Không cần tự mình đến chỗ ghi danh làm, tất cả quá trình thủ tục đều do người chuyên nghiệp thông qua đường dây đặc biệt giải quyết toàn bộ trong vòng 20 phút.
Không có hoa tươi, nhẫn kim cương, không có cầu hôn lãng mạn, cô cứ như vậy xui xẻo hồ đồ lên phải thuyền giặc, gả cho Chiến thần, người được người đời kính ngưỡng trong lòng.
Người đi trên đường không nhiều, trận mưa này đột ngột, làm rối loạn tiết tấu của rất nhiều người, vì tránh mưa mà tán loạn tứ phía.
Lúc này là đèn đỏ, Maserati màu trắng nghênh ngang dừng ở giữa đường, dẫn tới ánh nhìn xoi mói của nhiều người.
Mắt liếc nhóc con bên cạnh, Chiến gia nâng khuôn mặt đẹp của cô lên, nhìn vào đôi mắt đầy nước của cô.
Cúi đầu cắn vào đôi môi trơn hồng, hung hăng hôn lên.
“Em, em nhớ kĩ, cuộc đời này Chiến Vân Không anh quyết không phụ em.”
Không có lời nói đường mật ngọt ngào, những lời thề thốt, nhưng lại khiến đáy lòng Noãn Noãn ê ẩm chua chát.
Cổ họng đau quằn quại, hừ nhẹ một tiếng, đây là người đàn ông bá đạo liều lĩnh hứa cả đời chấp niệm cô sao?
Đầu lưỡi quấn quít chung một chỗ, gắn bó như môi với răng, triền miên, tiến công, tránh né, chiếm đoạt, chơi đùa…
Hồi lâu—
Ba màu đèn giao thông luân phiên thay đổi, xe thể thao màu trắng giữa đường, nhưng vẫn bất động tại chỗ, không có người nào dám tiến lên quấy rầy, thúc giục.
Ngay cả một tiếng còi cũng không có.
Bởi vì chỉ nhìn bảng số xe thôi cũng đủ hù chết người, Cổ V7777, bảng số xe dành riêng cho thủ trưởng trung ương.
Nhìn một cái cũng biết là đại nhân vật cấp cao, lai lịch của loại biển số xe này quá lớn, nếu không đụng chết người, cảnh sát giao thông cũng không dám động tới.
Bình thường thấy loại biển số xe này, trên đường có thể tránh liền tránh, nhất định phải tránh thật xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng có thể luộc chín một trứng gà rồi, cổ họng khô khan, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi đầm đìa.
Liếc trộm người đàn ông đang lái xe, trấn định bình tĩnh, khí phách lạnh nhạt, thảnh thơi ngông nghênh, thật muốn cho một cái tát quất chết anh.
Người đàn ông đáng chết, nhiều lần như vậy rồi, một chút tiến bộ cũng không có, đôi môi mỗi lần bị anh thô bạo giày xéo đến khi sưng lên ứ máu đau rát mới dừng lại.
Định không nhìn tới anh, quay đầu sang chỗ khác, chân mày nhảy lên, cô lên tiếng kêu to.
“Dừng xe.”
Cô quá khát, đôi mắt đáng thương quyến rũ van xin khiêu chiến ý chí của thủ trưởng.
Chắp tay trước ngực để ở chóp mũi, chu miệng nhỏ, khiến lòng anh bị lật đảo.
“Thủ trưởng, em khát, xuống xe giúp em mua chai nước đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, ở không gian hẹp nghe vào như mật ngọt êm tai.
Cố ý nghiêm mặt, đầu ngón tay lạnh như băng chạm đến gò má mềm mại non nớt, lại gần bên tai cô.
“Kêu ông xã cho anh nghe một chút.”
Trong lòng phẫn hận, ngoài mặt ngoan ngoãn, nở nụ cười thanh mỹ.
“Ông xã…”
Thời điểm nhóc con ngoan ngoãn anh đều hoài nghi có phải là cô hay không, nhưng vẫn hài lòng khi đạt được mục đích, vui vẻ xuống xe.
Trong khi nhàm chán chờ đợi, Noãn Noãn nhìn xung quanh bên trong xe, không kinh hãi lắc đầu, tiền thật là một món đồ chơi tốt.
Gả cho nhà họ Chiến giá trị không ngừng tăng lên tới hàng tỉ, không trách được, có quá nhiều người tre già măng mọc vì muốn vào nhà họ Chiến quyền quý mà liều mạng như nhảy xuống biển sâu.
Cô may mắn hay bất hạnh mà lại cùng đại ác ma này dây dưa không rõ.
Cô cứ như vậy chấp nhận sự tồn tại của sổ đỏ đó?
Này dường như không phải là tính cách của cô, cứ suy nghĩ về một số chuyện.
Bàn về tướng mạo, anh là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp trong 18 năm qua, đoán chừng về sau cũng không có người bằng rồi.
Bàn về năng lực, anh là tay mắt của Thông Thiên(*), bối cảnh hùng mạnh.
Bàn về tài phú… Từ xưa thương nhân và chính trị không phân cao thấp được, anh tuyệt đối càng thêm lợi hại, bằng vào hai thẻ kia là có thể nhìn ra rồi…
Nghĩ như vậy cô thật đúng là kiếm bộn rồi.
Lúc này, vài bóng người không một tiếng động lén lút lẫn trong đám người từ từ đến gần Maserati.
Bên trong xe, Noãn Noãn đang gởi tin nhắn không chú ý tới điều khác thường, trong nháy mắt cửa xe bị kéo ra.
“Ngoan ngoãn xuống xe, không được lên tiếng.”
Nhịp tim đột ngột dừng lại, một cây dao găm sáng chói đặt ở trên cổ.
Nghẹt thở, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tròng mắt đen sắc bén quét qua mấy người ngoài xe.
Trong lòng tính toán rất nhanh chạy trốn như thế nào, bốn người đàn ông cao lớn ngăn ở ngoài xe quá chặt chẽ, muốn chạy quá khó khăn.
Tối hôm qua gặp trộm cắp, hôm nay gặp bắt cóc, cuộc đời của cô có phải quá phong phú nhiều màu hay không.
Hít sâu, muốn trấn định, nói thế nào hiện tại cô cũng là bà xã của Chiến thần, không thể nào đánh mất địa vị biến thành người nhát gan vô dụng.
“Các vị anh hùng hảo hán, có lời gì thì từ từ nói.”
Cô chậm rãi di chuyển ra ngoài, tranh thủ có thể kéo dài thời gian, đợi ông xã Chiến thần tới cứu.
Không ngờ, cổ tay bị một trong những người đàn ông cao lớn nắm lại, đột nhiên dùng sức kéo cô từ trong xe ra ngoài.
“Nhóc con, mẹ nó, ít kì kèo mè nheo, đi nhanh một chút.”
Lưỡi dao lạnh như băng đặt trên cổ trắng noãn, đau đến Noãn Noãn âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, nghiêng mặt cố gắng suy nghĩ nhìn về phía siêu thị bên kia, nhưng mà, ngoài cửa đều là người tránh mưa, mình lại bị bốn người đàn ông vây kín kỹ càng, không ai phát hiện ra tình cảnh lúc này của cô.
Tự hận mình, miệng khát cũng lựa lúc thật đặc biệt, Chiến gia của cô, anh mau phát hiện ra đi…
“Chúng ta phải nhanh hơn một chút, hai phút nữa nhất định phải đưa nhóc con này vào xe, bằng không bị phát hiện sẽ phiền toái.” Nếu như chậm một giây, nhiệm vụ của bọn thất bại là nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn.
Cơ hội tốt, lợi dụng chỗ trống, sử dụng toàn bộ sức mạnh, cố gắng tránh thoát, cố nén vết dao càng ghim càng sâu, mùi máu tanh lọt vào mũi, bị nghẹn đến muốn khóc, màu đỏ tươi chói mắt nhuộm lên áo khoác len màu trắng tuyết của cô.
Pằng, phía sau cổ bị đánh, trước mắt thoáng chốc tối sầm lại, hai chân vô lực ngã xuống đất.
Một người đàn ông vội vàng tiến lên, nhanh chóng khiêng thân thể cô lên, nhét vào trong một chiếc xe tải thương vụ màu đen, nhanh chóng biến mất trong cơn mưa phùn như sương mù.
Ba phút sau.
Chiến Vân Không gọi điện thoại đi ra từ siêu thị, trong lúc vô tình ngẩng đầu, bước chân dừng lại, cả người bốc lên sát khí, tròng mắt đen lạnh lẽo.
Chỉ thấy, cửa xe ở tay lái phụ mở toang, bên trong xe không một bóng người, hai ba bước tới gần.
Con mắt sắc bén âm trầm, như thế nào ánh mắt dừng lại ở một điểm không dời đi, trên cửa xe màu trắng loang lổ vết máu.
Giống như đóa hoa mai nở rộ, nhưng mà thật chói mắt.
Lồng ngực chấn động, cảm giác đau đớn xé rách trái tim anh, lòng nhất thời chìm vào vực sâu.
“Noãn Noãn bị người ta bắt cóc, tôi muốn cậu trong thời gian ngắn nhất tìm ra vị trí của đối phương, không được tắt máy điện thoại di động, theo dõi GPS của tôi, còn có điện thoại đi dộng của bé con kia cũng ở trên người cô ấy, lập tức tiến hành định vị vệ tinh.”
Hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh trước đây, lạnh lùng phân phó Quan Lê Hiên trong điện thoại.
Nổ máy xe, nửa giây rời đi hòa vào dòng xe cộ.
Anh không thể loạn, anh tự nói với lòng mình phải bình tĩnh, tĩnh tâm.
Đây là con đường một chiều, xe không thể quay đầu chỉ có thể chạy thẳng, đạp hết ga, giống như bão táp.
Giống như hỏa tiễn điên cuồng xông tới, cảnh sát giao thông trên đường chỉ có thể thấy trước mặt có một bóng trắng lướt qua, lại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, căn bản đuổi không kịp cũng không dám đuổi theo.
Quan Lê Hiên ở đầu dây bên kia, nghe được lời nói của lão đại, đầu tiên ngẩn ra, sau đó mở máy tính chuyên dụng trong bộ đội đặc chủng, xâm nhập vào hệ thống bộ giao thông.
Bộ đội đặc chủng quyền hạn rất lớn, có thể tùy ý vào hệ thống Internet của từng bộ, vì bọn họ thi hành nhiệm vụ mà cung cấp đầy đủ điều kiện thiện lợi.
Không tới một phút, anh ta nhanh chóng tìm được ví trí hiện tại của Chiến Vân Không, mà tín hiệu của Noãn Noãn xuất hiện không tới 10 giây liền biến mất.
“Lão đại, tín hiệu của Noãn Noãn đã bị mất, không truy được vị trí của cô ấy, nhưng mà, em vừa mới xem máy theo dõi ở chỗ hai người dừng lại trước siêu thị kia, phát hiện đối phương lái một chiếc xe thương vụ màu đen, bảng số xe là ở vùng khác…”
(*) Thông Thiên giáo chủ: là một nhân vật trong truyện Phong thần diễn nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT