Tam giới gồm quân đội, chính phủ và thương nhân, anh đã chiếm hai giới, khiến Noãn Noãn không thể không hoài nghi ở giới chính trị anh nhất định là đại nhân vật hô mưa gọi gió.

“Lần trước, thiếu chút nữa em đã phá hủy khuôn mặt của Tô Nham, lần này lại mượn anh tới dọa bà ta, em thực là biết tìm núi dựa, nhưng anh nhớ rõ buổi sáng, người nào đó gào thét nói chết cũng không lấy, như thế nào, mới vừa rồi gọi ông xã lại êm tai dễ nghe thế.”

Ánh mắt lạnh lùng nhướng lên, đôi mắt Chiến gia tĩnh mịch lạnh giá.

Vẻ mặt cô nàng đầy hắc tuyến, ho khan hai cái.

“Ách— khụ khụ, em đã nghĩ qua, vì cả cánh rừng đều vứt bỏ anh ngay cả trời xanh cũng không muốn, em không phải là kẻ ngu, nên phải thu thập anh.”

Lão hồ ly, cái gì anh cũng biết, muốn mạng già này rồi, đầu óc anh có chút không đủ xoay chuyển.

Nội thương đến không dậy nổi.

Cười đến mức, rực rỡ như ánh mặt trời, đáy mắt long lanh.

Yên lặng 10 giây, bất đắc dĩ thở dài, ngón tay thô ráp nắm được chóp mũi của cô, cưng chiều lay động, hừ lạnh nói.

“Anh thật muốn mở đầu nhỏ em ra, xem một chút rốt cuộc bên trong cấu tạo từ cái gì.”

Là anh già rồi sao?

Không phải, là nhóc con này quá biết tận dụng mọi thứ.

Lúc nổi điên lên có thể chọc tức người, lúc lấy lòng có thể dính chết người.

Kinh hãi rồi, rõ ràng thân thể cứng đờ.

Vội vàng bảo vệ đầu cô, hoảng sợ nhìn chằm chằm người đàn ông dã thú.

“Em không so đo chuyện bị anh buộc cưới, anh còn muốn mở đầu em ra, trái tim anh làm bằng gì, là thép không gỉ sao.”

Mấy ngày chung sống trôi qua, cô đoán không ra tính khí của thủ trưởng đại nhân, lúc lạnh lúc nóng.

Hai người hoàn toàn bị người khác ghép đôi, không quen biết nhau, chưa quen thuộc.

Giữa xa cách lạnh lùng, rồi lại làm ra động tác thân mật y hệt tự nhiên.

Bối rối, lẫn lộn.

Lại là nguyên nhân gì khiến thủ trưởng đại nhân anh, hạ mình khuất phục, tới chiếu cố cô bé dã man này chứ?

Đoán càng thêm khó, đoán không được, hay là đừng đoán.

Phát hiện Noãn Noãn đang nghi ngờ xem xét kỹ lưỡng anh, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy dấu chấm hỏi.

Anh cũng không quan tâm tới cô, bàn tay to vẫn đặt ở thân thể cô như cũ tự nhiên ăn đồ ăn.

Thình lình nói một câu, kéo cô quay trở về với những suy nghĩ bay xa.

“Lúc nào thì đi học?”

Đi học? Không hiểu ý của anh, mắt hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung.

“Đi học cái gì?”

“Học đại học.”

Đôi mắt hàm chứa sự tức giận, ánh mắt sâu biến đổi thất thường.

Lòng ngực phát ra âm thanh làm chấn động cô nàng Noãn Noãn, bờ vai run lên.

Xem đi, vừa mới dịu dàng được hai phút, lại đổi lại vẻ mặt Diêm Vương.

Cô là nữ thủ khoa nhỏ tuổi nhất của Cổ Thành thi đỗ tốt nghiệp trung học phổ thông, 14 tuổi đã hoàn thành toàn bộ việc học, nhảy lớp tham gia cuộc thi.

Một năm kia, từ trước khi cô tốt nghiệp trung học phổ thông đến giờ, điểm số cao nhất, vẫn giữ vững cho đến nay DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn không có người phá vỡ. 

Cho nên, thành tích của cô vẫn luôn được giữ lại.

Lúc điền nguyện vọng thi vào trường cao đẳng, mẹ cô giúp cô điền trường đại học trung tâm Cổ Thành.

Là trường cao đẳng tốt nhất cả nước, nhà trường luôn chờ cô báo danh, một lần đợi chính là bốn năm.

“À, em nghe ông nội, ông nội nói khi nào em muốn đi thì khi đó em đi báo danh.”

Ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn chằm chằm anh, nụ cười vô hại, tinh khiết như màu xanh tinh khiết của thiên nhiên.

Chiến Vân Không không ngờ, con bé này sẽ đáp ứng vui vẻ như thế, khiến anh có chút chưa nghĩ ra kế sách.

Con ngươi sắt bén quét qua nét mặt của cô, nâng cằm cô lên nhìn một lần từ trên xuống dưới.

“Tại sao lại nghe lời như vậy?”

Nhất thời lưng thấp đi một nửa, mềm nhũn dựa vào ngực kiên cường của anh.

“Không có vì cái gì, muốn nghe liền nghe chứ sao.”

“Ừ, trạng thái không tệ, tiếp tục duy trì.”

Nhìn vào đôi mắt đang nhìn xuống của anh, mặt trầm nhìn không ra cảm xúc gì.

Đột nhiên—

Ngoài cửa vang lên một giọng nữ cao vút.

Mẹ kiếp, buông tôi ra.

Noãn Noãn chợt đứng dậy, chạy như bay ra ngoài.

Bên ngoài cửa phòng.

Thiên An An đang liều mạng lôi kéo cùng một người đàn ông trẻ tuổi, bị anh ta chộp vào trong lòng bàn tay nhất định không buông tha.

Cực kỳ tức giận giậm chân, nổi nóng khiến gò má cô đỏ lên.

Chỉ thấy, một người đàn ông 28, 29 tuổi, ăn mặc thanh lịch, một bộ âu phục DIOR được cắt may khéo léo, tôn lên sự tà mị ngạo nghễ của anh ta, vẻ mặt đùa bỡn.

Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn sạch sẽ chính là tràn ngập dòng chữ “nhị thế tổ”.(*)

Đời thứ hai của thương nhân chính trị ở Cổ Thành được thay bằng thế hệ sau, người tới nơi này ăn uống lại có người nào không có thân phận, có địa vị.

“Buông cô ấy ra.”

Cô nàng Noãn Noãn nguy hiểm nheo mắt lại, trong ánh mắt như bắn ra cây kim mũi nhọn.

Người con trai anh tuấn, liếc mắt nhìn cô.

Đôi mắt linh động, khuôn mặt nhỏ bé mềm mại non nớt hơn cả trứng gà mới lột, áo len hở cổ rộng thùng thình, nhưng không che giấu được dáng người xinh đẹp, dưới váy lộ ra mắt cá chân trắng mịn trơn bóng.

Một đứa con nít xinh đẹp.

Trong lòng bỗng sinh ra ý xấu, cười lưu manh không đúng đắn.

“Ồ, hôm nay tôi thật có diễm phúc nha, cô ấy, tôi không tha, em, tôi cũng muốn, buổi tối hai người giúp anh hạ hỏa.”

Nói xong, tròng mắt bỗng chốc biến đổi, tàn nhẫn vươn một một cái tay khác bắt lấy cánh tay như ngọc của Noãn Noãn.

Cô nàng ngẩn ra, trong lòng kêu không ổn.

Nhanh chóng lắc mình lui về phía sau, tránh thoát sự đụng chạm, khóe miệng nhếch lên, cười đến ngông cuồng vô lại.

Người đàn ông hèn hạ đã thấy nhiều, chính là chưa từng thấy qua kẻ hèn hạ như vậy.

Không thu thập anh ta một chút, không biết bổn cô nương lợi hại, quyết định dùng vũ lực giải quyết vấn đề.

“Hiện tại bà đây liền cho anh hạ hỏa…”

Nói đến đây, đột nhiên cô giơ quả đấm lên, hung hăng đập xuống gương mặt tuấn tú kia, trong miệng tức giận mắng.

“Khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.”

Bịch—

Quả đấm rơi xuống, hiệu quả cũng thực rõ ràng.

Hốc mắt người đàn ông đen sì, liên tiếp lùi lại, cuồi cùng hung hăng đụng trúng vách tường, anh đau đến nhe răng há mồm.

Sau khi kinh ngạc, gương mặt tuấn tú tái xanh, lửa giận của người đàn ông vọt thẳng lên não, rống to về phía cô.

“Lũ đàn bà thối tha, con mẹ nó, có biết tôi là ai không, cô không muốn nhìn thấy ánh trăng đêm nay nữa hả.”

“Hừ, tôi là bà cố nội anh, người đàn ông chết tiệt.”

Mắng chửi anh ta một hơi, cô nàng mỉm cười tà ác.

Cuộn tay áo lên, nâng chân phải lên đá về phía bộ vị yếu ớt của người đàn ông.

Không ngờ, eo lại bị một lực lớn kéo trở về lòng ngực.

Trong lòng cô giật mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chiến Vân Không lạnh lùng nhướng lông mày lên, giọng nói rét lạnh.

“Đầu gối em đang bị thương, không tiện đánh nhau.”

Dứt lời, quay đầu liếc về phía người đàn ông.

“Chiến Tả, mới vừa trở về nước, an phận một chút, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Không sai, người đàn ông này chính là anh họ của Chiến Vân Không, Chiến Tả, 29 tuổi, chủ tịch của tập đoàn Bàng Bạc, hôm nay mới vừa từ nước Anh trở về.

Từ nhỏ, tình cảm hai người rất tốt, cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đã từng là đại đội trưởng lính đặc chủng Thương Ưng.

Một năm trước bởi vì chuyện xuất ngũ, lặng lẽ thành lập tập đoàn Bàng Bạc.

“Vân Không, nhà em có một con mèo hoang nhỏ này, quả đấm đủ cứng nha, đánh anh đến hủy cả khuôn mặt.”

Chiến Tả cười tà, ngồi dậy, nhận lấy túi chườm nước đá từ trợ lý thoa lên trên con mắt sưng đỏ.

Thiên An An cũng chưa từng có nhiều biểu cảm, Noãn Noãn có chút mơ hồ.

Không trách được người đàn ông này có loại cảm giác quen thuộc, Chiến Tả ấm áp tà mị này, trong ưu nhã mang theo khí khách nghiêm nghị, không giống với Chiến Vân Không anh tuấn yêu tà, lịch sự mang theo sự khát máu cuồng ngạo.

Dáng dấp người đàn ông nhà họ Chiến đều vô cùng tuấn tú yêu nghiệt.

Đây cũng là một người đàn ông cực phẩm, đáng tiếc, người đàn ông cực phẩm này cô đã thấy nhiều, huống chi cực phẩm của cực phẩm dieendaanleequuydonn đang ở bên người cô, nhìn Chiến gia yêu tà nghiêng nước nghiêng thành quen rồi, bây giờ căn bản người đàn ông khác không lọt nổi mắt xanh của cô.

Tiến lên một bước, lại gần nhìn anh ta.

“Tại sao anh bắt An An?”

Giọng nói nhỏ nhẹ cứng rắn lạnh lùng cực kỳ giống người nào đó, có lẽ đây chính là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Tròng mắt đen hơi thu lại, trên gương mặt anh tuấn góc cạnh của Chiến Tả, khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên.

“Em dâu, anh và cô ấy có chút khúc mắt, bây giờ nhiệm vụ của em là cùng ông xã nhà em trở về bệnh viện dưỡng thương, hôm nào anh trai mời em bữa tiệc lớn.”

(*) Nhị thế tổ là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play