Edit: Tịnh Hảo

Cơn gió cuối thu thổi vào tháng mười hai mùa đông rét lạnh.

Còn một tuần nữa là đến lễ Giáng sinh.

Lần trước bởi vì Lý Tường khinh thường sơ suất, bị Noãn Noãn làm tức giận đến bỏ đi vật chứng và nhân chứng, ở nhà không bước ra khỏi cửa một tuần, nhưng không giống như lời đồn bên ngoài nói đại đội trưởng phòng chống ma túy mới nhậm chức bị một cô bé nhỏ đùa giỡn đến bị bệnh mà trong lúc này anh ta bí mật gặp mặt một nhân vật thần bí.

“Lần này là cậu khinh địch rồi, muốn bắt cô ấy lần thứ ba chỉ khó càng thêm khó, nhưng mà bắt được cô ấy chúng ta cũng sẽ có biện pháp đối với Chiến Vân Không.”

“Thật xin lỗi, là sơ sót của tôi.”

Lý Tường cung kính cúi chào người đàn ông trung niên, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, người đàn ông hơi có chút phát tướng sững sờ, “Ha ha, Tường Tử, cậu không cần tự trách mình, tôi hiểu sự thù hận đối với người đã phá hủy người nhà cậu thì đau đớn ra sao, nhưng mà cậu yên tâm, ngày Chiến Vân Không chết sắp tới rồi.”

La Hải tiến vào trong ghế dựa, lấy gối đệm nâng một chân lên đặt trên bàn trà.

“Tôi đã giúp ông hẹn bác sĩ, thời gian tôi sẽ sớm sắp xếp trước khi tết Dương Lịch sẽ làm phẫu thuật, năm nay chúng ta ở lại Cổ Thành ăn tết đi, chuyện này không phải là hy vọng rất nhiều năm của ông sao!”

“Cậu sắp xếp là được, trong khoảng thời gian này tôi muốn nghỉ ngơi, chuyện tổ chức cậu phụ trách giải quyết, tất cả hành động để đến năm sau bắt đầu tiến hành, mùa xuân tháng ba hoa nở là lúc đánh giặc tốt nhất.”

Kể từ sau khi bức hình giường chiếu nổi lên phong ba, trôi qua cũng đã một khoảng thời gian, trong lúc tuần diễn của Phong Tây càng hừng hực khí thế tiến hành, Tiếu Tuấn lại biến mất trong tầm nhìn của đại chúng, ngay cả bây giờ Đường Đóa cũng không tìm thấy người của anh ta.

Ở một quán rượu tỉnh S.

“Tới đây tới đây, chủ tịch tỉnh Nguyệt, chúc mừng ông sắp đi rồi, bữa cơm tối nay xem như chúng tôi vì ông bạn già mà làm những thứ này, tới đây, chúng ta cạn ly.”

“Ha ha, cảm ơn cảm ơn, anh em tốt của tôi, tôi có thể trở lại Cổ Thành lần thứ hai thật sự cũng không ngờ tới, vốn định ở chỗ này an dưỡng tuổi già, suy nghĩ đến chuyện rời khỏi các ông chiến đấu nhiều năm, tôi cũng rất không nỡ, tới đây, ly rượu này tôi mời các ông.”

“Cạn ly, cạn…”

Nguyệt Trường Cát uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó lại kính hai ly nữa, trong bữa tiệc mọi người đa số nói chuyện đều hùa theo nịnh bợ, đơn giản chính là để Nguyệt Trường Cát đừng quên bọn họ, sau này còn chiếu cố nhiều chuyện khác…

Tiếu Tuấn chỉ uống nước trà, không chen vào một câu nói, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả ở đây.

Trải qua mấy ngày nay, anh ta vẫn sống bên cạnh Nguyệt Trường Cát, từ từ lấy sự tin tưởng của ông, nhưng lòng nghi ngờ của ông già kia vô cùng lớn, muốn  xâm nhập hoàn toàn vào nội bộ còn cần một ít thời gian và thủ đoạn.

Nhà cổ.

Mặt trời giữa trưa chói chang cao cao trên trên đỉnh đầu, một cô gái mặc áo bông màu đen trên đỉnh đầu là nón cói, ngồi chồm hổm ở trên lối đi trong sân, không biết đang làm cái gì.

Vương Linh vừa mới vào cửa, vốn muốn trực tiếp lên lầu chạy thẳng tới phòng sách, cũng dừng bước lại ở ngoài cửa.

“Noãn Noãn, em làm gì vậy?”

Ngón tay nhỏ trắng chạm nhẹ vào sau lưng người con gái mặc áo đen, chỉ thấy cô gái áo đen dừng động tác bỗng nhiên quay đầu lại, dọa Vương Linh nhảy dựng.

Đầu đội nón cói, mặt mang mắt kính rất lớn, khẩu trang màu đen, không nhìn thấy một chút xíu khuôn mặt của Noãn Noãn, “Chị Linh, chị tới rồi.”

Giọng nói rầu rĩ ép xuống thật thấp, Vương Linh nhìn xung quanh rồi nhìn đến thân thể phía trước, “Em làm gì vậy, toàn thân là trang phục này còn thì thầm, em muốn hù chết chị à.”

Lấy khẩu trang và mắt kính xuống, Noãn Noãn cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Em đang chôn đồ đấy, lễ Giáng sinh sắp đến rồi, em chuẩn bị cho Chiến gia một kinh hỉ, chị nhất định phải giữ bí mật giúp em nhé!”

“À, thì ra là chuẩn bị cho ông xã, vậy tụi chị có thể được nhận quà hay không, tiểu phu nhân?”

Bả vai khẽ húc Noãn Noãn, mắt to xinh đẹp của Vương Linh nghiêng mắt nhìn cô nhóc áo đen.

“Đương nhiên là có, em đều đã chuẩn bị xong rồi, mọi người chờ nhận quà đi, đảm bảo mọi người hài lòng.”

Sự kiện ‘bột giặt’ kia không ảnh hưởng đến hoạt động của phòng làm việc, tin tức Noãn Noãn bị bắt cũng không truyền ra bên ngoài, có lẽ ai hành động trong này cũng chỉ có bản thân người đó rõ nhất. 

Cất chậu hoa vào vị trí ban đầu, tay vỗ vỗ trên đất khô, khuôn mặt nhỏ nhắn hài lòng khẽ cười hì hì, thính tai nghe được âm thanh có xe ở ngoài cửa lớn.

“Noãn Noãn, mau thay quần áo đi, đi mua đồ với mẹ.”

Mộ Thanh Nhi vừa mới xuống xe liền nhìn ra người con gái mặc áo đen ở trong sân là ai, làm sao bà không nhận ra con dâu của mình chứ.

Sống lưng cả kinh, ảo não cúi đầu than thở, cô cải trang liền thất bại như vậy sao.

Tắm rửa nhanh chóng, đổi một bộ quần áo, cầm túi xách lên bay xuống lầu chui vào trong xe, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Đông đang bưng nước canh.

Lầu ba, có một đôi mắt phía sau rèm cửa sổ, áo ngủ hai dây sợi tơ tằm màu tím làm nổi bật lên làn da của Tinh Hạ càng thêm xinh đẹp, mái tóc thẳng dài tùy ý rơi loạn ở trước ngực, chân trần đứng trên tấm thảm dày, một đôi đùi đẹp vô cùng hấp dẫn, thấy Tiểu Đông ở ngoài cửa đỏ mắt tía tai nuốt nước miếng, quên đặt canh trong tay xuống.

“Noãn Noãn vội vàng như vậy là đi đâu vậy?”

Vươn cổ mảnh khảnh, chóp mũi khẽ ngửi ở cạnh chén, cười quyến rũ, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện ra, “Ôi thơm quá, cảm ơn Tiểu Đông.”

“Ách— không có gì biểu tiểu thư, tôi còn có việc phải đi trước.”

“Đợi chút.”

Tinh Hạ gọi Tiểu Đông đã đi ra ngoài, “Biểu tiểu thư có gì phân phó?”

Lòng bàn tay đầy mồ hôi giống như mới tắm ra, trong lòng Tiểu Đông hận, Quan thiếu phái cậu đến đây sống làm gì, bây giờ cậu thà ở nông trường bộ đội cho heo ăn.

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tiểu phu nhân nhà cậu đi đâu?”

“Đi theo phu nhân đi mua đồ.”

Đi ra ngoài? Khóe mắt Tinh Hạ sáng lên, một bắp chân thon dài tao nhã đặt trên bệ cửa sổ, uống từng muỗng canh dưỡng sắc đẹp.

Những năm trước, e rằng Mộ Thanh Nhi quá bận rộn, gần đây Đường Đóa lại có một đống chuyện lớn đè lên người, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi mang cô con dâu nhỏ đi mua đồ cần dùng cho năm mới trước, hằng năm vào cuối năm, nhà họ Chiến đều náo nhiệt lạ thường, nhưng thiếu một mình Chiến Vân Không, mà năm nay lại không giống vậy, đã cưới vợ rồi còn sợ anh không trở về nhà sao?

“Con gái, lễ Giáng Sinh muốn quà gì cứ nói với mẹ, mẹ tặng cho con.”

Khoác vào cánh tay của mẹ chồng, đầu nhỏ thân mật tựa vào trên vai Mộ Thanh Nhi, “Quà của con chính là hy vọng mong ước của con được thực hiện.”

“Nguyện vọng gì?”

“Nguyện vọng chính là hy vọng người con yêu và mọi người yêu con đều có thể hạnh phúc vui vẻ mãi mãi, ha ha rất bình thường ạ, nhưng con cảm thấy những điều này mới chân thật.”

Mộ Thanh Nhi sững sờ, nhóc con không cần quần áo cao cấp, túi xách hàng hiệu cũng không phải là vàng bạc châu báu mà là có một mong muốn, một mong ước bình thường nhưng lại thấm đẫm tình cảm chân thực, bà rất vui khi Chiến Vân Không cưới được cô gái nhìn như có vẻ ngang ngược nhưng lại thông minh và có trái tim nóng làm vợ.

“Thật ngoan, nhưng mà hôm nay mẹ nhất định phải tặng cho con một món quà giống như vậy, đi, hôm nay chúng ta phải tàn sát phố mua sắm đến đỏ máu, có được hay không?”

“Được ạ!”

Hai mẹ con mang một túi tiền lớn và bao thẻ vàng lớn, khí thế ngập trời vào thang máy VIP.

Đúng lúc này, một bóng đen vội vàng lặn mất ở cầu thang, còn cải trang thích hợp hơn cả Noãn Noãn.

Bệnh viện quân đội.

“Mang thai bao lâu rồi?”

“Có hơn ba tháng!”

Đông Phương Chi Dao xoa xoa, giọng nói mang theo vẻ ngượng ngùng, trong lòng cô gái nhỏ bay loạn, không nghĩ tới anh sẽ đến thăm mình, bây giờ cũng không nhìn ra anh có chút ý nghĩ muốn bỏ đứa bé.

“Em rất muốn sinh đứa bé ra?”

Cố Trì đưa lưng về phía Dao Dao, che lại ánh mặt trời lớn, nhưng vẫn có chút tia xuyên qua bả vai anh và khe hở rèm cửa sổ, chiếu vào bên trong phòng, rọi vào trong lòng bàn tay cô, tay nâng lên muốn buộc lấy ánh sáng nhạt âm ấm, nở nụ cười, duyên phận ở thế gian này rất kỳ diệu có lẽ giống như nơi mà ánh mặt trời đã lâu không chiếu tới, nó sống lén lút, kiên cường đợi đến ngày nào đó nghênh đón ánh mặt trời.

“Ừ, anh không cần lo lắng cho em cái gì, em biết đêm hôm đó ở trong lòng anh, em chẳng qua là kẻ thế thân của cô ấy, nhưng mà anh yên tâm, em rất tự mình biết mình, em sẽ không vọng tưởng anh sẽ hứa hẹn gì với em, chuyện đứa bé cũng là chuyện của một mình em, sẽ không làm anh khó xử, hôm nay anh có thể đến thăm em, em đã rất vui rồi, nhưng mà sau này chúng ta không nên gặp lại nữa.”

“Nói xong rồi sao?”

Cố Trì xoay người đi tới, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn còn chưa khôi phục tốt lắm, vẫn có chút tái nhợt trên giường bệnh kia, dứt khoát ngồi ở cạnh giường giúp cô nâng góc chăn, thở dài, môi mỏng cong lên.

“Dưỡng cơ thể tốt một chút thì dời đến chỗ của anh ở, anh sẽ không để cho người phụ nữ của anh xảy ra chuyện ngã giường nguy hiểm lần nữa.”

Khiếp sợ, thật sự rất khiếp sợ, Đông Phương Chi Dao ngơ ngác nhìn người đàn ông bởi vì cười mà ánh mắt cong lên nhìn đẹp mắt như thế làm cho cô cảm thấy ấm lòng, mặc kệ câu nói kia của anh có phải xuất phát từ thật lòng hay không, Dao Dao cũng cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đáng giá rồi, mặc kệ là ở nước Pháp vì cứu anh mà thiếu chút nữa gặp phải cường bạo, còn vì tìm bác sĩ cho anh mà quỳ cả đêm vào lúc mưa to gió lớn, tất cả đều đáng giá, nguyện vọng của cô không cao, chỉ cần có thể nán lại một giây ở bên cạnh anh đối với cô đều là hạnh phúc xa xỉ.

“Gần đây anh có chút bận, anh trai của em anh sẽ tự mình đi nói, em không cần lo lắng, ở chỗ của anh, anh cũng tiện chăm sóc em và bảo bảo, trong khoảng thời gian này anh sẽ thường đến thăm em, không cho em nói cái gì em rất ổn, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào, kết tinh của anh và em đều đã ở chỗ này đây, chẳng lẽ em còn muốn làm người mẹ đơn thân ôm quả bóng chạy sao?”

Bàn tay xoa bụng bằng phẳng còn chưa lộ rõ của Đông Phương Chi Dao, ấm áp từ lòng bàn tay lan tỏa, vô hình trung nóng lên khắc sâu vào trong cơ thể và máu của cô.

“Anh, anh không cần bởi vì em mang thai bảo bảo liền đối xử tốt với em như vậy, tự em có thể mang bảo bảo…”

Che lại đôi môi vẫn còn muốn nói tiếp của cô, sự ôn nhu mềm mại trên bờ môi ngọt ngào khẽ tỏa ra, xúc cảm ấm áp làm khơi dậy khát vọng đã ngủ say rất lâu của Cố Trì, muốn càng hôn sâu hơn nữa nhưng đầu óc tỉnh táo lại, bây giờ điều cô cần nhất chính là dưỡng bệnh, cảm xúc không được quá kích động, cánh môi xa nhau, người đàn ông khẽ ngẩng đầu hôn lên trên trán trơn bóng đầy đặn của cô.

Tròng mắt mờ mịt một mảnh, mê hoặc tụ lại càng muốn nhịn lại càng muốn quên, gương mặt ửng hồng, “Có phải anh thấy em đáng thương không, em không cần sự thương cảm của anh.”

“Không phải đáng thương mà là đáng giận!”

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, gần đây vì bị phản ứng của mang thai giày vò nên gầy đi trông thấy của Đông Phương Chi Dao, Cố Trì cố ý làm nghiêm mặt lên, chuyện anh được làm cha này vừa vui mừng vừa bị dọa sợ, nếu không phải nhờ một đấm kia của Noãn Noãn anh còn không biết tin mình sắp làm cha.

Dao Dao sững sờ, cúi đầu cắn chặt đôi môi, vuốt ve tay của anh, nắm chặt chăn, quả nhiên vẫn là mình tự suy nghĩ nhiều, làm sao anh có thể thích mình chứ, có lẽ ở trong lòng anh mãi mãi không có một vị trí cho mình, bỏ đi, còn cầu mong gì nữa chứ, bây giờ anh ở trước mặt mình cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Cố Trì nhìn vẻ mặt mất mát của cô, cúi đầu cười, cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy liền rời khỏi.

“Anh Cố, lời nói có bao nhiêu phần thật lòng, tôi còn phải tự mình kiểm chứng.”

Cố Trì ra cửa nâng mắt chợt ngẩn ra, tình huống ở ngoài cửa là gì đây, vẻ mặt xem xét kỹ càng của một nam một nữ, ánh mắt đảo quanh ở trên người mình.

“Tôi ở trong lòng phu nhân Chiến chính là giả tạo như thế sao.”

Cố Trì nghiêng người, vai kề vai với Noãn Noãn đứng ở trên hành lang cầu thang bộ, đôi tay đặt trong túi áo khoác, anh muốn cảm ơn Noãn Noãn đã nói cho anh biết chuyện này, bằng không nhà họ Đông Phương tuyệt đối sẽ không cho phép Dao Dao sinh đứa bé không có danh phận này.

“Hừ, trước kia không phải nhưng bây giờ phải, tôi rất ngạc nhiên, anh thật sự mất trí nhớ hay là giả bộ.” Con ngươi quay một vòng đến sát vào, “Hay là anh thực hiện nhiệm vụ bí mật gì đó không thể tiết lộ?”

“Cô gái nhỏ, tò mò hại chết người, tôi có thể xin em giúp một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

Hóa thân thành chính nghĩa, chỉ cần không phải đốt nhà giết người cướp bóc phạm pháp, Noãn Noãn nhất định sẽ không từ chối, suy nghĩ một chút có thể là chuyện của Dao Dao, “Nói đi nhất định làm được.”

Tay Cố Trì nắm thành quyền, khẽ ho nhẹ, “Tôi mong em giúp tôi chăm sóc tốt cho Dao Dao, khoảng thời gian sau này tôi sẽ rất bận, còn phải ra nước ngoài, ở Cổ Thành rộng lớn này, tôi chỉ tin tưởng một mình em.”

Lưng quay lại bước tới, vòng quanh người đàn ông quan sát một vòng từ dưới lên trên, “Anh tuyệt đối có vấn đề, chỉ là coi như anh không nói tôi cũng sẽ chăm sóc Dao Dao, anh hãy yên tâm, chỉ cần anh thật lòng với Dao Dao thì tốt hơn.”

“Phải nói tiểu phu nhân Chiến đơn thuần vẫn thông minh nhất có thể nhìn thấu tất cả của người kia, năm mới chúng ta gặp.”

Nói xong, bàn tay to của Cố Trì vuốt vuốt mái tóc của Noãn Noãn, tay dời xuống dưới nhéo nhéo lỗ tai của cô nhóc, sau đó thì rời đi.

Thiên Lý nhíu lông mày, nhìn Noãn Noãn không nhúc nhích, nghi ngờ đi tới, hai bàn tay vẫy vẫy trước mặt cô, “Wey wey wey, người đi xa rồi đấy, đừng nhìn nữa, mau hồi hồn.”

“Ừm, đi thôi.”

Tay còn chưa vỗ vào sau lưng của cô, sau lưng liền bị một giọng nói bất ngờ làm cho toàn thân sợ đến mức muốn tê dại.

“Noãn Noãn!”

Đi chưa được mấy bước chợt nghe phía sau có người gọi, Thiên Lý rất nhanh nắm chặt cổ tay của cô nàng, nhỏ giọng nói, “Đừng quay đầu.”

“Tại sao?”

Tay lại nắm thật chặt, Thiên Lý nghiêng đầu nhìn về phía sau cô, “Tại sao cái gì.”

“Hừm, tôi phải quay đầu lại, chị Niệm Tình gọi tôi đấy, không trả lời thì không lễ phép.”

“Tôi nói không được thì không được, đi nhanh lên.”

Thiên Lý kéo Noãn Noãn không nghe lời đi về phía trước, trời sinh cô gái nhỏ thích phản kháng, càng không cho làm gì thì cô càng cùng Thiên Lý cậy mạnh, buổi tối ở bệnh viện người lui tới tương đối nhiều, nhìn hai đứa trẻ trẻ trung xinh xắn không bình thường ở chung với nhau, người xung quanh cũng nhịn không được nhìn vài lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play