Nửa đêm ở ngõ hẻm Ngưu Giác, mùi hôi thối bốc lên, đôi mắt sắp sặc chết, ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai con chim không thấy rõ vỗ cánh bay qua đỉnh đầu, mang theo tiếng xào xạc quỷ dị, bóng dáng cao lớn của mấy người đàn ông, dưới chân giẫm lên tuyết trắng tạo ra âm thanh khác thường chói tai, lác đác có vài hộ gia đình còn sáng đèn.
"Lão đại, chính là chỗ này." Cổ Thanh Dạ nói nhỏ bên tai của Chiến Vân Không, tay phải ở ngoài áo khoác đen dài cầm nòng súng lạnh lẽo, buổi sáng theo tin tức của người báo cáo, Giang Niệm Tình đã ẩn thân ở đây ba ngày rồi, chỉ có khoảng mười giờ đêm sẽ có một người đàn ông vội tới đưa cho cô ta một chút đồ dùng hàng ngày, thời gian còn lại cô ta không bước chân ra khỏi nhà, người đàn ông khẩu trang đã bám đuôi hai ngày rồi, trên căn bản đều là như vậy.
"Có thể tin được không?" Chiến Vân Không dùng chân đạp tắt tàn thuốc, đốm lửa nhỏ bị dập tắt ở trong tuyết, trước khi ra khỏi cửa, Noãn Noãn đã quàng cho anh chiếc khăn quàng cổ dày, cô gái nhỏ cũng không hỏi anh đã trễ thế này lại muốn đi đâu, chỉ hết lòng sửa sang quần áo ngay ngắn cho anh, sau đó hôn một nụ hôn bình an rồi ôm một lát, sau đó mới cho Chiến gia đi.
Mím môi, "Chắc có thể tin được, em thấy người đàn ông khẩu trang kia ngay thẳng, không nói dối."
"Khi nào thì trở nên qua loa cho xong như vậy." Chiến Vân Không tựa vào trên cửa xe, móc điện thoại di động ra, ném cho Cổ Thanh Dạ, "Cầm giúp tôi, sợ một lát đánh nhau điện thoại di động sẽ rớt mất." Mỗi lần trở về sau khi thi hành nhiệm vụ xong, không biết tung tích điện thoại di động của Chiến Vân Không ở đâu cả, lúc này thủ trưởng Chiến lại để ý đến, bên trong đều là tài liệu quan trọng, nếu đánh mất nữa chắc anh sẽ điên lên.
"Ha ha, lão đại, anh yên tâm, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành." Vô cùng tin tưởng người đàn ông khẩu trang, thật ra thì Cổ Thanh Dạ đã điều tra rồi, vốn chỉ vì tiền thôi sao dám nói dối chứ, có lúc sẽ than thở thật ra cuộc sống rất không công bằng, có vài người cố gắng cả đời nhưng vẫn ở mức bình thường, mà có vài người từ nhỏ đã xuất thân ngậm thìa vàng, hưởng thụ hạnh phúc được tiền bạc vây quanh.
Ba ngày trước, Chiến Vân Không đột nhiên nói muốn bí mật treo giải thưởng, quả thật không có thời gian chờ đợi thủ hạ của anh và Đông Phương bên kia, toàn bộ không thu hoạch được gì, đổi một loại phương thức có lối suy nghĩ khác có lẽ sẽ có phát hiện mới cũng không chừng.
Không mang theo nhiều người, chỉ có hai người Chiến Vân Không và Cổ Thanh Dạ, hằng năm, căn cứ theo kinh nghiệm dã ngoại tác chiến lâu năm của bọn họ, phán đoán xung quanh trong vòng vài trăm mét, trừ người dân nghèo khổ thì chính là kẻ lang thang không còn gì khác.
Lên lầu bốn, hai người dừng lại ở trước một cánh cửa, ngõ hẻm Ngưu Giác nơi đen tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng ở Cổ Thành, nơi này là trại tập trung của đám dân nghèo, Chính Phủ hoàn toàn bỏ qua quyền quản lý đối với nơi này, cho nên giết người cướp bóc đánh lộn đánh lạo ở ngõ hẻm Ngưu Giác, mỗi ngày đều có thể thấy nhưng lại là chuyện bình thường, cũng chính như vậy mới cho Giang Niệm Tình một chỗ ẩn thân thật tốt, từ lúc mới bắt đầu, Chiến Vân Không thừa nhận mình đã bỏ quên chỗ này.
Những kỹ năng được học trong bộ đội đặc chủng bậc nhất là mỗi người lính đặc chủng đều phải dùng hết năng lực để có thể hình dung được từng phương hướng, Cổ Thanh Dạ đã sớm chuẩn bị lấy một thanh kẽm mỏng ra, xoay chuyển mấy cái đơn giản liền nghe một tiếng "cụp", phá hủy nhẹ nhàng như một tờ giấy, một cước đá văng cửa gỗ ra.
Chiến Vân Không dẫn đầu nghiêng người nhanh chóng đi vào, bên trong tối đen như mực, sàn nhà dưới chân theo lực ép mạnh của người đàn ông phát ra tiếng trầm thấp như muốn sụp xuống, Cổ Thanh Dạ dựa lưng vào, đôi mắt màu tím trong đêm tối lờ mờ phát ra ánh sáng nhạt, quỷ dị làm cho lòng người sợ hãi.
Căn phòng không lớn, một phòng ngủ và một phòng khách, tra từng ngóc ngách không có bất kỳ phát hiện nào, chẳng lẽ người đàn ông khẩu trang lừa anh ta, Cổ Thanh Dạ nhíu chặt mày, không khỏi bắt đầu nghi ngờ.
Đôi mắt màu đen sắc bén nâng lên, liếc nhìn trên nóc nhà đơn sơ, trong đầu nhớ lại tình hình ở bên ngoài và vừa mới thấy được, cả tòa lầu chỉ cao bốn tầng, trùng hợp cô ta lại ở tầng bốn, thiết kế của tầng bốn cũ kĩ, thường trên đỉnh đều sẽ có một ống thông gió, bản lĩnh của cô gái chỉ mười giây leo lên nơi đó hẳn là dễ như trở bàn tay.
"Thanh Dạ!" Chiến gia khẽ gọi anh ta, chỉ chỉ phía trên, Cổ Thanh Dạ sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp, hai người trao đổi ánh mắt, một phút đồng hồ sau hai người đàn ông đứng trên sân thượng, giương mắt nhìn trước mặt bọn họ cách đó không xa, có một bóng dáng yểu điệu đứng lặng ở trong gió rét, áo khoác phong phanh bị gió cuốn cả một góc áo, bông tuyết rơi xuống bay ở trong đêm.
"Mẹ nó, muốn phong độ thì không cần quan tâm đến nhiệt độ, máu lạnh chính là không tầm thường, e là không mặc quần áo cũng đông lạnh không chết đó!"
Cổ Thanh Dạ vừa nhìn thấy người con gái này liền điên cuồng gào thét ồn ào, anh ta tức giận, thiếu chút nữa giết chết Noãn Noãn, còn cải trang lừa mọi người lâu như vậy, vừa nghĩ tới mình đã từng cảm thấy gương mặt của cô ta xinh đẹp, từng đùa giỡn cô ta, Cổ Thanh Dạ thấy ghê tởm giống như ăn shit.
"Đại thủ trưởng Chiến còn mong chờ hơn cả tôi đấy, sắp tối rồi đó, vợ yêu không muốn chia xa kia như thế nào rồi, vẫn là các anh có chút bản lĩnh mới tìm được tôi thôi, xem ra cũng không lợi hại như trong truyền thuyết vậy!”
Ngay từ lúc bọn họ nạy khoá cửa, Giang Niệm Tình đã phát giác, không có ý chạy trốn, cô ta muốn xem hai lính đặc chủng trong truyền thuyết cần tốn thời gian bao lâu mới có thể tìm được cô ta.
"Cô cũng không giống như trong tưởng tượng của chúng tôi, có sáng tạo núp ở chỗ này, co được dãn được (*), quả thật David Thần rất bỏ công sức để bồi dưỡng cô."
(*) Biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
"Tôi nghe nói còn có công phu trên giường đã luyện thành cao thủ tương đương với Lô Hỏa Thuần Thanh.” (*)
(*) Lô Hỏa Thuần Thanh: ví sự thành công trong học vấn, kĩ thuật,…
Cổ Thanh Dạ chắn trước mặt Chiến Vân Không, đây là sự ăn ý mà bao năm nay hai người phối hợp thành tự nhiên, cô ta đã giết bao nhiêu người con gái để trà trộn vào.
Do trời tối, hai người đàn ông này không nhìn thấy mặt của Giang Niệm Tình đỏ lên, thử hỏi xem, cuộc sống riêng tư của ai bị nói giống như một chuyện cười có vui được không, quả đấm nắm chặt, nhịn nỗi kích động muốn đánh anh ta một đấm, "Đây chính là thủ hạ của Chiến thần sao, tố chất của một vị Đại Tướng cũng quá kém rồi đấy." Giang Niệm Tình không để lại dấu vết lui về phía sau một bước nhỏ, chỉ cần đi lên trước một bước nữa thì người sẽ té xuống.
"Cô nói mục đích của cô đi, tôi nghĩ không chỉ vì giết chết Noãn Noãn đơn giản như vậy, rốt cuộc cô và nhà họ Tinh có thù hận sâu sắc gì, cái chết của cha cô có phải các người đã hiểu lầm hay không.”
Chuyện Chiến Vân Không quan tâm nhất chính là vấn đề này, lần trước sau khi Tinh Tử Bằng nói xong, anh cũng phái người đi điều tra chuyện năm đó, tài liệu bộ đội của người tên Mạc Giang này trong hệ thống rất kỳ quái, bởi vì chút nguyên nhân đặc biệt gì đó mà bị xóa tên, nói cách khác bất cứ chuyện gì của ông ta vào lúc trước đều không biết gì cả, vậy phải kết thúc chuyện này như thế nào là vấn đề khó khăn nhất đầu tiên, giải quyết tốt thì mọi người mới bình an vô sự, một khi giải quyết không tốt thì hậu quả khó mà lường được.
"Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ bình thường, huống chi cha vợ anh thiếu đây chính là mạng người, mạng người hai mươi mấy năm thiếu lâu như vậy, tôi giết cả nhà ông ta cũng coi như bình thường thôi, giống như vay ngân hàng còn phải có lãi suất chứ."
Nói rất có lý, đôi tay của Giang Niệm Tình đặt trong túi áo khoác ngoài, đứng đơn độc, bây giờ là mười hai giờ khuya, đèn ở ngõ hẻm Ngưu Giác đều đã tắt, chỉ có ba người đang đứng trên mái nhà nào đó, khí thế không phải là sẵn sàng chiến đấu, mà giống như là bạn bè thân đang nói chuyện phiếm mang theo sự thoải mái, tựa đã lâu không gặp.
"Thúi lắm, rốt cuộc cô, anh ta, ngay cả cha cô chết như thế nào thì tôi không quan tâm, nhưng sao lại nổ súng bậy bạ chứ, lời tôi đoán không sai chứ, phát súng làm ngực Noãn Noãn bị thương là do David Thần bắn, mẹ nó, sớm biết thì tôi đã giết anh ta ở Nam Phi.” Cổ Thanh Dạ phun một ngụm nước bọt, đôi mắt màu tím mang sự khát máu.
"Tôi khuyên các anh tốt nhất đừng động tới chuyện này, đây là ân oán giữa tôi và nhà họ Tinh, xin Chiến gia đứng sang một bên." Nói xong, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, nốt ruồi mỹ nhân trên khóe môi theo động tác mà khẽ nâng lên.
"Thật xin lỗi làm không được, cô chọc vào Noãn Noãn của chúng tôi, chính là đối nghịch với mọi người, chị em cô cách cái chết không xa đâu, cô xem hôm nay chết hay là chuẩn bị một lát rồi chết.” Cổ Thanh Dạ quay ngược họng súng trong tay chĩa thẳng vào mi tâm của Giang Niệm Tình, khẽ bóp cò súng chắc chắn cô ta sẽ chết, đó là chuyện không thể nghi ngờ.
Giang Niệm Tình vùi mặt vào trong áo khoác nở nụ cười, “Ha ha, giọng điệu của thủ trưởng Cổ làm tôi rất sợ hãi đấy, nhưng mà hôm nay tôi rất bận không rảnh chơi cùng.” Nói xong, bóng dáng chuyển động bỗng chốc nhảy từ mái nhà xuống, Cổ Thanh Dạ định nhấc chân chạy tới thì bị Chiến Vân Không duỗi tay nắm lấy.
"Để cho cô ta đi, xung quanh đây đều là tai mắt." Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Chiến gia phát sáng ở trong đêm tối, túm lấy Cổ Thanh Dạ xoay người nhanh chóng rời đi.
"Lão đại, tại sao anh không bắt Giang Ly lại, ít nhất chúng ta cũng có lợi thế trong tay, cũng không sợ người con gái chết tiệt kia hạ độc thủ.” Trai đẹp Cổ tựa vào bên cửa xe, cũng không biết lão đại và Giang Ly có bí mật gì, vẫn đơn độc phái người âm thầm bảo vệ thằng nhóc đó, bản thân mình cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng yên lặng đoán mò, nếu có Quan Lê Hiên ở đây thì hai người có thể phân tích một chút.
Chiến Vân Không lái xe mặt không chút thay đổi, khẽ nhếch môi, tay lái vững vàng chuyển động ở trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm đường cao tốc trống trải đen kịt ở phía trước, đột nhiên phía trước có một tia sáng chói mắt chiếu thẳng vào bọn họ, chợt mắt hai người không mở ra được, may mà kỹ thuật điều khiển của Chiến Vân Không lưu loát, tố chất dũng mãnh không chút hoảng sợ một cước phanh xe lại, dừng xe hai người đi xuống, đèn ở phía trước bắt đầu chớp chớp, giống như phát tín hiệu ở trên cao tốc tối đen vắng vẻ có chút quái lạ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Cổ Thanh Dạ đến gần kiểm tra trước Chiến Vân Không, đây là một chiếc xe Bugatti cao cấp tốc độ chạy siêu nhanh, lại đụng vào trên hàng rào, trước đầu xe bị đụng vào không nhìn thấy được hình dạng, khí an toàn trong xe mở ra hết, một người đàn ông ngửa đầu mặt đầy máu đã hôn mê, hai người đều nhíu chặt lông mày, người này nhìn khá quen đấy, lại gần nhìn kỹ, hai mắt của Cổ Thanh Dạ trừng lớn vội vàng mở cửa xe, “Mẹ nó, đây không phải là Phong Tây sao?”
Bệnh viện quân đội.
Trong phòng cấp cứu, đầu của Phong Tây quấn đầy vải, cúi thấp đầu nhắm mắt lại, tay nâng trán, sau khi xảy ra tai nạn xe, não bị chấn thương làm anh ta mê man vẫn còn chưa tỉnh táo.
"Tiểu Tây Tây, không phải cậu ra nước ngoài đóng phim sao, sao có thể ngủ thiếp trên đường cao tốc chứ.”
Ngủ? Mình giống như một con gấu mà tên Cổ nhiều chuyện còn rảnh rỗi chọc ghẹo anh, đột nhiên ngẩng đầu trừng anh ta, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, quên cái cổ vừa mới bị Cố Lưu Niên bẻ chỉnh xương lại cho anh, đau đến gương mặt tuấn tú của anh méo lại kêu oa oa.
“Cậu đấy, chê tôi chưa đủ thảm đúng không, nếu coi tôi là truyện cười thì cút đi.” Một cước đá Cổ Thanh Dạ nhưng sức không lớn, từ nhỏ là anh em cùng nhau lớn lên, cũng hiểu rõ tính tình lẫn nhau, Phong Tây tức giận, vừa xuống máy bay lái xe về nhà đi ngủ, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
“Đừng ồn ào, cậu nói một chút xem rốt cuộc tại sao biến thành như thế, có phải đụng trúng người khác sao.”
“Mẹ nó, tôi nào biết chứ, đang lái xe đã cảm thấy phía sau có chiếc xe lớn đột nhiên đụng tôi từ phía sau, tôi và cả xe đụng phải hàng rào, sau đó mở mắt thì đã ở chỗ này rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT