Thiên An An cầm một bó hoa bách hợp to đứng trước cửa phòng bệnh, trợn mắt há hốc mồm.
OMG, cô không có đi sai phòng nha, nghi ngờ lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn số phòng, khẽ cau mày.
Không sai nha.
Chỉ thấy, hoa tươi đủ màu sắc bày ra tất cả ngóc ngách, nghiễm nhiên trở thành một biển hoa, đẹp khiến cô hoa cả mắt, không biết nên đặt chân vào chỗ nào.
Noãn Noãn trên giường ôm máy tính bận rộn, đã thành thói quen.
Mỗi ngày đều có người quen của cô, người không quen cô đến thăm, ngoại trừ thăm hỏi chính là hoa tươi hoặc giỏ trái cây, nếu không thì là xấp tiền giấy, quá thô tục.
Mỗi xế chiều đúng năm giờ, chính là thời gian thăm bệnh nhiều nhất.
“Noãn Noãn, thật xin lỗi, gần đây thật sự quá bận rộn, cậu bị thương mà tớ cũng không đến thăm cậu trước.”
An An thay nước trong bình cắm hoa vào cho cô, đặt trên đầu tủ giường.
Đeo cặp kính tròn to, mắt đẹp nửa hí quan sát An An.
Trong tay còn cầm quả táo đỏ mà sáng nay trước khi ra khỏi cửa thủ trưởng Chiến cố ý gọt cho cô, tóc rối bù, dieenndaannleequyydonn giống như một cây chổi khô bị một cơn gió lớn thổi qua.
“Đại tiểu thư Thiên thân mến, cậu không xuất hiện tớ liền quên cậu đi, cậu tên là, tên Thiên… cái gì hả?”
Ngẩng đầu, làm vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, nháy mắt, miệng cắn quả táo tình yêu.
Từ lúc vô tình gặp nhau ở Quỳ Hoa Các về sau, Thiên An An giống như bốc hơi khỏi thế giới, chưa từng lộ mặt.
Trong lòng đầy nghi vấn, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp hỏi rõ ràng.
Hôm nay tốt rồi, nữ chính tự động đưa tới cửa.
Đau lòng vuốt vuốt hai má phấn nộn hồng hào vừa mới bị sưng còn chưa tiêu tan.
“Mấy ngày nay học sinh ở phòng tranh đều muốn tạo phản, nói cô giáo nhỏ Noãn Noãn không quay về nữa, bọn họ sẽ nghỉ học.”
“Mẹ nó, đám nhỏ kia muốn tạo phản rồi, đợi lão nương xuất viện xem tớ thu thập bọn họ thế nào.”
Ba năm qua, chuyện cô vui vẻ nhất đó là cùng đám học sinh trong phòng tranh tiến bộ lớn lên.
Cô không phải thục nữ, không phải học sinh ba tốt, nhưng lại là một cô giáo tốt.
Nắm cánh tay An An kéo đến bên giường, trong mắt chợt lóe tia sắc bén, quét toàn thân cô ấy từ trên xuống dưới.
Thời tiết không lạnh đến mức cần phải mặc áo cổ cao, cô ấy che kín đến gió thổi vào còn không lọt.
Có loại giấu đầu hở đuôi, một tuần này rốt cuộc cô ấy đi đâu.
Lòng hiếu kỳ đầy nghi vấn, quay cuồng ở trong lòng, một phòng rất yên tĩnh, thật kỳ dị.
An An bị cô nhìn chăm chú đến dựng tóc gáy, trong lòng hoang mang, con ngươi trong vành mắt xoay chuyển lung tung.
Rút cổ tay ra, tránh thoát khỏi tay nhỏ bé của cô, ngồi xuống, cầm thuốc mỡ trên tủ, dính lên bông băng quay lại mặt Noãn Noãn, thoa thuốc lên vết thương ở khóe miệng.
“Nhóc con, tớ nghe nói, người con gái bắt cóc cậu rất thần bí, lần này ra tay quá độc ác, nhìn miệng nhỏ bị đánh, cũng muốn bị phá hỏng rồi.”
Cô nghe được tin tức Noãn Noãn bị người ta bắt cóc từ Chiến Tả.
Lúc ấy sau khi biết liền lập tức vọt tới bệnh viện, không ngờ bị người đàn ông cản trở ôm lấy eo, trực tiếp ngã trên giường.
Hậu quả có thể nghĩ, cô bị cầm thú… Muốn hỏi một tuần này cô ở nơi nào.
Đó chính là hai chữ “ổ sói”.
Miêu tả tâm tình, chỉ có bốn chữ “vui buồn lẫn lộn”.
“Không cần nhắc tới người con gái già khụ biến thái kia, lần này cứ cho là tớ bị chó mèo cắn đi, là ai cũng đã không quan trọng.”
Ngồi xếp bằng ở trên giường, ngoan ngoãn hưởng thụ mỹ nữ phục vụ.
Thời điểm An An phát hiện cả tầng lầu trừ phòng bệnh Noãn Noãn có người ra, những căn phòng còn lại đều trống rỗng, cách một đoạn sẽ có lính đặc chủng đứng nghiêm canh giữ, trường hợp thật tráng lệ, không thua gì quân trưởng lính cận vệ tập đoàn quân đội trung ương.
Cười híp mắt vỗ lên vai Noãn Noãn.
“Bà xã của thủ trưởng đúng là khác với người thường, trận thế này thật khiến người ta hâm mộ.”
Đầu tiên là sửng sốt, Noãn Noãn bất đắc dĩ cười, về vấn đề lính đặc chủng quốc gia này đứng nghiêm canh giữ một tiểu dân thường như cô, thủ trưởng Chiến và cô vừa mới tranh cãi.
Chiến gia nói, “Em không phải là người bình thường, những lính đặc chủng này vì bảo vệ an toàn cho em mà anh đã an bài, bởi vì em là bà xã của Chiến Vân Không anh, là bà xã của thủ trưởng bọn họ.”
Bà xã, nhất thời không chống đỡ được lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông, giọng nói dụ dỗ.
Hơn nữa là từ miệng người đàn ông núi băng tuấn mỹ lãnh khốc.
Càng thêm sự mới mẻ hiếm có, cảm giác càng khiến lòng người ta sinh ra nhộn nhạo, nghe càng êm tai, càng làm cho mặt cô đỏ tới mang tai.
Kết quả… Đương nhiên rồi… Cô thua.
“An An, hai ta đi ăn chè đậu đỏ ở nhà Dung Thụ đi.”
Một chiếc Maserati màu trắng, nhanh như chớp rời khỏi bệnh viện quân khu, hai chiếc Land Rover màu đen theo sát phía sau.
Khuôn viên nhà họ Chiến.
“Chiến Vân Không, tại sao không đưa nàng dâu về, con tay không trở về là có ý gì?”
Người phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa, hai tay chống nạnh, khí thế hung hăn chặn đường đi của anh, trợn mắt nhìn nhằm chằm anh.
Còn chưa xuống xe đã nghe giọng nói cao đến quãng tám của người mẹ này, lập tức không vui nhíu chân mày lại, mặt âm trầm xuống xe, không để ý Mộ Thanh Nhi đang kêu gào, lướt qua bà trực tiếp lên lầu hai, gõ cửa thư phòng.
Tiểu khốn kiếp, mẹ mày dễ dàng nuôi mày mập mạp ư, có nàng dâu cũng không dẫn về cho mẹ xem một chút, đồ không có lương tâm.
Một người đứng trong đại sảnh hồi lâu—
Nhiều năm qua, một mình bà lượn quanh bên người bốn người đàn ông nhà họ Chiến.
Sau khi chồng bà Chiến Hạo Hàn mất, bà từng bi thương quá độ có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình, bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là yêu quá sâu không bỏ được, bà không muốn hai đứa con trai mình cũng như bà quá chìm sâu vào chuyện tình cảm.
Cuối cùng chỉ mình bị tổn thương, nhưng vừa hy vọng bọn họ có thể tìm được tình yêu thuộc về mình, luôn được hạnh phúc… Thật là mâu thuẫn.
Mộ Thanh Nhi đặt mông ngồi lên ghế sofa, tức giận đoạt lấy tài liệu trong tay thư ký, ánh mắt như mang lửa nhìn tài liệu công ty, một chữ cũng không xem vào.
Một phút đồng hồ sau.
Tài liệu bị bà phiền não ném qua phía sau thư ký, đứng dậy đi ra ngoài cửa, lạnh giọng phân phó nói.
“Đưa tôi đi đại học trung ương.”
Bên trong thư phòng.
Một cụ già tóc bạc mặt hồng hào, ngồi trên ghế giám đốc, đầu tựa lưng vào ghế, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe tiếng bước chân cũng không mở mắt ra, miệng nhếch lên.
Hiền lành mỉm cười tựa như chưa từng trải qua tang thương sóng gió, tinh thần phấn chấn như cũ hiện rõ trên mặt.
Chiến Vân Không đứng yên trước mặt cụ già, chừng năm phút đồng hồ cũng không có lên tiếng.
Hai người này đang so tài đấy, xem ai mở miệng nói chuyện trước, cũng thật ngây thơ.
Cái tật xấu này vẫn tồn tại kéo dài từ nhỏ đến giờ.
Lúc này, một tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ cục diện bế tắc.
Ông cụ tránh khỏi cặp mắt nâu sắc bén của anh, mặt mày hớn hở hai tay bắt chéo đặt trên bàn, xuyên thấu qua làn khói bốc lên từ ly trà, nhíu mày nhìn anh.
Chân mày khẽ nhúc nhích, liếc cuộc gọi được hiển thị, không do dự, trực tiếp bắt máy.
“Là tôi… Ừ, biết rồi.”
“Mẹ con để con dẫn Noãn Noãn về nhà, tại sao con lại thế này, ông còn muốn gặp cháu dâu nhỏ, đồ ranh con!”
Nếu cháu trai đã nói chuyện trước, ván này coi như ông thắng.
“Thôi đi, ngoại trừ con ra, trước đây mọi người đã sớm gặp cô ấy, còn gấp gáp cái gì, quá nhiệt tình.”
Mặt Chiến Thiên Kỳ tối tăm, thân thể tà tà lười biếng dựa về phía sau, khí phách vương giả bẩm sinh lộ rõ không bỏ sót.
Thì ra là, anh và Noãn Noãn sớm có hôn ước.
Nhưng cha mẹ hai bên không d i e n d a n l e q u y d o n biết chuyện này, hai ông cụ của nhà Chiến - Tinh mới là người khởi xướng chuyện này.
Bọn họ không tiết lộ là muốn đợi thời điểm Noãn Noãn trưởng thành mới công khai, không nghĩ duyên số lại kỳ diệu như vậy.
Hai đứa tự mình gặp mặt trước.
Nghe được scandal của hai người thổi đầy trời, hai ông cụ mừng rỡ cười toe toét lập tức âm thầm liên lạc, tác hợp thúc đẩy vụ hôn nhân này.
Đến lúc này, khi Chiến gia biết được chuyện này, vừa tức giận vừa mừng khôn xiết…
Tức giận, là bởi vì, anh thống hận chán ghét nhất hôn nhân gia tộc.
Trước khi chưa gặp nhóc con, anh vẫn là người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Không gần nữ sắc, không thất tình lục dục, mỗi ngày trải qua như một hòa thượng.
Vui mừng khôn xiết, là bởi vì, trùng hợp người phụ nữ anh muốn lại là nhân vật chính trong cuộc hôn nhân gia tộc này.
Cũng may là cô, khiến anh kiên định lòng mình, đi theo cảm giác.
Hình như cũng có chút hiểu rõ rồi, thì ra là, có một loại rung động gọi là số mệnh đã định.
Cho nên, trước tiên anh lập tức quyết định muốn lừa gạt người này về nhà, rạng sáng bốn giờ một cuộc điện thoại khiến cục dân chính nháo loạn.
Đến khi hai quyển sổ đỏ rực nằm trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc anh mới lộ ra nụ cười chói mắt hiếm thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT