Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 17 - Chương 150


2 năm

trướctiếp

Miêu Tiêu Bắc chuẩn bị tâm lý xong, đi theo Lam Minh bọn họ, bước về phía cánh cửa đến dị thế giới.

Cánh cửa mở ra, là một con đường thật dài, ánh sáng bắn ra chói mắt. Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại đi về phía trước, cũng cảm giác Lam Minh nắm cổ tay mình nhảy xuống…

Chờ cảm giác hai chân chạm đất, Miêu Tiêu Bắc mới mở mắt…

Xung quanh sáng sủa, nhìn lên hình như đang là buổi sáng, Miêu Tiêu Bắc bọn họ rơi lên sườn núi. Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ lấy bình minh màu xanh da trời sáng loáng sạch sẽ. Đằng xa có chim bay, trên sườn núi có thể thấy mặt biển xanh rì, còn có những bông hoa nhỏ và con nai. Bên chân có con thỏ vụt qua, gió nhè nhẹ thổi, bãi cỏ xanh đong đưa, khung cảnh tráng lệ mà đẹp đẽ.

“Nơi này là đâu?” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc hỏi Lam Minh bên cạnh.

“Một khu vực của dị thế giới.” Lam Minh trả lời.

“Đây là dị thế giới trong truyền thuyết?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh, “Sao có thể?!”

Lam Minh bọn họ nhìn nhau, “Sao lại không thể?”

“Không phải nơi hoang dã thì cũng là hoang vu này nọ, sau đó là bầu trời màu đỏ, rồi người thú khắp nơi, rồi…”m

“Bắc Bắc.” Lam Minh vươn tay sờ đầu hắn trấn an, “Kích động quá rồi, hoang dã chỉ là một khu của dị thế giới thôi, bầu trời màu đỏ các loại cũng là lúc chiến tranh mới hiện ra, khu rừng hắc ám, biển chết, khu vực ma quỷ… Cũng chỉ là những địa danh, không đại biểu cho toàn bộ.”

Miêu Tiêu Bắc há miệng, “Thật sao?”

“Nơi này không tệ.” Khiết Liêu đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, “Quy mô thành phố không nhỏ.”

“Thành phố?” Miêu Tiêu Bắc nghe đến đó, cùng Sishir cũng chưa từng đến đây chạy lên đỉnh núi nhìn ra xa.

Cảnh tượng trước mắt khiến hai người hoảng sợ, quy mô thành trấn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, tòa thành mang phong cách đặc biệt, có vẻ đã trải qua trăm ngàn tang thương biến cố. Tòa thành, quảng trường, hoa viên, thoạt nhìn giá trị nghệ thuật rất cao, cũng không phải kiểu dáng Tây Âu cũng chẳng phải kiểu dáng Trung Hoa, nhưng mà rất đẹp, với lại trông niên đại đã rất cổ xưa.

“Lớn thật!” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc không thôi.

“Cái này.” Sphinx đi tới liếc mắt, nhìn hai người, “Chỉ là thành trấn phổ thông cỡ trung thôi.”

“Cỡ trung?” Miêu Tiêu Bắc há miệng không tin nổi.

“Sau này còn có thể thấy cái to hơn.” Lam Minh ngoắc tay với mọi người, “Đi thôi, trước khi trời tối phải vào được thành tìm nhà trọ.”

“Người ở đây ăn cái gì? Trong tòa thành là quái thú hả?” Miêu Tiêu Bắc hưng phấn, đeo balo lên lưng, đi theo Lam Minh, Cổ Lỗ Y cũng là lần đầu đến, nhưng mà không khí ở đây khiến nó thoải mái, vỗ cánh bay lên không trung, vẫy vẫy đuôi.

“Ở dị thế giới chắc số lượng rồng rất ít nhỉ?” Sishir hỏi Bạch Lâu.

“Ừ, sau đại chiến năm đó đều chạy trốn tới thế giới hiện thực, chắc hẳn ở dị thế giới chỉ còn thưa thớt mấy con, trốn trong núi sâu. Địa vị của rồng ở đây khá vi diệu, có thể sẽ đưa tới phiền phức.” Bạch Lâu nhắc nhở, “Cho nên phải cẩn thận.”’

“Sẽ có người làm Cổ Lỗ Y bị thương?” Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y vào lòng.

“À, sẽ không.” Lam Minh an ủi hắn, “Rồng cho dù ở đâu đều là thần minh được kính nể, e là ở dị thế giới cũng không có ai dám tới gần Cổ Lỗ Y.”

“Vậy thì tốt.” Miêu Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ là không dám tới gần không có nghĩa là không muốn có.” Cảnh Diệu Phong nói, “Rồng rất quý hiếm, có rất nhiều quý tộc tranh giành, có được ưu ái của bạch long thì càng có địa vị cao.”

Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Ưu ái?”

“Cục?” Cổ Lỗ Y cũng ngoái đầu lại, biểu thị không hiểu.

“Nếu như được bạch long nhận định thì người đó sẽ là chủ nhân của nó, có được bạch long đồng nghĩa có được quyền lợi cao nhất.” Sishir nhún vai, “Nhưng mà Cổ Lỗ Y đã nhận định Bắc Bắc là chủ nhân, cho nên Bắc Bắc ở đây thật ra có thể dễ dàng trở thành một vị vua.”

Miêu Tiêu Bắc há to miệng.

“Ừ… Cũng hay.” Sphinx vẫy vẫy lông, “Có Lam Minh ở đây, Cổ Lỗ Y sẽ khiến cho phiền phức so ra sẽ không còn là phiền phức.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Lam Minh — Người này trước đây không biết là cái dạng gì.

Tiêu Hoa đi được một đoạn thì thấy mệt, hắn rất ít đi xa như vậy, còn là đường trên núi, dù sao cũng là con người, với lại hắn cũng không tập múa như Miêu Tiêu Bắc, được thân thể khỏe đẹp, chỉ cảm thấy hai chân thật nặng nề. So ra Miêu Tiêu Bắc rất thích ứng với không khí và hoàn cảnh ở dị thế giới, không biết có liên quan đến quyền trượng và sợi dây chuyền hay không, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, có thể bay tới bay lui.

Khiết Liêu thấy Tiêu Hoa mệt mỏi, có chút đau lòng lại gần hỏi, “Có muốn cõng không?”

Tiêu Hoa lắc đầu, hắn đã sớm tự nói với mình, đến đây không thể làm gánh nặng của Khiết Liêu… Không thể làm gánh nặng của bất kì ai!

Nhưng hắn càng không chịu, Khiết Liêu càng lo lắng, “Cưỡi ngựa nha?”



Tiêu Hoa giật khóe miệng, thỉnh thoảng cưỡi ngựa vài tiếng thì được, nhưng nếu dùng ngựa thay đi bộ, vậy thôi tự đi cho rồi, không nói tới mệt hơn mà còn đau mông, ngồi lâu cũng mắc bệnh đau thắt lưng. om

“Sau khi vào thành có thể mua xe, sẽ dễ di chuyển hơn.” Lam Minh nói xong, Miêu Tiêu Bắc hô lên, “Có cả xe sao?!”

“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Hơn nữa còn dùng đá ma pháp để lái, so với xe hiện đại dễ hơn, vừa bảo vệ môi trường vừa không hư… Dĩ nhiên, hình dáng cũng không giống!”

Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nói không nên lời, dị thế giới quả nhiên rất thú vị.

Đi được hơn một tiếng, mọi người cuối cũng cũng đến trước cửa thành.

Trước cửa thành có một pho tượng, có cái đầu thú rất to kì quái, đuôi rất dài, đầu nhọn, giữa thân thể có những hình tròn lộn xộn.

Miêu Tiêu Bắc nhìn giống con tê giác.

“Đây là thành Tác Á.” Telagura đi lên, “Yên tâm, đây là một thành phố tương đối ít quỷ quái, dân thì cũng ôn hòa, sẽ không gặp nhiều phiền phức, công tước Carson là một người lương thiện.”

“Công tước Carson?” Miêu Tiêu Bắc sờ đầu, “Nghe cảm thấy thật quý tộc.”

“Thành Tác Á còn được gọi là thành phố phù thủy, ở đây sản xuất những nguyên vật liệu để làm đá ma pháp, cho nên tập trung không ít phù thủy, mọi người cố gắng đừng gây phiền phức.” Sphinx quen thuộc lên tiếng nhắc nhở, đưa mọi người vào trong.

Miêu Tiêu Bắc không rõ, hỏi Lam Minh, “Thành phố phủ thủy?”

“À… ở dị thế giới, phù thủy không được hoan nghênh lắm, nhất là hắc phù thủy.” Lam Minh nhún vai, “Có vài nơi sẽ có thợ săn phù thủy, nhưng mà công tước Carson rất tôn trọng phù thủy, mặt khác, thành Tác Á sản xuất nguyên vật liệu, nhóm phù thủy tất nhiên muốn đến.”

“Lợi hại vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc sờ sờ dây chuyền, “Cầm cái này có tính là phù thủy không?”

“Cũng coi như là vậy.” Lam Minh gật đầu, “Là Đại Tế Ti, pháp thuật của nhóm phù thủy đối với cậu mà nói là không thực hiện được. Mặt khác, quyền trượng tượng trưng cho thân phận, dị thế giới cho dù là ai cũng sẽ hoan nghênh, là khách quý của tất cả quý tộc, cho nên, yên tâm đi.”

Mọi người bước vào thành, trước mặt là khu chợ náo nhiệt.

Đối với mấy người mới đến, cảm giác y như bước vào thế giới cổ tích — Trên đường loại người gì cũng có, thậm chí là động vật. Có cánh cũng có sừng, hình tượng so với bất kì trò chơi nào cũng nhiều hơn. Bọn họ có đi mua đồ có đi bán đồ, lui tới rất náo nhiệt.

“Cục!” Cổ Lỗ Y lần đầu đầu nhìn thấy cảnh này, ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, nhìn trái rồi nhìn phải. Miêu Tiêu Bắc, Sishir kể cả Khiết Liêu đều có tính trẻ con, thích những thứ mới mẻ.

Rất nhanh, Miêu Tiêu Bắc chú ý hai bên đường có nhiều cửa hàng kì quái, bán các loại đá khác nhau.

“Đá?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Tại sao có nhiều người bán đá vậy?”

“Là đá ma pháp tự gia công.” Telagura giải thích, “Thu nhập của phù thủy ngoại trừ xem bệnh cầu phúc ra, chủ yếu là bán đá ma pháp, nói ví dụ như đá bay, đá ẩn thân. Ở trên hòn đá thi triển ma pháp. Mua mấy viên giấu trên người, kết hợp với thần chú phù hợp, là có thể nương theo sức mạnh của đá ma pháp bay lên hoặc ẩn thân. Giá cả và pháp lực của đá ma pháp còn căn cứ theo chu kỳ sử dụng và pháp lực của người dùng mà phân chia, nguồn tiêu thụ rất tốt.”

Tiêu Hoa nghe đến đó, mắt sáng lên, “Có đá nào đi bộ giùm không?”

Trước khi hắn mở miệng hỏi, Khiết Liêu đã chạy đi hỏi người ven đường, không lâu sau quả thật mua được sợi dây chuyền, đeo lên cổ cho Tiêu Hoa.

Tiêu hoa cúi đầu nhìn, chỉ thấy một viên đá màu tím, mang hình dáng thủy tinh, rất đẹp. Bên trong thủy tinh còn có tia sáng màu tím lay động, giống như sao rơi.

“Đây là cái gì?” Tiêu Hoa hỏi Khiết Liêu.

“Có cảm giác thân thể nhẹ hơn chưa?” Khiết Liêu hỏi.

Tiêu Hoa ngẩn người, cảm nhận thử, cảm giác mệt mỏi uể oải dưới chân biến mất rồi!

Tiêu Hoa thấy khó tin. m

Telagura liếc mắt nhìn Khiết Liêu, “Lang vương ra tay hào phóng ghê nhỉ, nguyên thạch của đá ma pháp này là đá sinh mệnh, trăm ngàn năm mới có một viên, cần pháp lực rất mạnh mới làm ra, giá trị rất đắt!”

Tiêu Hoa cầm viên đá hỏi Khiết Liêu, “Cái này bao nhiêu?”

Miêu Tiêu Bắc cũng nghĩ tới, hỏi Lam Minh, “Tiền của dị thế giới và thế giới hiện thực khác nhau phải không?”

Lam Minh gật đầu, lấy bóp ra cho Miêu Tiêu Bắc xem, “Trước khi đi Long Tước cho chúng ta rất nhiều vảy rồng, đây là cơ sở tiền tệ, còn có nước mắt của hải nhân ngư tạo thành đá, cũng rất đáng giá, nhưng mà Khiết Liêu cũng có vật riêng của mình, dị thế giới cũng dễ dàng trao đổi vật.”

“Vật của mình?” Mọi người nhìn Khiết Liêu, Khiết Liêu cười, từ bên hông lấy ra cái túi đưa cho Miêu Tiêu Bắc xem.

Mở tui ra cho mọi người xem, là một bọc răng trắng toát.

“Răng nanh?” Miêu Tiêu Bắc lấy ra một cái xem, để lên chỗ răng nanh đã bị nhổ.



Khiết Liêu cất túi vào, “Đây là răng của người sói, giá trị vô cùng quý, có thể khảm thạch làm thành dây chuyền, giá trị cỡ kim cương ở thế giới hiện thực. Nói thật, tiền tệ ở dị thế giới càng thêm hàng thật giá thật, không giống thế giới loài người, dùng nguyên tố kim loại làm thành, còn không thì đi in giấy.”

Miêu Tiêu Bắc thấy không ít răng, hỏi Khiết Liêu, “Đây là bao nhiêu? Người sói thay răng nhiều vậy hả?”

“Dĩ nhiên không phải.” Khiết Liêu nhướn mày, “Là đám sói con thay răng bị rụng.”

Mọi người đang nói chuyện cũng đến quán ăn nhỏ.

Tinh thần Tiêu Hoa sáng sủa, đã sớm không thấy mệt mỏi, tò mò nhìn xung quanh. Khiết Liêu bảo hắn giấu đá ma pháp vào trong, tránh khỏi để người ta dòm ngó.

Ngồi xung quanh chiếc bàn lớn… Mọi người dẫn đến nhiều sự chú ý.

Cổ Lỗ Y đói bụng rồi, ăn đồ ăn vặt do Miêu Tiêu Bắc mang theo, lấm lét nhìn xung quanh, thấy không ít người đều kinh ngạc nhìn mình, liền chui tọt vào balo, cũng như thường ngày, chọn một góc thoải mái, vừa ăn vừa chơi PSP.

Quán ăn có hình dáng kì lạ, nhiều người nhăn nhúm, đưa bia cho mọi người, rồi đánh giá, mặt không đổi sắc hỏi mọi người ăn gì.

Sphinx gọi đồ ăn.

Ở dị thế giới, Sphinx có địa vị nên cũng không cần ẩn núp. Mà Miêu Tiêu Bắc phát hiện, so với Sphinx còn có nhiều tên quái dị khác, cách đó không xa có con gấu ngồi ăn chung với con kiến to.

“Bắc Bắc.” Lam Minh búng tay trước mặt Miêu Tiêu Bắc, “Kéo hồn về, đừng nhìn chằm chằm người ta.”

“Ờ…” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy không ý tứ, phục hồi tinh thần, liền ăn cơm nước trên bàn, thấy hợp khẩu vị, cầm tô mì trước mặt lên nếm thử, hỏi Lam Minh, “Chẳng lẽ cũng dùng ma pháp làm?”

“Bắc Bắc, dị thế giới có rất nhiều chủng tộc phụ trách nấu cơm.” Bạch Lâu bỏ mấy cái bánh ngọt vào balo của Miêu Tiêu Bắc cho Cổ Lỗ Y, ý bảo cả hai mau ăn, đừng có hỏi mấy câu thiếu muối nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Miêu Tiêu Bắc chú ý những ánh mắt nhìn bọn họ càng ngày càng nhiều, cũng có chút câu nệ, người đến ăn cũng nhiều hơn, những người khách kì lạ bắt đầu bàn tán xôn xao. om

Lúc này, có mấy người trông như lính chạy vào, sau khi đi vào trong nhìn xung quanh, lấy ra tấm da dê so sánh, vươn tay chỉ Miêu Tiêu Bắc, “Chính là hắn!”

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn, Cổ Lỗ Y trong balo cũng nhô đầu ra nhìn.

Bên ngoài càng có nhiều binh sĩ chạy vào hơn, dẫn đầu là một thủ lĩnh khôi ngô, sau khi nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc liền nói, “Bắt hắn lại!”

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, đầu tiên là theo bản năng ôm Cổ Lỗ Y trong balo, sau đó nhìn xung quanh, xác định bọn họ có phải đang nói mình không.

Sphinx không hiểu hỏi Telagura, “Chuyện này là sao?”

Telagura lắc đầu, “Không biết, đã lâu không đến đây rồi.”

Đám binh sĩ xông vào vây quanh bọn họ, bảo Miêu Tiêu Bắc đi diện kiến vua.

Miêu Tiêu Bắc chẳng hiểu gì, hắn mới đến đây có vài tiếng, sao lại xảy ra chuyện rồi?

“Sao lại bắt người?” Sishir không rõ.

“Hắn có la bàn và quyền trượng, nhất định là phù thủy, tất cả phù thủy trong thành Tác Á đều phải đến hoàng cung! Đây là mệnh lệnh của công tước Carson!”

Mọi người nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Nhận lầm người rồi, tôi không phải phù thủy, chỉ là một người bình thường.”

Miêu Tiêu Bắc nói xong, xung quanh đều loạn lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Sphinx nhỏ giọng nhắc nhở, “Tiêu Bắc, cầm quyền trượng còn có la bàn, sẽ nhìn là phù thủy, đừng cãi.”

“Thật là không phải mà!” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Mặc đồ rằn ri chẳng lẽ là quân nhân, mang băng đỏ chưa chắc là quản lý thành phố!”

Lam Minh vỗ vai hắn, “Bắc Bắc, đừng kích động.”

“Dám cãi mệnh lệnh của công tước Carson, bắt lại!” Tính tình của tướng tĩnh rất nóng, phân phó người bắt Miêu Tiêu Bắc lại, Miêu Tiêu Bắc đương nhiên không đi, Lam Minh bọn họ càng không. om

Khiết Liêu đứng lên, “Quá xui, chưa gì đã gặp phiền phức.”

Mọi người đang lúc giương cung bạt kiếm, bên ngoài vang lên giọng nói, “Trợ lý!”

Giọng nói rất uy nghiêm hùng hồn, đám binh sĩ như nghe chỉ lệnh, đứng thẳng tại chỗ.

Bên ngoài có một người đi vào, tay khẽ giơ lên, bọn lính lập tức đứng im không dám nhúc nhích, như người máy.

Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, lén nhìn Lam Minh, chỉ thấy hắn nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp