Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 94


2 năm

trướctiếp

Sau khi Miêu Tiêu Bắc về nhà, nằm trên giường ngủ tròn một ngày một đêm, tựa như muốn bù đắp cho mấy ngày không được ngủ yên. Mà trong khoảng thời gian Miêu Tiêu Bắc ngủ, Lam Minh cưỡi Sphinx không biết đi đâu.

Đợi tới khi Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, xuống lầu, chợt nghe Sishir tả rất sống động với Long Tước, “Poseidon với Lucifer đang nằm ở nhà khóc quá trời, địa ngục bị hủy phân nửa, long cung cũng bị y chang, không biết do ai phá.”

“Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy?” Khiết Liêu cảm thấy rất mới mẻ, “Hai người đó không biết?”

“Cái này cũng kì lạ nè.” Sishir chăm chú nói, “Lucifer với Poseidon đều nói nếu sớm biết là vậy, sẽ không làm bậy đâu.”

“Thiệt hại rất nghiêm trọng?” Miêu Tiêu Bắc thấy địa ngục và long cung đều rất đẹp, sao lại bị phá rồi?

“Không sao, dù sao cũng không có ai bị thương.” Sishir nhún vai, “Bỏ tiền ra sửa là được, tôi nghĩ hai người đó đã đắc tội với ai, hơn nữa còn đuối lý, cho nên không thể làm gì khác hơn là để bị ăn hiếp!”

Miêu Tiêu Bắc ngồi trên sô pha, nhận lấy ly trà nóng Cổ Lỗ Y đưa, “Vậy sao… Ấn tượng của tôi về hai người đó rất tốt.”

“Bắc Bắc.” Sphinx lười biếng nhắc nhở, “Đối xử với thần, cũng như với ma, phải cẩn thận đề phòng.”

Miêu Tiêu Bắc tiếp tục uống trà, nghĩ thần ma thật ra cũng không có gì không tốt, con người với con người còn lừa nhau được mà.

“Bắc Bắc, còn đau đầu không?” Bạch Lâu bắt mạch cho hắn.

“À.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Không sao rồi, ngủ rất ngon, lần này không mơ thấy gì cả, rất thanh thản.”

Cổ Lỗ Y bay tới bóp vai Miêu Tiêu Bắc, làm cho Phong Tiểu Vũ muốn khóc, nói nó lớn rồi, biết hiếu thuận rồi.

“Lam Minh đâu?” Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, phát hiện không có Lam Minh.

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nhìn Miêu Tiêu Bắc nói một đống.

“Có vụ án?” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn mọi người, “Vừa mới về mà.”

“Không phải vụ án, chỉ là giúp đỡ thôi.” Long Tước uống cà phê, chậm rãi nói, “Cảnh Diệu Phong mới gọi điện tới, có mấy người bảo vệ động vật theo chủ nghĩa cực đoan, kéo tới khu mãnh thú ở vườn bách thú phá hư lồng sắt, sư tử và cọp đều chạy đi cắn người, tình hình tương đối khẩn cấp, nhờ Lam Minh đi cản thú.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Kẻ bảo vệ động vật theo chủ nghĩa cực đoan?”

“Ừ, không ăn thịt, phản đối tất cả những thứ liên quan đến da, yêu cầu động vật cũng được nhận quyền lợi bình đẳng như con người.” Sishir như vừa mới hỏi thăm về tính chất của tổ chức, chăm chú nói, “Nói cách khác, muốn làm người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật thì không thể ăn thịt, cũng không thể ăn bánh bao.”

Miêu Tiêu Bắc mỉm cười.

“Con người đúng là nhảm, từ một người cực đoan đi kéo thêm một đống cực đoan.” Khiết Liêu đang lật xem tạp chí, “Phải biết, con người từ trước tới giờ là loài hay sát sinh, nếu bọn họ không săn bắn, như vậy mấy ngàn vạn năm đã có thể bị diệt sạch, động vật và động vật còn giết chóc lẫn nhau theo chuỗi thức ăn… Nhưng mà chỗ chán nhất của con người là tán thưởng động vật hoang dã hoặc dày vò chúng nó, hành vi này đúng là bỉ ổi.”

“Cho nên Khiết Liêu cũng phản đối vườn bách thú?”Phong Tiểu Vũ vừa chải tóc cho Đa Mị vừa hỏi.

“Vườn bách thú thì tôi không phản đối, có vài động vật đã sắp tiệt chủng, có lẽ nơi để chúng nó sinh tồn quá ít, ở vườn bách thú cũng không có gì xấu, đặc biệt là nhiều loài thật ra đã mất đi tính ngang bướng, động vật bị thuần hóa nói theo cách khách quan, chúng nó bị thuần hóa nên không còn là động vật, có thể mặc áo, nuôi nấng chúng nó, cái này gọi là trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, nếu muốn cải tạo chúng nó thì phải nuôi nấng cho tốt. Cái tôi không thích nhất ở con người là tự thấy mình có ưu thế là chỉ số thông minh nên xem động vật là đồ chơi, giống như ma tộc đùa giỡn con người, con người cũng sẽ nổi giận thôi.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, rất có đạo lý.

Lúc này cửa mở ra, Phong Danh Vũ hùng hổ đi vào, phía sau còn có Tiêu Hoa, đang cầm một đống ăn kiện lớn.

“Chị, sao mặt mày khó coi quá vậy?” Phong Tiểu Vũ không rõ.

“Đám phần tử cực đoan kia đúng là kinh khủng mà!” Phong Danh Vũ đá dép, ngồi xuống vận khí công.

“Hôm nay chẳng phải thông báo quay phim mới sao?” Bạch Lâu nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?”

“Lúc đang thông báo thì có một đám người bảo vệ động vật tới, nói cái gì mà phản đối dùng da và lông động vật làm quần áo, da tôi dùng đều là nhân tạo, tôi đã sớm nói mình phản đối sát sinh!” Phong Danh Vũ đập bàn, “Buổi thông báo bị bọn họ phá nát, may là Tiểu Ái an thai không có tới, nếu không sẽ tức chết! Cái này là tâm huyết nửa năm của chúng tôi đó.”

“Sao lại không phân biệt tốt xấu như vậy.” Mọi người cũng thấy không hợp lý.

“Cái này cũng chưa tính là làm quá đâu.” Bạch Lâu xem tin tức trên mạng, “Nghe nói gần đây còn đi quậy ở rất nhiều nơi, người ta đang ăn cơm bọn họ cũng tới xem, có thịt sẽ lập tức làm bẩn, làm cho người ta cũng không muốn ăn nữa.”

“Thật quá đáng.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Bây giờ tôi còn nghi ngờ bọn họ có phải theo chủ nghĩa bảo vệ động vật không nữa, hành vi này rất có thể phản hiệu quả.”

“Cục cục.” Lúc này, Cổ Lỗ Y xoa bụng lầm bầm, Miêu Tiêu Bắc biết nó đói bụng, xoa nó hỏi, “Muốn ăn cái gì?”

“Thịt thịt.” Cổ Lỗ Y cười nói.

“Để tôi kêu Lam Minh mua.” Long Tước mở tủ lạnh, bên trong có bánh phô mai Cổ Lỗ Y thích, đưa cho nó ăn đỡ trước.

Miêu Tiêu Bắc lên lầu tắm rửa.

Sau khi tắm xong bước ra ngoài lau tóc, Miêu Tiêu Bắc không hiểu sao lại nghe một tiếng kêu rất nhỏ, “Meo meo…”

“Meo?” Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh tìm kiếm, chẳng lẽ có con mèo nào chui vào?

Nhưng mà trong phòng không có.

Miêu Tiêu Bắc ngoáy lỗ tai, chẳng lẽ nghe nhầm, nhưng mà sau đó lại nghe, “Meo meo…”



“A?” Miêu Tiêu Bắc nghe tiếng kêu gần ngay đây, bắt đầu lục tung lên tìm.

“Cậu đang tập bài mới?”

Lúc Miêu Tiêu Bắc đang quỳ xuống đất kiếm mèo, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói quen thuộc.

“Lam Minh.” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, mò dậy, “Anh có nghe tiếng mèo kêu không?”

“Mèo?” Lam Minh không hiểu.

“Xuỵt…” Miêu Tiêu Bắc lại nghe thấy tiếng mèo kêu, lúc này Lam Minh cũng nghe thấy.

Hai người nghe theo tiếng kêu bước tới cửa sổ, mở cửa ra nhìn xuống, trong bụi cỏ có một con mèo trắng đang nằm, kêu hấp hối, trên chân có vết thương, đang chảy máu.

“Là mèo con.” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại, Lam Minh nhảy xuống cửa sổ, bế con mèo lên đưa vào phòng khách.

“Ai chà, bị thương hả.” Bạch Lâu tìm hộp y tế, đặt con mèo trắng lên bàn trà, băng bó cho nó, “Chắc bị xe đụng, chân sau bị gãy rồi.”

Phong Tiểu Vũ lấy bánh kem, đặt trước mặt con mèo.

Con mèo nhìn mấy người xung quanh, nơm nớp lo sợ không dám ăn.

Cổ Lỗ Y đang ăn bánh bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, con mèo bắt đầu dè dặt liếm kem, tựa như rất đói.

“Hắt xì…!”

Trên sô pha xa xa, Khiết Liêu hắt xì hai cái, xoa mũi.

“Cậu bị sao vậy?” Tiêu Hoa nhìn hắn, trong lòng nghĩ chẳng lẽ cậu cũng biết cảm?

“Tôi ghét nhất là họ nhà mèo.” Khiết Liêu tỏ vẻ chán ghét nói, “Đặc biệt là loại lông xù!”

“Ta cũng là họ nhà mèo.” Sphinx nằm dưới đất ngẩng đầu lên nhìn, Khiết Liêu dĩ nhiên cũng không xem thường nó.

Khiết Liêu quan sát nó một chút, “Ta có nói ta không ghét ngươi sao?”

“A…” Sphinx hít một hơi, phiền muộn nằm xuống, “Ta cũng rất ghét họ nhà chó.”

Lông mày của Đa Mị giật giật… Mọi người không nói gì, thế là tự nhiên biến thành cuộc đại chiến giữa mèo và chó.

Cổ Lỗ Y và con mèo nói chuyện, một đứa thì cục cục, một đứa thì meo meo, Miêu Tiêu Bắc nghe, nhíu mày, “Nó nói nó là Tiffany, nhìn thấy một vụ mưu sát.”

“Hả?” Mọi người có chút không tin nổi nhìn con mèo — Mưu sát?

“Mèo mưu sát hay người mưu sát?” Lam Minh muốn chắc chắn.

“Cục cục ~”

“Mèo giết người?!” Miêu Tiêu Bắc hô một tiếng, mọi người cũng lặng người, con mèo bự cỡ nào mà giết được người vậy?

Sau đó, con mèo lại meo meo rất nhiều với Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y đều nói lại cho Miêu Tiêu Bắc.

“Tiffany nói, tối hôm đó nó nhìn thấy một con mèo đen rất lạ rất lạ cực kì lạ, ngồi xổm bên bệ cửa sổ, âm trầm nhìn người bên trong, một lúc sau, người bên trong đột nhiên nhảy ra ngoài cửa sổ, chết… Nó rất sợ cho nên bỏ trốn. Mấy hôm sau, nó lại nhìn thấy con mèo đen, ngồi xổm trên cột điện, xe cộ đi ngang qua đầu đụng nhau, người cũng chết, nó lại bỏ chạy, bị con mèo đen nhìn thấy, đuổi theo nó. Nó chạy quá nhanh nên bị xe đụng phải, đánh bay vào trong vườn. Mèo đen đuổi theo tới sân ngoài, nhưng không dám lại gần…”

“Nó có thể là sợ bị phát hiện.” Bạch Lâu nói, để Miêu Tiêu Bắc sờ Tiffany, để xem coi có thể nhìn thấy con mèo kia không.

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nói với Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y nói với Tiffany, anh sờ nó, sẽ không đau.”

Cổ Lỗ Y chuyển lời, Tiffany liền ngoan ngoãn nằm im, cụp lỗ tai, để Miêu Tiêu Bắc sờ đầu.

“Dễ thương ghê.” Phong Tiểu Vũ sáng mắt, Đa Mị phía sau u sầu kéo góc áo Phong Tiểu Vũ.

Phong Tiểu Vũ liền sờ đầu hắn, “Đa Mị dễ thương nhất mà!”

Đa Mị lập tức thoải mái.

“Ê, có muốn qua nhìn cái không?” Sphinx liếm móng vuốt hỏi Khiết Liêu, “Dễ thương lắm đó.”

Khiết Liêu cũng nhìn thấy, trắng trắng, bàn chân nhỏ nhỏ, trông rất mềm… Rất dễ thương, nhưng mà hắn là người sói, ghét nhất là họ nhà mèo, với lại hắn bị dị ứng với lông mèo.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay sờ đầu Tiffany, dần dần tiến vào ý thức, quay lại lúc nó bị tập kích.

Tình hình Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy cũng không khác Tiffany kể lại, chỉ là, con mèo đen hắn nhìn thấy cũng không phải con mèo bình thường.

“Ô…”



Một lúc lâu, Miêu Tiêu Bắc mới tỉnh lại, “Hình như không phải mèo đâu!”

“Miêu nữ?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

Miêu Tiêu Bắc lấy bút giấy, vẽ đại khái, “Ngoại hình thì nhìn giống mèo, mà vóc dáng thì không giống! Đen tuyền, thân thể dài có nhiều nếp gấp, rất gầy, giống như bộ xương khô.”

Mọi người nghe xong cũng không hiểu, đây là mèo gì?

Bạch Lâu suy nghĩ một chút, tới máy tính gõ mấy cái, tìm tìm sau đó đưa cho Miêu Tiêu Bắc xem một tấm hình, “Có phải nó không?”

Mọi người lại xem, tất cả đều nhíu mày, đây là con gì, gầy nhom như bộ xương khô, cả người đầy nếp nhăn còn đen thui, có móng vuốt và đuôi nhưng không giống mèo, mèo tinh?

“Đây là quỷ mèo Xiêm La.” Khiết Liêu đột nhiên nói.

Lúc mọi người nhìn thấy thứ này, đều vô thức nhìn Bạch Lâu hoặc Long Tước, hai người này tương đối bác học, nếu không cũng sẽ nhìn Sphinx, nó chắc là biết, vì cùng là họ nhà mèo. Nhưng lần này Khiết Liêu lại biết, cái này là ngoài dự đoán của mọi người… Phải nhớ, Khiết Liêu và Lam Minh đều là động thủ không động khẩu, lại càng không phải loại hình động não!

“Nhìn cái gì?” Khiết Liêu giật khóe miệng, “Tốt xấu gì tôi cũng là Lang Vương, mèo yêu tộc có cái gì lộn xộn tất nhiên đều biết.”

“Không sai, nó chính là quỷ mèo Xiêm La.” Bạch Lâu in hình ra, cầm tới cho Tiffany xem, Tiffany lập tức sợ run, xem ra chính là nó.

“Nó chắc chắn không phải loại mèo bình thường.” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nếu nhìn thêm mấy lần nữa chắc gặp ác mộng, “Quỷ mèo…”

“Loại mèo này rất phiền phức.” Bạch Lâu nhíu mày, “Dưới mắt người bình thường, nó chỉ là mèo đen bình thường, chỉ có người có linh lực cực mạnh, mới nhìn thấy hình dáng thật sự của nó.”

“Ảnh chụp cũng thế?”

“Đúng.” Bạch Lâu bảo Miêu Tiêu Bắc thử thí nghiệm xem Tiffany nhìn thấy cái gì, cầm bàn chân mềm mại của nó, nhắm mắt lại… Quả nhiên, Tiffany chỉ nhìn thấy con mèo đen hung thần ác sát thôi.

“Nói cách khác, nó có thể cải trang thành mèo đen dưới mắt người, tất cả mọi người sẽ không đề phòng nó, trừ khi có năng lực đặc biệt mới nhìn thấy nguyên hình?”

“Ss…” Phong Danh Vũ vô thức run lên, “Mèo đen gì đó đúng là tà môn, đặc biệt là mắt của con mèo kia thiệt khủng khiếp.”

“Mọi người đang nghiên cứu mèo đen?”

Vừa lúc, Cảnh Diệu Phong đẩy cửa vào, “Trong tay tôi cũng vừa nhận vụ án liên quan tới mèo đen.”

“Con này?” Mọi người cầm tấm ảnh mới in giơ lên cho hắn xem.

Cảnh Diệu Phong giật khóe miệng, “Nó đâu có giống mèo?!” Lúc nói chuyện thì nhìn thấy trên ghế có con mèo nhỏ.

Mắt Cảnh Diệu Phong hơi lóe lên, tới gần nó.

Mọi người lại nhìn nhau, chỉ có Bạch Lâu liếc nhìn, thấp giọng lầm bầm, “Lại nữa rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, Cảnh Diệu Phong đã bế Tiffany lên, “Dễ thương quá!”

Mọi người đều được mở rộng tầm mắt, Cảnh Diệu Phong thoạt nhìn rất ngầu, ai ngờ lại là tên cuồng mèo.

“Tôi chỉ thích mèo trắng thôi.” Cảnh Diệu Phong ôm Tiffany trong lòng, sờ lỗ tai nó, Tiffany lập tức thân thiết cọ cọ hắn.

“Trắng muốt, vừa mềm vừa ngoan…” Nói xong, Cảnh Diệu Phong vô thức nhìn sang Bạch Lâu, Bạch Lâu làm bộ không nghe không thấy cúi đầu tra tư liệu.

Mọi người nín thở, chờ Cảnh Diệu Phong làm bước tiếp theo, Cảnh Diệu Phong lại chỉ nhìn Bạch Lâu đờ ra, do dự nên làm tiếp thế nào.

Phong Danh Vũ nhịn không được, đạp hắn một cái, “Hắn bị thương, phải trị cho tốt, ai làm người đó chịu trách nhiệm!”

Nghe xong câu này, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong đều xấu hổ.

Cảnh Diệu Phong ôm mèo tới chỗ Bạch Lâu, “Cậu ấy không cho tôi cơ hội bù đắp…”

Bạch Lâu không để ý tới hắn, tiếp tục xem tài liệu.

“Tiểu Lâu…”

Cảnh Diệu Phong vừa định lên tiếng, Bạch Lâu lại liếc hắn, hắn vội vàng im miệng, hôm nay vận khí không tệ, ít nhất Bạch Lâu đã liếc hắn, làm cho hắn như bay trên không.

Mọi người đều bó tay, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

“Mèo Xiêm La là một loài thần vật có ý thức lãnh thổ rất mạnh, chúng nó thường là sủng vật của thần, thuần phục cho pháp sư hoặc vu sư, nhiều năm sinh hoạt ở Xiêm La, cũng tức là Đông Nam Á bây giờ… tại sao giờ lại chạy qua đây?” Bạch Lâu đưa cho mọi người xem tài liệu.

“Tụi nó sẽ mang tới tổn hại gì cho con người?” Miêu Tiêu Bắc nhớ tới cảnh yêu dị vừa thấy lúc nãy, “Tại sao mèo lại muốn giết người?”

“Loại mèo này không có tính tự phát hại người… Tuy chúng nó tà ác, nhưng cũng không đến nỗi mắc tội tày trời. Nói cách khác, chúng nó chấp hành mệnh lệnh chứ không phải mưu tính trước. Thần vật ở tu viện trước giờ đều tuân thủ phép tắc, sẽ không cướp đoạt cái gì… Chắc là trao đổi bằng giá.”

“Trao đổi bằng giá?” Miêu Tiêu Bắc thấy từ này rất mới mẻ.

“Cái này trong vu thuật cổ xưa rất bình thường.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc không hiểu nên giải thích cho hắn, “Ví dụ như, cậu muốn nguyền rủa ai đó, cậu sẽ giao một thứ quý giá của mình cho họ, làm điều kiện trao đổi. Cậu muốn thần cho cậu hạnh phúc, cậu phải đưa cho họ một nửa sinh mạng làm thù lao, trên đời này chẳng có cái gì là miễn phí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp