Editor: Pé Wũy

“Noãn Noãn, con ra ngoài cho mẹ nói vài câu.”

Thu Như nắm chặt một góc chăn kéo ra, Noãn Noãn nằm bên trong kéo lại, sức lực hai mẹ con ngang nhau, người nào cũng không chịu nhường người nào.

Vùi trong chăn, tiếng nói buồn buồn: “Không có gì để nói, các người cũng đã bán con rồi, còn nói gì nữa?”

Nằm viện một tuần, không hiểu vì sao thành bà xã thủ trưởng, cô vừa buồn bực vừa hoang mang.

Thu Như thấy như vậy cũng không phải là cách, định bỏ qua, con ngươi chợt động, bày ra bộ mặt cười từ ái.

“Con gái à, mẹ cũng chỉ hi vọng con tìm được đàn ông tốt, trước mắt là có một người cực phẩm, con nên nắm chặt người đàn ông này, nếu không vì mẹ thì cũng phải vì chính con, tương lai nếu con không gả cho Chiến Vân Không chắc chắn có một ngày con sẽ hối hận.”

Quả nhiên, một giây tiếp theo ——

Chăn chợt vén lên, Noãn Noãn ngồi bật dậy, trợn mắt, lạnh như băng, đáy mắt bùng cháy hai ngọn lửa cháy hừng hực.

“Phu nhân Thu Như à, con vẫn còn là vị thành niên bị mẹ gả đi, con nhịn, thế mà bây giờ uy hiếp con, nguyền rủa hạnh phúc của con, mẹ đây đang làm gì vậy, cha Tinh biết chuyện này không, ông nội Tinh biết không?”

“Ách ——, chuyện như vậy, ông nội con cũng đồng ý, ba ba con tạm thời giữ vị trí trung lập, ông ta ra nước ngoài công tác ít nhất cũng gần nửa tháng sau mới có thể trở về, trong lúc đi họp cấm quấy rầy, điện thoại di động cũng tắt máy, con cứ an tâm mà ở nơi này dưỡng thương cho tốt nha, ngoan a!”

Thu Như nói liên tục một hồi liền nhanh đứng dậy ra khỏi phòng bệnh như hỏa tiễn.

Nếu không đi sợ rằng một lát nữa con gái mà nổi giận ngay cả nàng cũng không trấn áp nổi, con rễ vẫn ở đây không thể mất mặt được, nói thế nào thì cũng khó coi nha.

Tiễn hai người đi, Chiến Vân Không mở cửa vào phòng bệnh, sắc mặt trong nháy mắt kết thành băng, Noãn Noãn nhìn chằm chằm anh, nháy mắt, giấy vẽ đầy đất làm anh buồn bực.

“Báo cáo.”

Ngoài cửa một tiếng nói vang lên ' báo cáo ' phá vỡ yên lặng trong phòng.

Ánh mắt Noãn Noãn vẫn như cũ nhìn chằm chằm đầy vô tội, nhìn Chiến Vân Không.

Chiến Vân Không cũng nhìn lại Noãn Noãn, tiếng nói mang theo sự tức giận.

“Nói.”

Tiếng nói lạnh như băng để cho cảnh vệ viên Hổ Tử bên ngoài cả người run rẩy, còn nhắm mắt báo cáo.

“Báo cáo thủ trưởng, mới vừa rồi Nguyên cục trưởng cục công an gọi điện, Vương Đại Khả yêu cầu đòi gặp Noãn Noãn...”

“Biết rồi.”

Chiến Vân Không lạnh giọng cắt ngang Hổ Tử.

Nhíu lông mày, khom lưng nhặt từng tờ giấy vẽ trên đất, trên mỗi trang giấy đều là đường cong lưu loát sinh động của nhân vật kí hoạ, trên mỗi bức vẽ đều có dấu vết đường cong chỉnh sửa màu đỏ, nhưng không có một câu bình luận.

Động tác nhanh nhẹn, hai phút sau nhặt toàn bộ lên bị ai đó cáu kỉnh, cố ý vứt rải rác, thu thập, sắp xếp xong.

Hai chân gác lên, ngồi vào ghế cạnh mép giường.

Mỗi ngày trừ huấn luyện làm nhiệm vụ thì cũng giao thiệp với súng đạn, nếu không thì xử lý một đống lớn tài liệu của công ty, không xã giao không đụng phụ nữ, có cần thì tự đi giải quyết, có thể nói cuộc sống khô khan không có bất kỳ niềm vui thú gì.

Những bức vẽ trên tay làm anh cảm thấy mới mẻ, hứng thú hơn nữa là xem từng bức một, từ đầu tới cuối nhìn cực kỳ nghiêm túc, nhíu mi, liếc mi nhìn Noãn Noãn vẫn còn đang nhìn chằm chằm anh.

“Em làm giáo sư cũng coi như là đủ tư cách.”

Nghe được lời khen ngợi, Noãn Noãn kiêu ngạo giống như con báo nhỏ hất chiếc cằm nhỏ, hừ, bây giờ mới biết à.

Bĩu môi vươn tay ra, mặc dù hiện tại cô giáo sư này không có ở đấy nhưng mỗi ngày đều sẽ có người đem bài tập của học sinh đưa đến bệnh viện giao cho cô phê duyệt.

Nhìn bàn tay bé nhỏ đưa tới, Đáy mắt lạnh nhạt Chiến Vân Không chợt thoáng qua một tia vui vẻ cũng đưa bàn tay ra cầm những bức tranh trả lại cho cô.

Nào biết, một động tác giả, nhanh chóng bắt được cổ bàn tay nhỏ bé của cô, cầm ngược rồi chợt dùng sức kéo, Noãn Noãn xinh đẹp liền bị thủ trưởng đại nhân túm ra khỏi ổ chăn, ngồi lên đùi cứng rắn của anh, đụng vào lồng ngực dày rộng đến từng centimet như King Kong.

Chưa hoàn hồn, theo bản năng ôm cổ của anh, cáu giận nói.

“Anh không biết thông báo trước một tiếng à, tôi là bệnh nhân không chịu nổi màn hành hạ thú tính của Ngài đại thủ trưởng đại nhân, cánh tay cũng sắp bị anh kéo gảy rồi.”

“Hả?”

Không hờn giận, hí nữa con mắt, Chiến Vân Không đối mặt với cặp mắt long lanh như mặt nước không gợn sóng.

Mặt giấu trong áo, lộ ra hai con mắt xoay mòng mòng, tình cảnh này quá căng thẳng, nhiệt độ tăng cao, hơi thở chú ấy phà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoáng chốc đỏ ửng lên, mềm mại khát vọng, đẹp đến kỳ quái.

“Chú à tôi đói rồi....”

Được rồi, cô đầu hàng, tiếng nói nhỏ nhẹ đến chính cô còn muốn ói.

Nhưng cái này là đói bụng thật chỉ là không thích hợp khi nói ra trong tình huống này.

Nhưng cô thật sự đói bụng rồi.

Đáy mắt hiện lên một tầng đỏ ửng, con ngươi co rút nhanh, thừa dịp Noãn Noãn đỏ mặt đến ngẩn người, nhanh chóng chế trụ cái ót cô cúi đầu chợt mạnh mẽ chặn, gặm, cắn, hút đôi môi của cô làm cô không có biện pháp nói gì.

Trong lúc nhất thời, từng dòng điện chạy khắp toàn thân, trong phút chốc phòng tuyến cuối cùng trong lòng nổ tung, con thú nhỏ đang chìm đắm trong mê ly chợt hoàn hồn, tức giận vỗ vào lưng người đàn ông, giãy dụa.

Phản kháng không tác dụng, đánh như muỗi chích, không thể nghi ngờ là ngăn chặn bằng cách này hoặc cù lét thì một chút tác dụng cũng không có, nếu đàn ông phát thú tính, càng giãy dụa thì càng khiến bọn họ kích thích.

Chiến Vân Không đứng dậy ôm Noãn Noãn đặt trên giường bệnh.

Đầu Noãn Noãn choáng váng, hoa mắt, trước mặt chỉ thấy toàn sao cô cảm thấy sắp chết rồi.

Duỗi chân, vung quyền, 18 thế võ biết hay không biết đều đem ra dùng hết.

Không để cho cô phản kháng, trong mắt người đàn ông chỉ toàn là sắc dục, thần sắc dữ tợn và lạnh lùng trông rất sinh động, hơi thở trầm thấp tựa như con dã thú ngàn năm ngủ say.

Noãn Noãn choáng vàng rồi, căm tức rồi, chết tâm cũng có, nụ hôn đầu không có, bước kế tiếp có thể hay không *....

Cô đã quên, một tuần trước, nụ hôn đầu sớm đã chủ động trao cho người nào đó rồi.

Cứt, biến thái, khốn kiếp!

Thừa dịp anh chưa chuẩn bị, đột nhiên nghiêng đầu há miệng hung hăng cắn chỗ hàm dưới cứng rắn của anh, gắt gao dùng hết toàn lực cắn không buông.

Chiến Vân Không rên lên một tiếng, đè sức lực của cô nặng thêm mấy phần, đang lúc mi tâm còn tức giận như thế, nặng nề thở dốc, mở miệng nói chính là câu thô bạo.

“Cắn.”

“Chết tiệt, đại gia anh!”

Nói thô tục ai mà không biết, lão nương còn có thể nói tục hơn nữa đấy.

Hận không thể một hớp cắn chết người này nha, anh ta chính là bên ngoài thì khoác lớp áo chính nghĩa nhưng thực chất bên trong là đại sắc lang, trong lòng nhẩm bảng cưu chương tính toán làm thế nào thoát thân.

Cô không thể trơ mắt nhìn một người anh hùng nhân dân biến thành một tội phạm cưỡng gian.

Cánh tay trở về ôm phía sau lưng của anh, nhắm mắt, cô nói giọng rất nghiêm nghị.

“Ông xã, chân em đau, rất đau, rất đau, sắp bị anh đè hỏng rồi, sau này chúng ta phải thế nào....”

Hơi ngừng lại chốc lát, gầm nhẹ một tiếng, né đầu gối cô, nhảy xuống giường, đưa lưng về phía Noãn Noãn, hít thở, hít mạnh vài hơi áp chế bên trong thân thể đang kêu gào, bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.

Anh mất khống chế, còn tự mình chủ động, thiếu chút nữa lau súng cướp cò với bệnh nhân vị thành niên, mẹ nó thật đáng giận.

Khinh bỉ mình, đen mặt, hâm mộ ghen tỵ oán hận lễ nghi, Noãn Noãn thoải mái tùy ý nằm gần thủ trưởng nào đó, so với ván giường cứng thì tấm lưng rộng vẫn hơn.

“Đồng chí thủ trưởng, chúng ta đi thang bộ đi, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, tìm hiểu lẫn nhau.”

Lắc lư hai chân nha, rất tự do nhàn nhã, đừng nói, không mang giày để cho người nào đó bồng thật sự rất dễ gây nghiện.

Quên mất mấy phút trước còn khó chịu khi bị người ta đè ngã, ngượng ngùng, ảo não cùng tức giận.

Mặt người lòng thú, không biết xấu hổ, đồ lưu manh, thủ trưởng chó má gì, nhân dân anh hùng, cô thấy là một Chiến máy bay biến thái thì có.

Nhìn chằm chằm sau ót của anh sau khi trừng một trận, lười biếng vùi vào cổ trắng anh, rầu rĩ hừ vô tâm líu ríu một câu.

“Chiến thủ trưởng, anh thân là lính đặc chủng sao người lại trắng như vậy? Tôi hoài nghi anh lười biếng, các anh không huấn luyện dưới trời nắng phải không.”

Trời cao giống như đặc biệt ưu ái Chiến Vân Không, cho anh khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tựa như thiên thần, cao lớn lẫm liệt khí phách, còn có một nước da phơi nắng không bao giờ biết đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play