Ngoài phòng bệnh là Thạch Đầu cao lớn đứng thẳng tắp.
Anh vừa mời đổi ca trực với Hổ Tử, phụ trách an toàn của bà xã thủ trưởng.
Trước kia chỉ mới nghe câu chuyện anh hùng của bà xã thủ trưởng bọn họ từ miệng Hổ Tử và Lâm Tử.
Hai người hoàn toàn là hai phiên bản bất đồng.
Hổ Tử nói chị dâu nhỏ bọn họ là người tốt dịu dàng, Lâm Tử thì nói cô dã man tinh nghịch.
Dù nói thế nào đi nữa, trong lòng anh hiểu, người con gái có thể khiến lão đại hạ mình tuyệt đối không phải là người dễ chọc.
Thạch Đầu là người thông minh, thành thật, cũng trải qua thử thách chiến trường lính đặc chủng.
Đối với người chị dâu tương lai chỉ nghe nói mà chưa gặp mặt này ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm.
Bên trong phòng giám sát.
Vẻ mặt anh tuấn trầm thấp đầy khí lạnh tuyết sương.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng đen mơ hồ trên màn ảnh, video chỉ có 56 giây ngắn ngủi.
Trong màn hình, từ đầu tới cuối bóng đen đều không lộ mặt, vẫn là vành nón rộng lớn kéo thấp xuống che đi gương mặt.
“Từ thân hình phải là một người đàn ông.”
Khuỷu tay chống đỡ trên mặt bàn, Quan Lê Hiên nhíu chân mày, đột nhiên, ngón tay anh ta chỉ vị trí nào đó trên màn hình, hô to.
“Tạm ngừng.”
Ngón tay sờ lên cổ tay của người đàn ông trên màn ảnh, khóe miệng nâng lên cười.
“Lão đại, nhìn người anh em này xem, mang đồng hồ cũng đủ xa xỉ nha, lại than nghèo với chúng ta.”
Nghe tựa như một câu nhạo báng cười giỡn, nhưng bên trong chứa hàm ý quan trọng.
Mặt Chiến Vân Không bình tĩnh lấy một điếu thuốc ra, tiếp đó lại vứt cho Quan Lê Hiên một điếu.
Châm lửa, hít một hơi, xuyên qua làn khói liếc anh ta một cái.
“Kẻ trộm mang đồng hồ kim cương, sự việc quả thật rất thú vị.”
Trong miệng ngậm khói, Quan Lê Hiên vô lại híp con mắt, ngón tay nhanh chóng bay múa gõ ở trên bàn phím.
Điều tra tất cả video của tầng 27 sau chín giờ tối.
Sau khi bóng đen thần bí từ phòng bệnh Noãn Noãn ra ngoài đi vào hành lang, hai phút sau xuất hiện ở tầng 17.
Tối hôm qua ở phòng bệnh VIP tầng 17 có một lãnh đạo lớn vào ở, dẫn đến dòng người tương đối hỗn loạn, bóng đen xuất hiện 30 giây ở bên trong rồi biến mất ở cửa thang máy, đến đây cũng không tìm được tung tích nữa.
Trà trộn vào đám đông, cải trang, sau đó rời đi không một tiếng động.
Chiêu này đối với góc chết ở rất nhiều bệnh viện quân khu mà nói quả thực có hiệu quả.
Không nháy mắt nhìn chằm chằm máy theo dõi tầng 17 chừng năm phút đồng hồ, Quan Lê Hiên mới không hiểu nghiêng đầu nhìn sắc mặt yên tĩnh bên cạnh, đáy mắt Chiến Vân Không tĩnh mịch tựa như biển rộng.
“Lão đại, anh không cảm thấy bóng đen này xuất hiện ở tầng 17 có chút kỳ quái sao, tại sao không trực tiếp xuất hiện ở đại sảnh lầu một…”
Ngón tay dụi thuốc lá vào góc bàn, dập tắt điếu thuốc, thân thể cao lớn căng ra, dựa vào thành ghế.
“Là có chút hả? Chuyện này liền giao cho cậu theo vào, dù sao gần đây cậu cũng đang nghỉ ngơi, rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Đứng lên đi theo anh rời khỏi phòng giám sát, Quan Lê Hiên gãi gãi đầu, mệt mỏi xoa nhẹ huyệt thái dương.
“Lão đại, trước tiên em cần ngủ bù, không ngại em ở phòng bệnh chị dâu nghỉ ngơi một chút chứ, dù sao phòng lớn như vậy, chỗ trống nhiều như vậy chứa em đây cũng không hề gì, hì hì.”
Chiến gia không có lên tiếng, hai tay đặt trong túi quần, nhàn nhả xoải bước đi lên phía trước, tối hôm qua anh đã đáp ứng với nhóc con hôm nay sẽ mang cô ra ngoài, thuận tiện đưa cô đi gặp một người.
Noãn Noãn đã sớm thức dậy, d đ l q đ mắt to như nước trong veo sững sờ nhìn trần nhà, suy nghĩ mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, tựa như một đoạn phim đang chiếu lại trong đầu cô.
Càng nghĩ mặt càng đỏ, hỏi tại sao lại đỏ?
Bởi vì tối hôm qua cô quyến rũ thành công, tập kích bất ngờ hôn, sửng sốt, bị cô lợi dụng ưu thế sắc đẹp phụ nữ, đốt lên ngọn lửa dục vọng của thủ trưởng đại nhân dã thú.
Khóe miệng loáng thoáng còn lưu lại mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt, nóng hừng hực.
Nói thật, lúc ấy toàn thân cô đều xụi lơ.
Thử hỏi, một siêu cấp mỹ nam ở trước mặt.
Còn dùng loại ánh mắt cực kỳ tham lam cháy rực nhìn thẳng vào mình, dù là ai cũng phải mềm nhũn.
Bàn tay mang theo lửa chạy loạn trên lưng trơn nhẵn của cô, nhiệt độ nóng rực khiến toàn bộ lỗ chân lông cô muốn nổ tung.
Áo lót bị anh cởi ra lúc nào cũng không biết.
Trước ngực nóng lên, chặt chẽ, đau nhói, cô nổi điên, xấu hổ, bị dã thú ác ma tập kích ngực…
“Động kinh à?”
Vừa vào cửa, chỉ thấy bà xã Noãn Noãn dễ thương của anh ôm chăn cười khúc khích.
Cực kỳ giống một con báo nhỏ vô hại, lộ ra hai mắt đen láy, ánh sáng lóe lên đến chói mắt.
Ngay cả có người vào cũng không biết.
Nghe tiếng, chợt đem chăn kéo lên trên đỉnh đầu, giọng nói ồm ồm.
“Đại biến thái, không gõ cửa liền xông vào, thật không có lễ phép.”
Thật xấu hổ, đang lộ ra vẻ háo sắc khi nhớ tới cảnh xuân sắc kiều diễm tối hôm qua đã bị anh bắt gian tại trận, mất mặt chết, giả bộ làm rùa, không đi ra.
Há to mồm, Quan Lê Hiên ghé đầu nhỏ vào cửa, anh không nghe lầm chứ, lão đại bị chị dâu gọi là đại biến thái, xem ra ngọn lửa 25 năm bị nghẹn phun trào rồi, Chiến thần thay đổi, để lộ bộ mặt thật của người đàn ông dã thú rồi.
“Muốn nghỉ ngơi thì lăn vào đây.”
Không quay đầu lại, quát lạnh một tiếng.
Rình coi rất đáng xấu hổ, muốn xem liền quang minh chính đại mà nhìn, hít thật sâu, Quan thiếu ngửa đầu ưỡn ngực cất bước vào phòng bệnh, lựa một chỗ có ánh sáng tốt, vị trí thông khí tốt, nằm lên ghế sofa cùng đống quần áo.
Đầu tựa lên tay ghế sofa, tầm mắt đảo quanh nhìn trên giường và mặt đất, cười vô lại.
“Chị dâu nhỏ, chị cứ coi em là người trong suốt đi, không tồn tại, ha ha, hai vị cứ tiếp tục.”
Lấy mắt kính đen ra che gương mặt anh tuấn lại, đắp chăn, nhất thời phát ra tiếng ngáy…
Vén chăn lên, cơ thể còn chưa có ngồi thẳng liền bị hai tay Chiến gia kẹp dưới nách cô ôm đi lên xoay tròn 180 độ, sau lưng hướng về phía Quan Lê Hiên, hoàn toàn mặt đối mặt với Chiến Vân Không, bốn mắt nhìn nhau.
“Đánh rắng rửa mặt nhanh lên, 10 phút sau chúng ta lên đường.”
Nói xong, đầu ngón tay nâng cằm xinh xắn cô lên, đè đầu cô hôn nóng bỏng một cái.
Không biết từ lúc nào đã nghiện hôn cô, cảm thấy hôn cô không đủ.
Đối với việc thân mật này anh đã sớm tập thành thói quen, cảm giác như hai người tình nhân quen nhau rất lâu, vô cùng thân thiết, tự nhiên.
Trong gương, là một cô gái thanh thuần xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lộ ra vẻ yêu mị kiều diễm, trong mắt đều là nhu tình, d i e n d a n l e q u y d o n 18 tuổi cô mới nếm thử được mùi vị động lòng, rung động ngọt ngào dây dưa khiến cả người cô hoảng hốt bồng bềnh, trái tim phát run, hốt hoảng có chút thở không ra hơi. Anh hôn cô, cô không có cự tuyệt, vào thời khắc này cô thừa nhận cô thích anh, nụ hôn của anh.
Ngẩn người chừng năm phút.
‘Leng keng’ – một tin nhắn nhắc nhở, bỗng nhiên kéo suy nghĩ quay trở lại.
Vỗ vỗ gương mặt cứng đờ đỏ như quả cà chua, lắc đầu, nhanh chóng, đánh răng rửa mặt, hỗn loạn thoa một lớp phấn, cây kim sắp chỉ tới thời điểm cuối cùng, chạy chậm đến trước mặt thủ trưởng, vặn vẹo một cái chỉ có thể làm động tác đáng yêu để hình dung kiểu chào theo quân đội.
“Báo cáo, đã sửa soạn xong, hết.”
Lỗ mũi bị vuốt một cái, ngón tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại, rung động khác thường còn chưa được phòng ngừa tốt, cô nàng còn chưa khôi phục cảm xúc, kích động lần nữa.
“Đừng đụng vào em.”
Giả bộ bình tĩnh, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, đoạt lấy áo khoác trong tay người đàn ông mặc vào.
Xoay người, đi thong thả tới bên cạnh sofa, không khách khí giống như trút giận vỗ vỗ vào cánh tay Quan thiếu thật lớn, đau đến âm thầm nghiến răng.
Con bà nó, đều không phải là người bình thường, cơ thể còn cứng rắn hơn cả sắt thép.
“Xem thật kỹ nha, Quan thiếu, biểu hiện tốt thì lúc trở lại sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu.”
Tốt bụng giúp anh nâng tấm thảm lên, bây giờ là tháng chín, gió vào sáng sớm vẫn còn lạnh, mà cô thích mở cửa sổ thông gió nhất.
Đợi đến khi căn phòng không có một bóng người, rốt cuộc Quan Lê Hiên nhịn không được cười lên ha hả, tiếng cười kia vang dội hùng hậu.
Tiếng vọng quanh quẩn ở hành lang hồi lâu còn chưa tiêu tán đi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT