Lớn tiếng hơn nữa chỉ sợ toàn bộ bệnh viện đều nghe được.
Cô nhếch môi cười, rất hấp dẫn.
“Thủ trưởng đại nhân, em nói… dì cả của em đến thăm em rồi, nghe rõ chưa!”
Chiến Vân Không sửng sốt, ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng cô, rất lạnh, lông mày nhíu lại.
“Dì ấy đang ở đâu? Cần anh đi đón không?”
Noãn Noãn cũng sửng sốt, im lặng, một phút, hai phút…
Hôn mê, thân thể nhỏ trực tiếp nằm ngay đơ ngã vào lồng ngực rắn chắc như sắt thép của anh.
Nhắm mắt lại hồi phục hô hấp, che cái miệng không nhịn được muốn cười, bờ vai run rẩy kịch liệt.
Đầu nhỏ nhấp nhô trên vai anh.
Phải nhịn, nhịn, nhịn.
Cô muốn cảm tạ CCGV, MTV(*)… đủ loại cảm ơn.
(*) ý đây có lẽ là nói mấy lời cảm tạ như mấy MC trên các đài truyền thông.
Ông trời thật là giúp cô nhặt được bảo bối.
Người đàn ông này, khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành, dáng người nghiêm nghị tuấn tú, bối cảnh thân phận cao quý, suy nghĩ tinh khiết còn tinh khiết hơn cả nước tinh khiết.
Phốc— vẫn là không nhịn được.
“Ha ha ha, Chiến gia, anh thật là thuần khiết đáng yêu, ha ha ha…”
Buồn cười chết cô, cười đến bụng cũng muốn rút gân rồi.
Tay nhỏ bé đặt lên cổ anh, nâng cằm anh lên, nở nụ cười xinh đẹp, giọng nói như tiếng chuông đồng, cả người đều treo lên người Chiến Vân Không.
Mặt nhuộm một tầng sương lạnh, tròng mắt đen lạnh lùng âm u, nhóc con thần kinh này muốn bị trừng phạt.
Nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô ra từ trong lòng ngực.
Cúi đầu, không hề báo trước ngậm cánh môi trong veo của cô, gặm nuốt, chính xác hơn mà nói chính là gặm cắn.
Uhm…, mẹ nó, thật đau.
Lần này thật là cắn nát đôi môi mềm mại của cô, máu tươi tràn ra từ vết thương.
Trong nháy mắt bụng dưới vọt lên ngọn lửa nhỏ, lửa dục bốc lên, mỗi lần hôn môi cùng nhóc con này đều khiến anh hưng phấn khác thường.
Hưng phấn đến khống chế không được muốn lập tức ăn cô.
Ánh mắt của dã thú hung ác tóe ra tia lửa.
Nhìn chòng chọc vào khóe miệng của cô.
Đột nhiên, đầu óc không bị khống chế, thừa dịp lúc cô chưa chuẩn bị, đưa đầu lưỡi liếm láp xóa đi vết máu đỏ kia, cùng lưỡi ấm áp của anh hòa thành một thể.
Noãn Noãn choáng váng, bị cắn, tiếp đó lại bị liếm, kết quả bị sắc nam hấp dẫn.
Khóe miệng vẫn còn lưu lại nước miếng của anh.
Quá kích thích, không phải cô đã 17 tuổi rưỡi mà có thể vượt qua giới hạn.
Tim lại tăng tốc đập rộn lên.
Con bà nó, phía dưới chảy máu đau muốn chết, bên trên lại bị con cầm thú này cắn nát miệng, mùi vị tự làm tự chịu thật quá khổ sở.
Không thể kéo dài được, chu kỳ kinh nguyệt của cô đều không chính xác nên cô không có thói quen mang băng vệ sinh bên người.
Vừa mới đi vào nhà vệ sinh thì mới phát hiện quần lót bị nhiễm đỏ, bất đắc dĩ dưới tình thế cấp bách cô liền kêu to, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào người khác.
Một người đàn ông dã man điên cuồng.
Phải dùng mềm mại trước, sau đó tính sổ sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, đẹp như hoa đào, không tức không giận, ngẩng đầu chủ động dâng lên một nụ hôn.
“Ông xã, em tới kỳ rồi, em cần loại ‘band-aid lớn’, anh giúp em đi mua chứ sao.”
“Cái gì là ‘band-aid lớn’?”
“…”
Được rồi, cô tha thứ cho thủ trưởng thuần khiết không biết gì.
Tay nhỏ bé vỗ vào khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Cái ‘band-aid lớn’ còn gọi là băng vệ sinh, là đồ dùng của phái nữ, trong các siêu thị lớn trong thành phố đều có bán.”
Giọng nói mềm mại làm tan hết xuân thủy nhộn nhạo ở trong lòng.
Choáng nha, quá gan dạ, dám để cho anh đường đường là một Thượng tướng, lại đi mua cho cô món đồ vật kia, thật coi anh là bảo mẫu.
Xoạt, gương mặt tuấn tú của anh chợt đỏ y hệt như mới leo núi, chân mày nhíu lại, đáy mắt mang theo sự tức giận nguy hiểm, ho khan hai tiếng.
“Nhóc con, em kêu anh đi mua cho em cái đồ vật mà phụ nữ đều dùng kia?”