Edit: Tịnh Hảo

Sợ ngây người, kinh hãi, như mộng như ảo, không ngờ tới cô nhóc thâm tàng bất lộ như thế, tay nghề giỏi, ngay cả khẩu vị của Chiến gia rất kén chọn thì đôi mắt cũng tươi rói nở rộ.

“Ôi, không cần khen ngợi em, chỉ cần các anh có thể ăn sạch đồ ăn trong dĩa chính là khích lệ lớn nhất đối với em.” 

Chỉ nhìn thôi thì vẫn không đủ có thể chứng minh thực lực đầu bếp của Noãn Noãn, mọi người động đũa, các anh trai khen không dứt miệng, ai có thể nghĩ tới thiên kim thị trưởng bình thường ngang ngược có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tốc độ làm người khác kinh ngạc của cô có chút quá nhanh ở trong mắt của Chiến Vân Không, có nhiều lúc anh đã bỏ lỡ trải qua quá trình trưởng thành cùng cô, cảm thấy có chút đau lòng.

“Có cần nói trước với Noãn Noãn chuyện anh sẽ rời đi thi hành nhiệm vụ vào năm mới không, em sợ đến lúc đó quá mức đột ngột, nhóc con sẽ khó chịu, lúc đó em ấy hành hạ anh, nóng nảy với anh thì anh chịu đủ.”

Muỗng khuấy thành vòng xoáy trong ly cà phê, tựa như tâm tình lúc này của Chiến Vân Không, xoay tròn và phức tạp, mấy ngày gần đây thức tỉnh vào lúc nửa đêm cảm thấy có một sự hoảng sợ càng ngày mãnh liệt, ôm sát đứa nhỏ trong ngực tay không nỡ buông, đau tiếc giống như một giây sau Noãn Noãn sẽ biến mất từ bên cạnh anh.

“Vẫn là không nên nói trước, để cho nhóc con yên lặng mấy ngày đi.” 

Bây giờ đã là mùa đông lạnh lẽo nhưng toàn bộ cửa sổ của phòng khách nhà cổ mở rộng, máy sưởi và gió lạnh hòa vào nhau tạo ra sương trắng bao quanh giống như từng bông vải bay trong gió, tung bay nhảy múa ở trong đêm, trở thành một phong cảnh kỳ lạ ở trong nhà cổ.

Bạch Diệu hâm mộ từ trong đáy lòng, Noãn Noãn có một người đàn ông tốt yêu thương cô như vậy, một Chiến Thần độc nhất vô nhị thế gian, một người ưu tú chỉ chuyên sủng Tinh Tiểu Noãn, bỏ đi sự giàu có, giữa hai người vẫn chân thành nhất.

Lúc hơn tám giờ tối, Chiến Tả nói muốn dẫn Noãn Noãn ba người con gái bọn họ đến trung tâm thương mại mới mà tập đoàn của anh thành lập mua đồ, mặc sức chọn mặc sức lấy, chỉ cần vui vẻ, Chiến Vân Không cũng không ngăn cản, dặn dò chú ý an toàn, anh muốn để nhóc con vui vẻ chơi đùa, bây giờ càng ngày càng sủng cô càng muốn nuông chiều, ha ha, vợ của anh, anh không cưng chiều thì còn ai có tư cách đó, phái Thiên Lý luôn đi cùng cũng chính là mượn cơ hội này để Thiên Lý có thể thân thiết với chị dâu tương lai của mình, đúng là anh đã tìm cơ hội rất lâu.

Trước lễ Giáng sinh mấy ngày, tất cả mọi người vội vàng mua quà, vốn Cổ Thành không có ban đêm, bây giờ tới nửa đêm càng thêm náo nhiệt, hai chiếc xe Hummer quân dụng dừng ở trước cửa lớn của cửa hàng xa hoa, người giữ cửa vội vàng bước lên phía trước nghênh đón lại không ngờ rằng chính là tổng giám đốc đại nhân mà trước giờ chưa tới chi nhánh dưới, sau khi Chiến Tả thì thầm vài câu với người giữ cửa bảo an, liền dẫn bọn họ đi vào.

Ba người con gái rất xinh đẹp, đại diện cho ba phong cách khác nhau, Vương linh thành thục tao nhã, Bạch Diệu theo phong cách Âu Mĩ thoải mái, còn Noãn Noãn có phong cách trang phục cổ mới trong sáng, Vương Linh và Bạch Diệu là người một nhà, đương nhiên không khách sáo, tiền kiếm được của Chiến Tả có xài nhiều cũng xài không hết, chính anh cũng nói không phải vì tiền mà kiếm tiền, anh là vì tương lai tổ quốc sau này, vì để cho đời tiếp theo, cho nên anh cũng có một biệt danh là trai đẹp từ thiện trong giới kinh doanh.

Hằng năm, 50% số tiền anh kiếm được toàn bộ đều quyên góp cho xã hội, cứ như vậy, tài khoản tiết kiệm cá nhân của anh vẫn có nhiều số 0 đếm không xuể.

“Noãn Noãn, sao không mua vậy, hay là em không thích?”

“Không phải, quần áo trong phòng quần áo của nhà em quá nhiều, em đang buồn rầu phải xử lý thế nào đây.”

Chiến Tả cười một tiếng, tay ôm lấy đầu vai nhỏ của cô, “Cái này dễ thôi, vứt bỏ toàn bộ sau đó đổi cái mới.”

“Vậy cũng không được, đều là Chiến gia mua cho em, em không nỡ vứt đi, anh có thể cho em ý kiến có chút hữu ích được không?”

Noãn Noãn trừng anh, biết tâm tình của anh không tốt, biết vợ của anh sắp bỏ chạy nhưng cô là người ngoài cuộc không thể mở miệng trước, quái lạ thiệt, Chiến Tả một mình phiền muộn vẫn còn chưa dứt, chờ anh chủ động không phải rất tốn sức sao?

Vương Linh lôi kéo Bạch Diệu đến lầu ba khu đồ xa xỉ, xem Chanel xong, thử LV, sau đó đi dạo Gucci, nhưng đi một vòng đều là hai tay trống trơn, làm cho cô gái trong quầy cửa hàng nổi giận nhưng không dám nói gì, quen biết Chiến Tả là tổng giám đốc còn chưa nói, bọn họ nhận ra Vương Linh là cô gái đẹp có hơi thở mạnh mẽ lộ ra ngoài, mấy ngày hôm trước đi theo một nhóm lãnh đạo cao cấp, còn có một số quan chức đối ngoại và nhân viên nữ phiên dịch xinh đẹp tới kiểm tra xem xét.

“Các em cái gì cũng không mua, không phải trắng tay sao, đừng căng thẳng đừng căng thẳng, mỗi người nhất định phải chọn cho anh mười bộ cho dù là quần áo hay là túi xách, trang sức các loại linh tinh, Noãn Noãn không chọn thì bỏ đi, cách ăn mặc và phong cách của đứa nhỏ này không cùng loại với cửa hàng này, nhưng hai người các em phải chọn cho anh, bây giờ giải tán, sau một tiếng tập họp ở chỗ này, hành động.”

Bệnh cũ khi làm lính đặc chủng tái phát, thời gian chính là tiêu chuẩn cơ bản không thay đổi được tính cố chấp của anh, Thiên Lý dẫn hai người lên lầu làm việc, quay đầu vẫn không quên ra ám hiệu với Noãn Noãn, Noãn Noãn lặng lẽ ra dấu tay OK.

Chiến Tả và Noãn Noãn đi tới quán cà phê, gọi hai ly Latte nóng, mùa đông vừa đến, bệnh tay chân Noãn Noãn lạnh như băng liền phát tác, nóng và lạnh tương tác kích thích toàn thân cô làm phát run, cà phê đun nóng gặp không khí lạnh toát ra hơi nóng ở trong ly làm mờ mịt đôi mắt đen của cô sáng trong, nhếch miệng cười ha ha, “Anh họ Chiến, khi nào thì ưu phiền vậy, có cần em gái sắp xếp ưu phiền, phân tích giúp anh một chút không.”

“Haizz, một lời khó nói hết.”

Ờ, anh vẫn còn ưu sầu chưa dứt, Latte đắng ở cổ họng chui vào lục phủ ngũ tạng của anh, cũng không kéo được nỗi ưu phiền kia xuống, chuyện tình cảm, cả đời anh chỉ yêu một người con gái, mẹ nó, sao lại vất vả như thế, giống như mấy người yêu nhau nhất định phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn mới có thể tu thành chánh quả!

“Nói, nói thẳng ra không được giấu.”

Gần đây, mình cũng chưa gặp Thiên An An, không biết cô ấy đang bận rộn cái gì, buổi tối lúc vừa mới nghe được Chiến gia nói bên tai cô thật vẫn không thể tin được, An An sẽ không nói một tiếng liền thỏa hiệp, người yêu trong lòng cô ấy là ai, bây giờ ở trong lòng mọi người hẳn đều hiểu rõ, nhưng mà rốt cuộc Đông Phương Nghiêm Hàn muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho An An, tác thành cho Chiến Tả đây, ý của gia là để cho cô và Chiến Tả tâm sự một chút, dù sao nhiều khi giữa đàn ông và đàn ông có mấy lời nói không thích hợp lắm.

“Anh trai cướp cô dâu, cô nhóc thấy thế nào?”

“Vô nghĩa, có thể có thái độ đúng đắn với một chuyện nghiêm túc không, tổ chức cản trở là con đường giúp anh đạt được người con gái xinh đẹp, bây giờ anh vẫn là người trôi nổi trong giang hồ đấy, nói cướp liền cướp, sao không thử suy nghĩ một chút, sau khi sự việc xảy ra thì nhà họ Chiến sẽ rơi vào hoàn cảnh gì.”

Nghiêm túc phê bình và chỉ dẫn, ánh mắt hung dữ của cô gái nhỏ lộ ra, Chiến Tả sửng sốt mấy giây sau đó cười ha ha không tim không phổi, Noãn Noãn tức giận muốn quất chết anh.

“Ôi chao, Tiểu Noãn Noãn chúng ta trưởng thành rồi, biết lo lắng cho nhà họ Chiến, khó trách hôm nay Vân Không cười mặt đầy nếp nhăn, cũng sắp vượt qua số lần cười trong 25 năm qua, nói với anh kỹ năng thuần phục chồng của em đi, anh cũng muốn nghiên cứu một chút, sửa lại thành phương pháp thuần phục bà xã, còn sợ An An, cô gái nhỏ này chạy mất hay sao.”

Chiến gia có nếp nhăn? Noãn Noãn hơi nghiêng đầu hồi tưởng tất cả biểu cảm hôm nay của anh, hình như chỉ cười có hai lần thôi, nghiêm khắc nói chuyện nhưng có chút mỉm cười, chỉ là khóe miệng hơi cong lên thôi.

Gõ gõ cái bàn, khẽ nhìn một vòng xung quanh, cô gái nhỏ nhấp một ngụm cà phê thơm mát, “Em có một chủ ý, muốn nghe hay không?”

Đáy mắt cháy lên ánh sáng hy vọng, Chiến Tả búng tay thật lớn, anh đoán được Noãn Noãn nhà anh sẽ không trơ mắt nhìn chị dâu họ bị gả đi.

“Rửa tai lắng nghe!”

Cơ thể ngồi thẳng dậy, lỗ tai dài ra, rốt cuộc Chiến Tả thu hồi lại vẻ ăn chơi bất cần đời, cánh tay đè lên nhau đặt ở trên bàn, đôi mắt đào hoa khao khát nhìn cô giáo Tinh thật sâu.

Nhếch môi, cô nàng hắng giọng một cái, “Thật ra thì rất đơn giản, chuyện bây giờ đi đến nước này, anh chỉ có thể dùng cách khổ nhục kế tầm thường không chịu nổi nhưng trăm lần đều linh đến dò xét An An thôi, từ nhỏ tụi em đã cùng nhau lớn lên, rất hiểu rõ cậu ấy nếu như không phải do bất đắc dĩ, cậu ấy tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, còn có vấn đề cắt ngang giữa ba người các anh mấu chốt nhất chỉ có một người?”

“Em nói là Thiên An Nhiên?”

Mày Chiến Tả chợt nhíu lại, đôi mắt đen u ám giống như màu đen của Địa Ngục không phân biệt rõ cảm xúc, không phân biệt ra âm dương.

“Đúng, chỉ cần cái chết của chị ấy một ngày không tra ra được thì An An sẽ một ngày không an lòng, nói như thế nào đây, trước đây dù sao Thiên An Nhiên cũng là vị hôn phu của anh, cũng chỉ có thể trách gia tộc vì lợi ích mà làm hại đến duyên số của các anh, sai dây tơ hồng.”

“Nhưng mà cô ấy đã chết, anh không hiểu tại sao cô ấy nhất định phải tính toán với một người đã chết.”

“Nhưng anh không biết một người bị chết sẽ mang đến bao nhiêu ảnh hưởng cho người còn sống, mặc dù Thiên An Nhiên đã chết nhưng chị ấy vẫn sống trong lòng An An, nếu như anh vẫn tiếp tục kéo dài như vậy thì trong lòng cậu ấy không khác cái chết chút nào.”

Buộc chặt mười ngón tay nắm thành nắm đấm, cố gắng đè xuống lửa giận trong đôi mắt đen u ám tối sầm gần như phụt ra, còn có một ngọn lửa ngầm vô cùng cháy rực trong tim anh, đau đớn kia giống như ngàn vạn con kiến gặp nuốt. Cái chết của Thiên An Nhiên làm nhà họ Thiên đứng trước cục diện tan vỡ, truyền ồn ào ra ngoài phía sau cái chết oan uổng của đại tiểu thư nhà họ Thiên có liên quan đến tin tiêu cực của Thiên An Nhiên, nữ thiên kim nhà giàu phóng khoáng, nữ hoàng hộp đêm, dính liếu vào chuyện kẻ thứ ba của hôn nhân người khác, là kẻ nghiện núp sau sự tài phú và sức mạnh, sau đó một loạt bài báo khó coi như cảnh tuyết rơi bay đầy trời, giá cổ phiếu của tập đoàn Thiên Thị rơi xuống không ngừng, nếu như không phải nhà họ Đông Phương ra mặt giải quyết thì bây giờ Thiên Thị đã sớm không còn tồn tại, mà phu nhân Thiên không thể chịu được đả kích mất con gái, một tháng sau cũng nối tiếp qua đời.

Chiến Tả lặng lẽ giải ngũ, liền biến mất mấy năm, chỉ có tìm ra hung thủ mới xem như anh có thể cho nhà họ Thiên một công bằng duy nhất.  

Người anh muốn lấy được, vừa ý đấy, sợ rằng khô kiệt đến tuyệt tự, cho dù người anh có được cũng chỉ là một thi thể biết đi vậy thì có ý nghĩa gì, anh muốn An An có thể vui vẻ, mỉm cười thật sự phát ra từ đáy lòng một lần, dù là một lần cũng được rồi, lúc nghe được tin tức cô ấy muốn kết hôn cùng với Đông Phương Nghiêm Hàn thì Chiến Tả đứng trong phòng làm việc thức trắng một buổi tối, tro thuốc lá rớt đầy giày da, tàn thuốc xây đắp như núi vượt qua mắt cá chân, tia ánh nắng mặt trời đầu tiên vào lúc sáng sớm chiếu vào gương mặt anh tuấn tiều tụy mệt mỏi của anh thì đôi mắt biến đổi, anh giật mình, lãng phí một buổi tối chính là từng giây từng phút mất đi cô ấy.

“Anh điều tra nhiều năm như vậy, không sợ nói thật cho em biết, bây giờ vẫn như cũ không thu hoạch được gì, mấy người chết năm đó biến mất, hơn nữa, kỳ quái nhất chính là anh phát hiện mỗi lần chỉ cần anh tra được một chút dấu vết sẽ có người lập tức phi tan, mặc kệ che giấu như thế nào vẫn sẽ bị gửi thư tín, cho nên mấy năm nay giống như con khỉ mò tới ánh trăng tan như bọt xà phòng.”

Noãn Noãn mở mắt to trừng người anh họ, lần đầu tiên nghe được Chiến Tả nhắc tới Thiên An Nhiên, trong lòng thật sự chấn động không nhỏ, bóng dáng vị hôn phu không tốt làm bốn người dây dưa, vừa chết liền làm tổn thương ba người nên trách ai đây, trách ai yêu trước hay là do ông trời quá trêu người, “Chiến gia biết không?”

Người thân thiết nhất với Chiến Tả là Chiến Vân Không, chắc hẳn Chiến Tả rời khỏi bộ đội Chiến gia cũng hao phí suy nghĩ một phen, bằng không lãnh đạo cấp trên sẽ không dễ dàng để anh đi.

“Ý của chồng em là án binh bất động trước chờ đợi thời cơ.”

Anh khỏi chê được, chuyện của Thiên An Nhiên rối rắm nhìn như phức tạp nhưng nhỏ nhặt rất nhiều lần, rõ ràng cũng không phải là vấn đề khó gì, bọn họ chỉ là đang chờ đợi thời cơ kẻ địch bại lộ.

Gật đầu một cái, Noãn Noãn nâng cà phê còn dư lại hơi ấm đặt trên bờ môi chạm khẽ, đang lúc nâng mắt, ý cười trong đáy mắt biến đổi, thân thể cứng lại, biểu tình kinh ngạc này giống như phát hiện ra vùng đất mới, không nhúc nhích, lưng Chiến Tả đối diện cửa nên không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng mà theo tầm mắt của cô xoay người nhìn sang. 

Còn muốn ngăn lại đã là không còn kịp rồi, tay bắt hụt hối tiếc vỗ đùi, quá trùng hợp quá trùng hợp rồi, nhắc tào tháo thì tào tháo đến.     

Cơ thể Chiến Tả hành động không chịu đầu óc chi phối, đứng dậy nghênh đón.

“Ôi, duyên phận đấy, Đông Phương dẫn vợ chưa cưới tới dạo phố sao?”

Chuyện không có đầu óc điều khiển Chiến Tả làm không ít, chuyện làm ngu xuẩn nhất của anh chỉ sợ sẽ là tối hôm nay, Thiên An An dứt khoát trực tiếp không nhìn lướt qua anh nhưng khi lướt qua nhau khẽ cau mày, “Noãn Noãn, sao lại uống Latte?”

“Hả? À, chính là nếm thử một chút thôi!”

Loại tình hình quá lúng túng như thế, quan sát ba người, phản ứng của từng người và vẻ mặt, không phải rất hờ hững sao, Thiên An An cũng bình tĩnh tự nhiên, vẻ mặt của Đông Phương Nghiêm Hàn ôn hòa chào hỏi với Chiến Tả, ánh mắt của Chiến Tả lại liên tiếp liếc qua phía bên phải không ngừng.

Nói không tới hai câu, hai người dắt nhau đi ra ngoài, Đông Phương bảo ngày mai sẽ đem thiệp mời đến nhà cổ và mời Noãn Noãn làm dâu phụ cho An An, không đợi cô mở miệng tỏ thái độ lại bị Thiên An An ngăn lại, cô ấy nói muốn làm khiêm tốn toàn bộ đơn giản, Đông Phương Nghiêm Hàn mỉm cười cũng không gò ép cô ấy.

Chân bốn người trước sau còn chưa ra khỏi tiệm cà phê, liền nghe một tiếng giễu cợt chói tai truyền đến từ phía sau, “Ha ha, chồng và tình nhân cũ cộng thêm một người “xuống nước” nhìn thật ngược ngạo cũng không phải rất quái dị sao, xuất hiện chói lọi như thế này làm mù người đi bộ cũng không sợ xung quanh có phóng viên chụp ảnh, thật không biết xấu hổ.” 

Giọng nói rất lớn vốn người trong tiệm cà phê không nhiều liền an tĩnh, Noãn Noãn đầu tiên xoay người lại, trợn mắt nhìn mặt hả hê của cô gái sau lưng, không phải chỉ có một mình cô ta mà còn có hai người con gái ngạo nghễ, vốn chỉ muốn đi ngang qua mua ly thức uống nóng không ngờ nhìn thấy trò hay như vậy.

Thật không biết nên nói Tô Thanh ngu hay là dốt, mỗi lần người xấu cô ta đều làm chim đầu đàn, Noãn Noãn không muốn mắng cô ta liên tục.

“Tô ngực, cậu còn sống sao?”

“Cậu mới chết đấy, miệng chó không mọc ra ngà voi.”

Gặp phải đồ sao chổi sẽ xui xẻo, thói quen thành tự nhiên Tô Thanh sẽ mặt dày, trời rất lạnh cô ta chỉ mặc một váy đen dạ hội mỏng manh, chắc là tham gia bữa tiệc nào đó vừa mới kết thúc, Noãn Noãn khẽ cười xấu xa lại gần bên tai của Tô Thanh, “Đừng mặc váy màu đen, có vẻ…”

“Có vẻ cái gì? Tinh Tiểu Noãn, cậu dám nói thì đừng nói phân nửa chứ?”

Lui về sau hai bước trở lại chỗ, nhìn ngó một vòng, nhìn nhóm người khán giả xem náo nhiệt cười ha ha, “Có vẻ ngực quá nhỏ, hay là ngực của cậu rút lại! Phải làm một người con gái có mặt mũi có đầu óc thì học trưởng mới thích cậu lâu một chút.” 

Noãn Noãn nói năng lỗ mãng với Tô Thanh, bên này cũng không thèm để ý, cả phòng xì xào bàn tán, tiếng cười kìm nén làm Tô Thanh một bụng đầy lửa sắp bùng nổ, giậm chân đi về phía trước, đuổi theo nói một câu với người con gái xinh đẹp có bộ ngực “nhỏ”, “Bỏ đi Thanh Thanh, chúng ta đang vội vàng, hơn nữa cậu đấu không lại cô ta, đừng gây chuyện để tránh ông nội cậu biết chuyện lại mắng cậu ngu như heo.”

Hai người bạn kéo Tô Thanh rời khỏi, ngược hướng với Noãn Noãn, một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà không thoải mái bị một máy chụp hình giấu ở phía sau cây cột đối diện ghi lại toàn bộ quá trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play