Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 87


2 năm

trướctiếp

Bảo người điều tra chiếc thuyền đó đi.” Lam Minh đi cùng Miêu Tiêu Bắc về nhà, “Tôi cảm thấy hắn không phải người làm ăn đàng hoàng.”Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, xoay mặt nhìn Lam Minh, đưa mặt tới gần, miệng gần như chạm vào miệng Lam Minh.

Lam Minh bị hành động của hắn làm hoảng sợ, nhưng lập tức liền phấn chấn, cũng đưa mặt tới gần, “Bắc Bắc…”

“Cá ngừ!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên giữ quai hàm Lam Minh, “Anh ăn sandwich cá ngừ? Có chừa cho tôi không? Tôi đói!”

Lam Minh giật giật khóe miệng, vô lực nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Lúc này, balo trên lưng mở ra, Cổ Lỗ Y nhô đầu, cầm miếng sandwich cá ngừ lúc nãy Bạch Lâu đưa, nó vẫn còn chưa ăn, đưa cho Miêu Tiêu Bắc.

“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy miếng sandwich, hôn nó một cái, sau đó bẻ miếng sandwich làm hai, mình nửa cái, nó nửa cái, bắt đầu ăn.

Lam Minh nheo mắt nhìn một lúc lâu, đột nhiên lấy cái balo trên lưng đưa cho Miêu Tiêu Bắc, nói, “Quay lại liền!” Nói xong liền biến mất.

Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y nhìn nhau, không hiểu lắm, tiếp tục ăn.

Chờ Miêu Tiêu Bắc ăn xong nửa cái sandwich, Lam Minh đã xuất hiện ngay bên cạnh, tay cầm cả trăm miếng sandwich, “Bắc Bắc! Phải hôn toàn thân nha!”

Miêu Tiêu Bắc há hốc kinh ngạc, sau đó thưởng cho hắn một cú đá, lại cầm một miếng sandwich, lấy thêm mấy cái đưa cho Cổ Lỗ Y, đống còn lại mang về nhà để Long Tước cầm về cho mấy bé rồng ăn.

Đương nhiên, Lam Minh muốn hôn toàn thân cũng không có, Miêu Tiêu Bắc cho hắn đá toàn thân.

Mọi người trong EX đều lè lưỡi, Miêu Tiêu Bắc càng ngày càng anh dũng.

Không lâu sau, Khiết Liêu và Bạch Lâu cũng đã về, nói Diêu Chính Thành sau khi gọi một cuộc điện thoại cũng không liên lạc với ai khác, vội vàng ăn rồi đi. Nhưng mà có một điều bọn họ có thể khẳng định, Diêu Chính Thành đó xem Miêu Tiêu Bắc là cây hái ra tiền.

“Cây hái ra tiền?” Miêu Tiêu Bắc thấy cụm từ này rất mới mẻ, liền hỏi, “Hắn nói tôi là cây hái ra tiền?”

“Đúng vậy!” Bạch Lâu gật đầu, hỏi Khiết Liêu, “Hắn nói như vậy đúng không?”‘

“Ừ.” Khiết Liêu cũng gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy.”

“Không hợp lý!” Phong Danh Vũ đang ngồi giúp Tiểu Ái cuộn len, nghi ngờ lắc đầu, “Nói thật, tính nghệ thuật của Tiêu Bắc cao hơn tính buôn bán của cậu ấy, hắn cũng không thể kiếm được nhiều tiền, số người thích vũ kịch rất ít.”

“Bắc Bắc đúng là có giá trị buôn bán nhỏ, nhưng nếu là Đại Tế Ti…” Sishir chống cằm đăm chiêu.

“Vậy thì quả thật là bữa tiệc thịnh soạn cho ác thú!” Lam Minh lắc đầu, “Hay hắn biết thân phận của Bắc Bắc?!”

“Không phải là không thể.” Tiêu Hoa nghĩ nghĩ, “Chúng ta phân công nhau ra điều tra đi, nhưng tuyệt đối không thể để Bắc Bắc lên chiếc thuyền đó!”

“Phân công nhau thế nào?” Miêu Tiêu Bắc rất muốn giúp, vụ án lần này liên quan đến lão Dương, nói cách khác đây cũng là chuyện của hắn. Tất cả mọi người đều bận rộn, bản thân không thể ngồi mát ăn bát vàng được.

“Cậu khách sáo với chúng tôi làm gì.” Lam Minh vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc, “Nghỉ ngơi đi, mới vừa khỏi bệnh mà.”

Miêu Tiêu Bắc bị Lam Minh nhắc tỉnh, lập tức nghĩ đến chuyện cha hắn, việc này càng thêm quỷ dị… Rốt cuộc có quan hệ gì không?

“Tôi và Diệu Phong phụ trách liên hệ những người làm ăn với Diêu Chính Thành.” Tiêu Hoa phân công, “Lam Minh và Khiết Liêu phụ trách thăm dò những người xung quanh Diêu Chính Thành, với xem bọn họ giấu tài liệu ở đâu, nếu chúng ta có thể thu lại toàn bộ tài liệu năm đó về, vậy vụ án của lão Dương có thể xí xóa, quan trọng là chứng cứ!”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Tôi nhớ số điện thoại!” Bạch Lâu nói, “Tôi đi tra người hắn liên lạc.” Nói xong, mọi người bận rộn chia nhau ra làm.

Trong EX chỉ còn lại Miêu Tiêu Bắc ngồi ôm Cổ Lỗ Y trên sô pha.

Long Tước mang đống sandwich cùng Đao Tù đem đi cho mấy đứa nhỏ, Tiểu Ái và Phong Danh Vũ tiếp tục đan len, rảnh nhất chính là Sishir.

Dạo này hắn đang xem sách về phản xạ có điều kiện, đang lấy mấy cục cưng sói con làm thí nghiệm, chuẩn bị luyện tập khả năng phản xạ cho chúng nó.

Sói con bây giờ đã có thể nghe hiểu những từ ngồi xuống, đứng dậy, bắt tay…

Miêu Tiêu Bắc bọn họ nói thật thần kỳ, hôm đó Khiết Liêu nổi điên, rống to, “Người sói không phải chó! Chỉ số IQ giống như người!”

Kết quả mọi người đều sửa lại, nói mấy con sói con hình như chưa phát triển trí lực toàn diện, một đám sói con cứ suốt ngày đi theo Khiết Liêu kêu anh anh anh, làm cho Khiết Liêu dở khóc dở cười.

Miêu Tiêu Bắc nhàm chán đùa giỡn với Cổ Lỗ Y, một lát sau lại ngủ thiếp mất.

Sishir nhìn sang, Cổ Lỗ Y đặt ngón tay lên miệng, “Xuỵt…”

Phong Tiểu Vũ lấy chăn đắp cho Miêu Tiêu Bắc, có thể vì uống thuốc cảm nên cơ thể dễ bị mệt.

Miêu Tiêu Bắc nằm trên sô pha, trong lúc mông lung, một lần nữa tiến vào giấc mơ.

Cảnh trong mơ, hắn vẫn đứng giữa những đám mây cao cao, Miêu Tiêu Bắc vui sướng nhận ra, giấc mơ này tương thông với giấc mơ trước.

Hắn có chút căng thẳng nhìn về phía trước, tìm bóng dáng của cha Lam Minh, nhưng vẫn không thấy đâu.

Miêu Tiêu Bắc có chút mất mát, thở dài, lại cảm thấy có ai đó vỗ vai mình.

Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại… Liền nhìn thấy người nọ đứng phía sau, trên mặt là nụ cười nhạt, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm.

“Chú…”

“Không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau.” Người nọ khẽ lắc đầu, giúp Miêu Tiêu Bắc sửa lại tóc bay loạn, “Một ngàn năm sau, cậu quả nhiên ở cùng Lam Minh.”



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, hắn không hiểu lắm ý của đối phương, chỉ là thấy thái độ của ông có chút mập mờ không rõ, “Chú là ai… là cha của Lam Minh?”

Người nọ sau khi nghe xong, mỉm cười, nhẹ nhàng sờ cằm Miêu Tiêu Bắc, “Cậu đã từng gặp ta, không nhớ sao?”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, từng gặp rồi? Ý chỉ giấc mơ trước sao?

“Chậc chậc… Ta ở ngay bên cạnh cậu, ngày nào cũng sống chung với nhau mà?”

“Chú nói bậy bạ gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thấy người này nói chuyện không đáng tin, “Rốt cuộc chú là ai? Tôi không phải nằm mơ, là chú chui vào giấc mơ của tôi đúng không?”

“Ừm… Không hổ là người kế thừa dòng máu mạnh nhất, mất trí nhớ mà vẫn có thể phán đoán được. Về sự tồn tại của ta, về sau cậu sẽ biết.” Người nọ cười cười, “Chúng ta bây giờ không nói về chuyện này, lần này ta đến không phải vì nó.”

“Vậy chú muốn gì?”

“Cậu phải lên chiếc thuyền đó!”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Chú đến vì chuyện này?”

“Không sai.” Người nọ đến gần, nói vào tai hắn, “Ở đó có thứ cậu cần… cũng có thứ Lam Minh cần…”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên Miêu Tiêu Bắc thấy đầu đối phương xé làm hai, ở giữa có ngọn lửa nổi lên, sau đó cả người như tờ giấy bốc cháy, hóa thành tro bụi… Lúc ông dần biến mất, ở khóe miệng còn mang nụ cười đắc ý, trông rất đáng giận.

“Anh…” Miêu Tiêu Bắc lùi ra sau mấy bước, ngẩng đầu, mới nhìn thấy phía sau người đó là Lam Minh đang mang sắc mặt khó coi, tay cầm đao.

Miêu Tiêu Bắc hiểu ra, Lam Minh cũng chui vào giấc mơ, hơn nữa còn giết chết… người kia.

“Lam Minh.”

“Cậu mơ thấy ông ta từ bao giờ?” Lam Minh nghiêm mặt giữ chặt Miêu Tiêu Bắc, “Cao như vậy, đứng đây làm cái gì?!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn xuống, bên dưới sâu vạn trượng. Cũng may Lam Minh đã kéo hắn đi rồi… Đáp xuống mặt đất trên vách núi, “Quỷ già kia bắt đầu làm phiền cậu từ bao giờ? Sao không nói cho tôi biết?”

Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh có chút hung dữ, nói, “Chỉ mới vừa nãy… Lâu rồi tôi không có nằm mơ.”

“Ông ta bảo cậu làm gì?” Lam Minh truy hỏi, “Đừng để ý ông ta, đầu óc ông ta không bình thường!”

Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh căng thẳng, liền hỏi, “Anh sao lại vậy? Người đó là ai?”

“Chính là con rùa khốn kiếp, cậu quan tâm ông ta là ai làm gì?!” Lam Minh tức giận kéo Miêu Tiêu Bắc lại, muốn đánh vào trán hắn.

“Sao lại…”

Miêu Tiêu Bắc thấy thái độ Lam Minh rất tệ, không cho hắn đánh mình.

“Cậu có biết cậu hôn mê một ngày rồi không, nếu Sphinx không nói cho tôi biết quỷ già kia tìm cậu, tôi cũng sẽ không biết đi đâu để tìm cậu nữa!” Lam Minh nhíu mày, “Đây là kỹ xảo của quỷ già đó, lừa người ta nhưng thật ra là muốn mê hoặc cậu thôi!”

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh, “Tôi chỉ mới đến đây có một lát…”

“Cảnh trong mơ và sự thật không cùng cách tính thời gian, nếu không cậu cảm thấy tại sao yêu ma quỷ quái lại sống dai như vậy?! Cậu không sợ đứng nói chuyện với ông ta, lúc quay về tóc đã bạc trắng?!”

“Chẳng phải anh nói tôi không già sau… anh làm gì vậy!” Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh bế mình lên, có chút bất mãn.

“Mang cậu về, về rồi nói tiếp, sau này không được tới đây nữa.” Nói xong, hắn ôm Miêu Tiêu Bắc nhảy xuống, tựa như nhảy xuống đám mây.

Miêu Tiêu Bắc thấy trước mặt tối sầm… Lúc mở mắt ra, đã thấy mình nằm trên sô pha mềm mại, hơn nữa còn nhìn thấy Cổ Lỗ Y một tay đang nhéo tai mình, một tay đánh một cái, bàn tay mềm mềm tiếp xúc trên mặt, ba một tiếng, sau đó xoa xoa, lại gần thổi hai cái.

Thấy Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng mở mắt, mọi người xung quanh đều nhẹ nhàng thở ra.

Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy nhìn ra ngoài, quả nhiên trời đã tối, cảnh trong mơ ngắn ngủi như cái chớp mắt, không nghĩ ở hiện thực lại dài như vậy!

“Không sao chứ Bắc Bắc?” Bạch Lâu bắt mạch cho Miêu Tiêu Bắc, nói, “Tôi đã hiểu tại sao có người hạ tử chú cậu, là vì muốn xâm nhập vào ý thức của cậu!”

“Xâm nhập ý thức của tôi…” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc.

“Lúc người sắp chết, là lúc ý thức yếu nhất, bởi vì linh lực của cậu mạnh, linh lực sẽ đem toàn bộ khả năng bảo vệ ý thức đi duy trì sinh mạng, đó là thời cơ cho người kia xâm nhập vào giấc mơ của cậu.”

“Xâm nhập vào giấc mơ của tôi… có lợi ích gì?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy có chút ghét bỏ còn có chút không vui, “Nếu muốn biết chuyện của tôi thì có rất nhiều cách mà.”

“Xâm nhập ý thức của cậu, có thể biết suy nghĩ trong nội tâm của cậu.” Lam Minh thản nhiên nói, “Chính là những suy nghĩ mà căn bản cậu cũng không biết.”

“Những suy nghĩ mà cả tôi cũng không biết?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, là tiềm thức trong truyền thuyết?

“Cái ông ta hứng thú chính là nó!” Lam Minh nhíu mày.

“Vậy anh vào bằng cách nào?” Miêu Tiêu Bắc có chút sốt ruột, Lam Minh chắc cũng không biết mình nghĩ gì đi.

Lam Minh ngẩn người, tới gần thấp giọng nói, “Sao? Không phục, trong nội tâm của cậu đang la hét, yêu anh yêu anh, yêu chết Lam Minh!”

Miêu Tiêu Bắc nhấc chân đá một cái, “Nằm mơ!”

Lam Minh xoa xoa bả vai, thở dài, “Ông ta vào tư tưởng của cậu trước khi cậu nhận ra, lúc cậu nhìn thấy ông ta, ông ta đã chui vào giấc mơ rồi, đúng rồi, ông ta nói gì với cậu?”

“Ông ta kêu tôi phải lên chiếc thuyền đó, nói có thứ mà tôi và anh cần.”



Lam Minh nghe xong sắc mặt liền đổi, “Nói láo, đừng để ý ông ta, không chừng lại giở trò quỷ.”

“Tại sao ông ta lại nói với tôi?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Còn nữa… anh vừa mới giết ông ta?”

“Nếu ông ta dễ chết vậy thì tốt rồi!” Lam Minh bĩu môi, “Bây giờ ông ta đang ở trạng thái bị phong ấn, muốn ra ngoài hại người cũng không được! Cho nên phải dùng chiêu này, mượn bản lĩnh thần thông truyền tin tức qua ý thức.”

“Vậy… tôi thấy ông ta cũng đâu phải người xấu.” Miêu Tiêu Bắc nói ra, Lam Minh liền cười lạnh, đứng dậy ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Đói bụng, đi kiếm gì ăn.” Lam Minh nói xong liền biến mất.

Mọi người liếc nhìn nhau, Lam Minh trông có vẻ rất để ý chuyện của cha mình.

“Bắc Bắc, đừng để ý.” Sphinx khuyên Miêu Tiêu Bắc, ” Lam Minh không có ác ý gì đâu, chỉ là do hành vi của chủ nhân năm xưa, làm cho hắn không thể chấp nhận cho nên hắn ghét là bình thường.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhéo nhéo Cổ Lỗ Y trong lòng. Hắn đương nhiên hiểu, nhưng mà, Lam Minh không phải người keo kiệt hay thù dai, đã nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện đã thông suốt, nhưng có vẻ chỉ mãi canh cánh chuyện cha mình, phải có nguyên nhân nào khác.

“Đúng rồi, tôi điều tra ra được một chút.” Cảnh Diệu Phong kéo chủ đề lại, “Du thuyền của Diêu Chính Thành đúng là rất xa hoa, hắn cũng mời rất nhiều nhà giàu. Đương nhiên, thiệp mời phát đi, có đến đủ không thì không ai biết. Trông thì rất bình thường, nhưng tuyến đường của thuyền thì có vấn đề.”

Nói xong, hắn lấy bản đồ ra, vẽ mấy đường lên, đưa cho Miêu Tiêu Bắc xem, “Ở vùng này là khu tụ tập của ác ma.”

“Khu tụ tập của ác ma?” Miêu Tiêu Bắc lần đầu tiên nghe thấy, trên biển có khu hải tặc tụ tập, trùm buôn lậu thuốc phiện tụ tập, hắn còn tin được, nhưng khu tụ tập của ác ma… Cái này có chút…

“Khí của ác ma rất nặng!” Bạch Lâu giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Mấy nơi đó, đều là nơi tụ tập của ác ma, nếu thuyền đi qua đó sẽ kéo theo không ít ác ma.”

“Diêu Chính Thành ở nhiều khía cạnh, hắn có kết cấu với ma giới.” Khiết Liêu nói, “Tôi và Lam Minh lúc nãy tới gần công ty của hắn, phát hiện có rất nhiều cửa kết giới với ác ma, có thể thấy quan hệ giữa hắn và ma giới không tệ, có ác ma bán mạng cho hắn!”

“Hắn vừa mới có điện thoại.” Bạch Lâu nói, “Nhưng không thể nghe tiếp.”

“Vậy ý của mọi người là, Diêu Chính Thành lần này tụ tập nhiều người tạo thanh thế như vậy là vì tiền?” Miêu Tiêu Bắc nói xong lại thấy không ổn, Diêu Chính Thành nói mình là cây hái ra tiền gì mà.

“Ít nhất không phải vì chuyến đi này.” Cảnh Diệu Phong nói, “Nếu cậu lên chiếc thuyền này, đi qua khu tụ tập ác ma, vậy tất cả yêu ma quỷ quái sẽ bị cậu hấp dẫn đi theo lên thuyền, cái này thì không thể nghi ngờ!”

“Hắn muốn tôi dẫn yêu ma lên thuyền?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Hắn là con người, muốn yêu ma làm cái gì?”

“Cái này chúng ta phải điều tra tiếp.” Cảnh Diệu Phong xếp giấy tờ lại, “Dù sao cũng còn nhiều thời gian.”

“Đúng vậy Bắc Bắc.” Bạch Lâu nói, “Cậu ăn gì trước đi, lát nữa nói chuyện tiếp.”

“Ăn cái gì đây.” Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, cầm balo chạy ra ngoài, “Tôi tìm Lam Minh cùng ăn.”

Cổ Lỗ Y cũng phóng theo chui vào balo.

Mọi người nhìn nhau cười… Tuy Miêu Tiêu Bắc cả ngày cứ la đánh la giết, nhưng thật ra hắn rất để ý Lam Minh.

Quả nhiên, Miêu Tiêu Bắc tìm thấy Lam Minh trong một quán ăn hắn thích nhất.

Lam Minh đang ngồi hoành thánh.

Miêu Tiêu Bắc bước tới, ngồi xuống bên cạnh, gọi phục vụ kêu hai chén hoành thánh, cùng một vài món điểm tâm.

Lam Minh ăn hoành thánh, Miêu Tiêu Bắc đợi phần của mình, tìm cơ hội, chọt muỗng vào chén Lam Minh, múc một miếng, đưa tới miệng Cổ Lỗ Y, vừa định múc miếng nữa thì bị Lam Minh chặn lại.

“Keo kiệt, lát trả cho anh.” Miêu Tiêu Bắc ngậm muỗng.

Lam Minh nhìn hắn một lúc, thở dài, múc một cái cho Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, vỗ vai Lam Minh.

Hai người cùng ăn cơm, tâm trạng tốt lên không ít, sau khi về nhà, Miêu Tiêu Bắc mang Cổ Lỗ Y đi tắm, Lam Minh ở dưới nghiên cứu cách vào công ty Diêu Chính Thành với Khiết Liêu.

Miêu Tiêu Bắc đang tắm thì thấy cửa mở, Lam bay vào, “Bắc Bắc, ta cũng muốn tắm.”

“Lam?” Miêu Tiêu Bắc cầm bàn chải, nâng đầu Lam lên, Cổ Lỗ Y cầm chai sữa tắm qua, đổ một ít lên thân Lam, cùng Miêu Tiêu Bắc tắm cho Lam.

“Ngươi sẽ không giận Lam Minh chứ?” Lam đột nhiên hỏi.

“Không, sao lại giận?” Miêu Tiêu Bắc cười cười, vỗ đầu Lam.

“Hắn hận cha là có nguyên nhân!” Lam nói.

Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Ta biết, ba ba hắn hại chết mẹ hắn, còn xem hắn là vật chứa, hận là phải.”

“Không chỉ có vậy!” Lam nghiêm túc nói, “Ngươi có biết không, vì để Lam Minh mạnh lên, cha đã tìm trăm phương ngàn kế tìm những gì Lam Minh thích, sau đó hủy dung nhan của họ! Mặc kệ đó là người hay là thú!”

Miêu Tiêu Bắc giật mình, mở to mắt nhìn Lam, trong lòng nghĩ, sao lại có người cha biến thái như vậy!

“Lam Minh rất để ý ngươi, sợ ông ta định làm hại ngươi, cho nên mới tức giận.” Đầu của Lam vẫn còn đặt trên thành bồn, “Ngươi đừng trách hắn vì đã lớn tiếng.”

Miêu Tiêu Bắc chà chà mấy sợi râu của nó, gật đầu, “Ta biết, ngươi yên tâm đi.”

“Đúng rồi…” Tắm được một lúc, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới gì đó, liền hỏi, “Tại sao cha Lam Minh nói với ta, ông ta luôn bên cạnh ta?”

“Bởi vì trên người ta và Lam Minh có máu của ông ta.” Lam chần chờ một chút, thấp giọng nói, “Hai chúng ta vĩnh viễn không thoát khỏi bàn tay ông ta… Trừ khi Lam Minh mạnh hơn, mạnh đến mức có thể hoàn toàn thôn tính nó! Khi đó, Lam Minh chính là người đứng đầu mới, còn cha sẽ biến mất mãi mãi! Đây là thứ ông ta để lại cho hai chúng ta, ‘yêu thương’ chẳng thể xa rời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp