên bị hỏi, nhất thời Noãn Noãn không biết mở miệng trả lời như thế nào.
“Đẹp trai.” Thành thật trả lời cộng thêm ngón cái, khẳng định gật đầu.
Khóe miệng Chiến Vân Không cong lên, chính mình cũng không biết, nụ cười của anh ta có bao nhiêu soái.
“Đẹp trai thì em nhìn nhiều chút.”
Dựa vào, nghe như thế nào quen tai như vậy.
Nguyên văn có phải nên nói như vầy: “Ăn ngon thì em ăn nhiều một chút.” hay không.
“Chú à, chú kiêm chức sao?”
Nếu dẫn anh ta đến phòng vẽ tranh làm người mẫu, tiền mỗi tháng tuyệt đối
có thể dùng ki hốt, bao tải đựng, xe vận tải, cuối cùng là đếm mỏi cả
tay.
Không đuổi kịp suy nghĩ của cô gái, Chiến Vân Không hỏi lại một câu.
“Kiêm chức, chú? em nhìn tôi già lắm sao?”
Nói đùa, mình đường đường là thượng tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay
của quân khu, một đội trưởng bộ đội đặc chủng kiêm chỉ huy tác chiến,
chiến tích 20 năm siêu cấp huy hoàng, Vương của bộ đội đặc chủng thế
giới, thế mà bị người ta gọi là chú.
Khó chịu, con mẹ nó rất khó chịu.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông chợt âm trầm lạnh băng, Noãn Noãn thông minh nghĩ.
Quả nhiên, đàn đông thích nghe những lời khen, thật đúng là động vật thối nát mà.
Chị Tinh nào đó nở nụ cười rực rỡ nhất, từ từ nói.
“Chú à, tôi chân thành mời chú tham gia vào đội ngũ người mẫu của chúng tôi, chú còn sáng hơn cả ngôi sao, khuôn mặt tuấn tú của chú nên được nhiều
người nhìn thấy thì mới thể hiện được giá trị cùng ý nghĩa thật sự của
chú trên cõi đời này.”
Không thích bị gọi là chú, tôi đây kêu cho anh tức cho chết, hừ hừ.
“Ý của em là nếu tôi không làm người mẫu thì 25 năm qua tôi đã sống rất uổng phí?”
Nhà họ Chiến là quả hồng tam thể, chỉ cần là con trai của nhà họ Chiến đều
phải tham gia quân ngũ, hơn nữa người người đều là chức nghiệp quân
nhân, có thể dùng hai chữ thô tục để khái quát ‘cưỡng bức’.
Hai tay tự nhiên ôm cổ Chiến Vân Không, Noãn Noãn cũng không hề biết hành động này khiến hai người có bao nhiêu mờ ám.
“À, thì ra chú đã 25 tuổi rồi, thanh niên của năm, nhìn thân hình của chú chắc hẳn là bộ đội đặc chủng.”
“Làm sao biết được?”
Đêm nay số câu mà Chiến Vân Không nói với cô gái này còn nhiều hơn tổng số câu mà 25 năm qua anh ta nói với người phụ nữ khác.
Đương nhiên bao gồm bà mẹ đáng yêu kia của anh ta.
Không hiểu sao thích sự gần gũi của cô ấy với anh, tiếng nói không khỏi mềm mại vài phần.
Noãn Noãn đắc ý cười.
“Hương vị, trên người chú tỏa ra hương vị của người đàn ông giàu lòng hy sinh và ý chí kiên cường, đặc biệt nồng đậm.”
Khóe miệng Chiến Vân Không miễn cưỡng cong lên, còn lớn hơn viên kẹo toffee [1] thỏ trắng, đặc biệt nồng đậm.
[1] một loại kẹo làm từ caramen với bơ.
“Quen Chu Tường hả?” Cầm băng gạc, cúi đầu quấn băng kĩ miệng vết thương đầu gối của Noãn Noãn.
“Con rùa nhỏ kia hả, cũng tính là quen.”
Thời trung học, Chu Tường đã bắt đầu theo đuổi Noãn Noãn, ỷ vào cha mình
quyền cao chức trọng, ở trường học ăn nói ngang ngược, từng bỏ ra một số tiền lớn mua 9999 đóa Mân Côi, bị Noãn Noãn từ chối thẳng thừng trên
sân thượng đầy hoa của trường, vì vậy mới có một trận mưa hoa đầy rực
rỡ, sự kiện năm đó chấn động một thời gian.
“Nếu hắn có những hành vi vô liêm sỉ với em, em sẽ làm sao?”
Cô ấy vẫn còn chưa biết Chu Tường đã làm những chuyện như vậy, Chiến Vân
Không băng bó xong hai đầu gối, ôm Noãn Noãn ngồi trên ghế đối diện anh
ta, tính hỏi thử một câu.
Hắn rất ngạc nhiên trong cái đầu nhỏ bé của cô gái này có thể nói ra cái đáp án gì.
“Vậy phải xem vô liêm sỉ bao nhiêu, nếu chỉ là hành động nhỏ không tổn hại, chị đây sẽ tha thứ cho hắn.”
“Nếu như liên quan đến vấn đề trong sạch thì sao.”
“Tôi đây khiến cho hắn biến thành thái giám cuối cùng của nước J từ khi
trước tới nay, rồi treo bảo bối của hắn trước cửa ký túc xá thị ủy, làm
cho tội ác vô liêm sỉ của hắn tung bay trong gió, thật đẹp!”
Biến thái sao, trò tà ác này của Noãn Noãn, trên thế giới như vậy rất thỏa đáng.
‘ khụ khụ ’ thật sự Chiến Vân Không không thể nghe nổi nữa, tay cầm thành quyền để ở bên miệng ho nhẹ hai tiếng.
Trời giáng ma nữ, cực kỳ khủng bố, làm cho một người đàn ông từ nay về sau
mất đi quyền lợi vận động, thật đúng là sống không bằng chết.
“Cốc cốc cốc --” tiếng đập cửa vang lên.
“Vào đi.”
Tiếng nói của Chiến Vân Không vẫn lạnh lùng như trước, con ngươi đen nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ nhắn của Noãn Noãn.
Quan Lê Hiên đẩy cửa vào.
“Lão đại, người đã đưa đi, bên này bệnh viện cũng giải quyết xong, xin chỉ thị.”
Ánh mắt mơ hồ dừng lại trên người Chiến Vân Không và Noãn Noãn qua lại một hồi.
“Em gái nhỏ, theo Chiến lão đại đầu gỗ của chúng tôi sẽ có thịt ăn, nhìn kỹ thuật băng bó là biết lão đại tự tay băng bó rồi, còn cột thành nơ bướm nhỏ nữa chứ, thật đẹp.”
Đứng ở cửa xem kịch vui, Quan Lê Hiên huýt sáo, nở nụ cười lưu manh.
“Xinh đẹp em gái anh, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ, cuối cùng là chú làm rất tốt đó chú--.”
Câu trước thô tục, câu sau lại chơi chiêu, cười mãn nguyện, còn miễn cưỡng kéo dài âm cuối, vươn hai tay với Chiến Vân Không.
Cho nghẹn chết anh luôn, đáng yêu cùng tà ác, phức tạp mâu thuẫn đan xen, quả nhiên con gái thị trưởng có khác.
Lão đại bọn họ, anh dũng vĩ đại là tình nhân trong mộng của toàn thể nữ
binh trong quân khu, như thế nào lại thành chú, mà xem bộ dáng của Chiến Vân Không giống như rất hưởng thụ.
Có hi vọng, có mờ ám, có JQ.
Ánh mắt Chiến Vân Không khẽ nhếch lên, đứng dậy xoay người ôm ngang thân thể mãnh khảnh nhỏ bé của Noãn Noãn.
“Con gái phải ý tứ chút.”
Quan Lê Hiên trợn tròn mắt, đêm nay lão đại rất dịu dàng, dịu dàng làm cho anh ta cảm giác lạnh cả người.
Mới vừa rồi bị Noãn Noãn làm cho nội thương vẫn chưa hồi phục, theo sau
Chiến Vân Không im lặng không nói, lặng yên theo dõi tình hình.
Phòng bệnh cũ đã không thể tiếp tục ở, Quan Lê Hiên coi như thông minh, vừa
rồi giúp Noãn Noãn đổi phòng, đồ đạc cũng giúp cô chuyển qua.
“Chú à, cám ơn chú, lần đầu gặp mặt chúng ta ở chung coi như cũng rất vui
vẻ, bắt tay cái đi, chứng minh quân dân chúng ta đoàn kết một nhà, chú
bắt được kẻ ác kia, bàn về công trạng tôi cũng có một nữa nha.”
Đừng tưởng rằng lúc ấy cô không biết rằng anh ta tránh ở ngoài cửa nghe lén.
Sắc mặt Chiến Vân Không chợt thay đổi.
Cô gái này còn thông minh hơn cả tưởng tượng của anh ta, không nghĩ nhiều, vươn bàn tay to bắt lấy tay mềm mại nhỏ bé của Noãn Noãn, vẫn lãnh khốc như cũ.
“Đại diện toàn thể nhân dân, tôi xin cảm ơn tinh thần
dũng cảm của đồng chí Tinh Tiểu Noãn, nghỉ ngơi sớm một chút......
.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT