Edit: Tịnh Hảo

Hôm sau, trường đại học quốc lập Trung ương.

“Noãn Noãn, một tháng huấn luyện quân sự này con phải nghe lời thầy giáo biết không.”

“Dạ, con biết rồi.”

Thu Như dừng xe ở bãi đậu xe ngầm của trường học, rút chìa khóa xe ra, bà cũng không vội xuống xe mà mặt đối mặt nhìn đứa con gái của bà.

Bà quét mắt nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Noãn Noãn, bà khẽ cau mày, “Thái độ trả lời không đủ chân thành.”

“Dạ, con đã nghe rõ rồi ạ.”

Một chút tinh thần Noãn Noãn cũng không có, hôm nay hai giờ sáng mới ngủ sáu giờ sáng đã rời giường, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, trường học chính là một nơi biến thái, không phải chỉ là đến báo danh thôi sao làm gì lại làm sớm như vậy.

Thu Như vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay đặt trên vai cô, giọng nói sắc bén.

“Có tinh thần một chút, một lát mẹ dẫn con đi làm thủ tục báo danh, buổi trưa mẹ dẫn con đi ăn ngon…”

Nói tới chỗ này, điện thoại của Thu Như đột nhiên vang lên.

“Ừ, chúng tôi đã đến nơi rồi, cậu có thể đợi ở đó rồi, ừ, một lát gặp.”

Cúp điện thoại, giáo sư Thu thúc giục.

“Con gái, chúng ta mau nhanh xuống xe, có người chờ đấy.”

“Dạ.”

Noãn Noãn híp mắt lầm bầm một tiếng, bước chân chầm chậm đến bên cạnh Thu Như, hoàn toàn vẫn là bộ dạng đó chưa rời khỏi trạng thái cũ.

Trường đại học quốc lập Trung ương là trường bậc cao đứng thứ ba của nước J, có rất nhiều hệ học sinh đều rất nổi tiếng trên thế giới, dienndannleequuyydoonn vì vậy phần trăm du học sinh trao đổi ở nơi này cũng cao hơn những trường khác rất nhiều.

Lúc này là tám giờ ba mươi phút sáng, là ngày tựu trường trình diện đầu tiên.

Liếc mắt một cái, người người nhốn nháo tấp nập, đông đúc không nhìn thấy rõ, còn có rất nhiều thành viên hội học sinh đội mũ biểu thị là sinh viên tình nguyện hướng dẫn chỉ đường cho học sinh mới.

Phần lớn đều là học sinh cùng đến với người nhà, một đứa nhỏ có hai người cha mẹ, quà tặng bao lớn bao nhỏ bày ra chồng chất.

Lại nhìn bạn học Noãn Noãn, trang bị nhẹ nhàng ra trận, trên người ngoài ba lô thì không còn cái khác.

Thu Như dẫn con gái đi tới dưới cọc quốc kỳ ở giữa quảng trường, cách đó không xa vừa đúng có một vóc dáng cao lớn của người con trai đang tiến gần về phía bọn họ bên này, đúng vào lúc bọn họ thấy người con trai phất tay chào hỏi bọn họ.

“Giáo sư Thu!”

Người con trai chạy chậm tới phía trước bọn họ.

“Ôi chao, Giang Ly, giới thiệu với cậu một chút đây là con gái của tôi Tinh Tiểu Noãn, Noãn Noãn, đây là học trưởng Giang Ly trên con hai khóa.”

Khóe miệng Thu Như nâng lên mỉm cười, đưa tay túm lấy ba lô của Noãn Noãn.

Giang Ly là một trong những học trò bà rất hài lòng, cho nên giao con gái cho cậu ta giáo sư Thu rất yên tâm.

“Hả? À, chào anh học trưởng, em là Tinh tiểu Noãn, anh có thể gọi em là Tiểu Noãn, sau này xin học trưởng chỉ giáo thêm.”

Noãn Noãn lễ phép bắt tay cùng Giang Ly, coi như hai người quen biết rồi.

Mãi cho đến trưa, Giang Ly đã đi cùng với Noãn Noãn làm xong tất cả thủ tục nhập học, dẫn cô làm quen trường học, vì cô giới thiệu một số trung tâm lớn cơ bản.

Noãn noãn miễn cưỡng cười thỉnh thoảng ừ a hai tiếng, nhưng hầu hết thời gian cô đều im lặng.

Tất cả thủ tục đều ổn thỏa, chỉ còn thiếu một chuyện, là học sinh mới gặp mặt.

Noãn Noãn học tại khoa nghệ thuật thiết kế, ở trường đại học quốc lập Trung ương mà nói đây là một ngành mới, học sinh đều là đủ loại ‘trời nam biển bắc’, trang phục kỳ dị son phấn dày cả lớp, là nơi tụ họp tập trung các loại hoa khôi tuyệt thế lớn nhất.

Hôm nay Noãn Noãn ăn mặc d đ l q đ rất tùy ý, trang phục cổ điển quần jeans màu xanh lam bó sát người phô bày ra cặp đùi đẹp thon dài rất hoàn mỹ, phía trên là áo thun màu trắng, bên ngoài là áo khoác len dệt hoa văn rộng thùng thình, nhỏ nhắn trong sáng tùy ý, cách ăn mặc hợp với lúc cô yên tĩnh, gương mặt thanh tú thuần khiết nhất thời đưa tới không ít con mắt của người đi đường.

Đều là làm nghệ thuật, đối với người hay sự vật xinh đẹp ít nhiều cũng nhạy cảm sẽ nhìn lại thêm mấy lần.

Giang Ly và Noãn Noãn đi vào lớp một khoa nghệ thuật, cô chọn hàng cuối cùng ở gần cửa sau ngồi xuống, Giang Ly ngồi ở bên cạnh cô.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm nữ có dáng dấp rất lịch sự đi đến, sau khi nói một lời dạo đầu đơn giản, cả lớp 50 người bạn học bắt đầu tự giới thiệu cũng là bạn học cùng lớp làm bước quen biết đầu tiên.

Trong lúc các bạn học tự giới thiệu bản thân mình, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm nữ luôn thỉnh thoảng lướt về phía Noãn Noãn và Giang Ly bên này, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú khiến Noãn Noãn rất không thoải mái.

Nghiêng đầu cô hạ thấp giọng nói với Giang Ly, “Giáo viên chủ nghiệm đó không phải mắt lé chứ?”

Giang Ly sững sờ, đầu tiên không biết ý cô là gì.

“Mắt lé?”

“Anh không phát hiện cô ấy luôn nhìn về phía chúng ta bên này sao?” Noãn Noãn cứ có cảm giác ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm không đơn thuần, sẽ không phải là do đại soái ca bên cạnh cô chứ…?

Trong lòng suy nghĩ, đầu không khỏi mất phương hướng ánh mắt vừa nhìn gương mặt tuấn tú sạch sẽ của Giang Ly.

Mắt to mày rậm, sống mũi cao, bên dưới hốc mắt lõm sâu là đôi con ngươi đen nhánh, đôi môi độ dày vừa phải, màu da mạch nha khỏe mạnh lộ rõ vẻ đàn ông chững chạc của cậu ta.

Cười rộ lên rực rỡ, đôi mắt quyến rũ người.

Đúng là một đại soái ca, nhưng bên cạnh cô đại thần siêu cấp đẹp trai quá nhiều, đối với trai đẹp thị giác của cô có chút mệt mỏi, dĩ nhiên trừ thủ trưởng Chiến nhà cô, ha ha, vậy mà xem mãi không chán đấy!

Giang Ly quét nhìn một cái về phía trước rồi thu hồi tầm mắt lại, phát hiện Noãn Noãn đang đánh giá cậu ta, trong con người trong suốt lộ vẻ tinh nghịch gian xảo.

Cảm thấy ngẩn ra, dùng cánh tay đẩy nhẹ cô.

“Tiểu Noãn, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta không sao đâu.”

“Thôi đi, em đâu có hỏi anh cái gì, đừng khẩn trương.”

Cười vỗ lên đầu vai cậu ta, đứng lên sải bước tới bục giảng phía trước…

Từ lúc cô lên bục giảng giới thiệu bản thân mình, phía dưới liền có tiếng bàn tán thưa thớt không ngừng nghỉ, cho đến khi xuống bục giảng các bạn học vẫn còn nho nhỏ nói thầm cái gì, rất nhiều tầm mắt không rõ ý vị quét qua người Noãn Noãn.

Bên trong những ánh mắt này không khỏi có ghen tị, hâm mộ, sùng bái, miệt thị, ngưỡng mộ, chán ghét, mặt không chút thay đổi… Tóm lại rất phức tạp.

Noãn Noãn cảm thấy chẳng sao cả, nếu cô dự định đi học cũng sẽ có thể nghĩ đến loại tình huống hôm nay.

Xem ra, vẫn nên là người con gái thông minh khiêm tốn, cố gắng ít khoe khoang.

Lúc này, cuối khúc hành lang có hai người con gái cao gầy ăn mặc thời thượng tay cầm túi xách xa xỉ nhìn chằm chằm một nam một nữ trước mặt rời đi, vẻ mặt coi thường khinh bỉ.

“Cô ta là Tinh tiểu Noãn? Tôi thấy chỉ là một tiểu nha đầu.”

Khóe miệng Sophie nhếch lên, hai cánh tay vòng trước ngực, nói lỗ mãng.

"Tài sản của nhà người ta còn trâu bò hơn cậu, khinh bỉ cái gì!”

Nguyệt Chân dựa trên vách tường, móc bật lửa ra cầm trong tay vuốt vuốt, két— ngọn lửa bùng lên, đỏ rực chiếu vào đáy mắt của cô ta, tia độc ác chợt lóe lên.

Sophie liếc Nguyệt Chân một cái, nâng tay phải lên vuốt vuốt mái tóc dài màu vàng nâu, từ trong túi d i e n d a n l e q u y d o n xách LV móc ra một điếu thuốc liền tự nhiên bật lửa lên châm thuốc, hít một hơi.

“Tuy cậu cũng có tài sản, nhưng cậu đừng quên đây là Cổ Thành, cậu đều không vượt qua đại tiểu thư Nguyệt.”

“Nếu tớ dám tới nơi này sẽ không sợ giẫm qua cả thế giới, trò hay vừa mới bắt đầu, cậu đừng quên Tinh Hạ.”

Đôi mắt xinh đẹp màu đồng của Sophie hơi co lại, cười đến quyến rũ, hai tay đặt ở trong túi quần ngồi dậy đi ra ngoài.

“Đi thôi, tôi mời cậu ăn một bữa ngon, tôi tính cảm ơn cậu đã giúp tôi đi tới thành phố làm cho tôi muốn buồn nôn này một lần nữa.”

Sophie dụi tắt thuốc, bỏ kẹo cao su vào trong miệng, mắt phượng híp lại tiến lên nắm bả vai của Nguyệt Chân.

“Anh em các cậu yên tâm, lần trở về này chúng ta sẽ bồi người Cổ Thành chơi một trận lớn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play