Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 17 - Chương 148


2 năm

trướctiếp

“Cừu?!”

Mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm con cừu to trước mặt.

“Ngươi…” Biểu tình của con cừu lúc này càng thêm hoảng sợ, mở to mắt nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc không nói nên lời, mọi người rốt cuộc cũng biết khi động vật trợn mắt há mồm là trông thế nào.

“Cừu biết nói!” Sishir đột nhiên kêu lên.

“Cừu biết nói!”Khiết Liêu cũng ồn ào theo, “Còn là con đực!”

Tiêu Hoa đánh hắn một cái, “Đực hay cái có cái gì khiếp sợ chứ!”

“Không phải.” Khiết Liêu rất nghiêm túc nói, “Không phải dê rừng đều là con đực sao, có ria mép, cừu đều là con cái, lông xoăn xoăn nè.”

Mọi người cũng nhịn không được xoay đầu nhìn hắn.

Tiêu Hoa theo dõi một lúc lâu, “Ai nói cho cậu nghe?”

“Người già trong tộc đó.” Khiết Liêu đáp,

Sửng sốt một lát, Tiêu Hoa đột nhiên xoa đầu hắn, “Cậu thật dễ thương.”

Đôi mắt của Khiết Liêu lúc này hơi đỏ lên, Miêu Tiêu Bắc vội vàng giật Tiêu Hoa lại, bên này thật quá không thích hợp!

Sphinx ở bên cạnh có chút khó hiểu, lần đầu tiên thấy mình nói chuyện, những người này cũng đâu có kích động đến vậy, vì vậy bước lên vài bước, hỏi con cừu, “Quả nhiên là ngươi, nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngươi còn sống, chưa chết nhỉ?”

“Linh hồn của chủ nhân còn chưa tiêu vong, ta sao có thể chết được, ngược lại phải hỏi ngươi đó con sư tử háo sắc.” Con cừu có vẻ rất khinh bỉ Sphinx, không nhìn mọi người, bước nhanh về phía Miêu Tiêu Bắc, phủ phục dưới đất, “Chủ nhân, rốt cuộc thần cũng tìm được ngài, thần đợi giờ khắc này lâu lắm rồi.”

“Khóc kìa!” Sishir che mặt không tin nổi.

“Ừ!” Khiết Liêu cũng gật đầu, “Cừu khóc!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm con cừu trước mặt thật lâu… Nói thật, hắn lớn lên ở thành phố, lần đầu tiên gặp một con cừu mập mạp như vậy, hơn nữa lông còn xoăn xoăn, thoạt nhìn rất mềm! Nó gọi mình là gì… chủ nhân?

Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ, không tự chủ vươn tay sờ nó của nó, quả nhiên, “Lông cừu tinh khiết đúng là không giống nha!”

Sphinx và Lam Minh theo bản năng giật khóe miệng, Bắc Bắc dạo này lạnh quá!

Con cừu ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, bắt đầu còn ngạc nhiên, sau đó thì hiểu ra, “Thì ra là thế, linh hồn sống lại, chủ nhân từ bỏ thân phận của mình, thì ra là thế…”

“Này.” Lam Minh cắt ngang nó lẩm bẩm, hỏi, “Ngươi chính là nhiếp ảnh gia chụp tấm ảnh kia?”om

Lam Minh còn chưa dứt lời, con cừu đã quay phắt sang nhìn hắn, đột nhiên nhảy dựng chắn trước mặt Miêu Tiêu Bắc, rống lớn về phía Lam Minh, “Ngươi… ngươi lại sống lại! Cút xa ra, đồ ác ma này, không được xuất hiện trước mặt chủ nhân!”

Lam Minh nhìn trời, móc lỗ tai, hình như không phải lần đầu tiên nghe thấy.

Cổ Lỗ Y vẫn ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, nhìn chằm chằm con cừu, nó lẩm bẩm bên tai Miêu Tiêu Bắc — Bắc Bắc, con cừu mập ghê!

Miêu Tiêu Bắc cũng gật đầu, “Ừ đúng đó.”

“Chủ nhân, sao ngài có thể ở cùng với ác ma chứ?” Con cừu đi khuyên bảo Miêu Tiêu Bắc, “Bọn họ sẽ lừa dối ngài, giống như khi đó hại chết ngài vậy!”

“Ê!” Sphinx nhíu mày, “Ngươi nói cho rõ đi, là ai hại chết Đại Tế Ti? Lão hồ đồ?”

“Ta già?!” Con cừu có chút ngoài ý muốn để ý đến tuổi tác, “Ta già chẳng lẽ ngươi còn trẻ?”

“Ta trông đỡ hơn ngươi nhiều, cũng không dong dài như ngươi!” Sphinx hình như có chút hiềm khích với con cừu này, rất không có não gây nhau.

Khiết Liêu hỏi Lam Minh, “Ai vậy?”

Lam Minh ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, ngươi không nhớ nó?”

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tôi nhìn thấy một con cừu.”

“Chủ nhân! Là thần! Telagura!” Con cừu nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc, hình như có chút kích động.

“Cái gì ra?” Miêu Tiêu Bắc thấy cái tên rất khó đọc, Cổ Lỗ Y vuốt cằm cũng tiếp tục nhìn cẩn thận, đột nhiên quay sang nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, thịt cừu!”

Khiết Liêu cũng nhe hàm răng, “Đúng là không tệ…”

“Này!” Con cừu tên là Telagura nhảy dựng, “Các ngươi dám vô lễ với ta như thế, đám tiểu quỷ kia!”m

Bạch Lâu nói với Lam Minh, “Tôi có nghe cái tên Telagura này rồi, trong truyền thuyết có nói hắn là trí giả trường thọ nhất, hắn biết rất nhiều thứ, gần như bao quát toàn bộ tri thức, đồng thời phụ trách nuôi nấng Đại Tế Ti.”

“Đúng vậy.” Sphinx gật đầu, “Chỉ là đây là truyền thuyết thôi, ngoài đời cũng chẳng khác gì một con cừu bị đem đi nướng cả, còn rẻ tiền.”

Telagura tái đi trong nháy mắt, biểu tình hung tợn, “Các ngươi…”

“Đi thôi.” Sphinx ngáp một cái, “Chẳng có ai làm gì Bắc Bắc, ồn ào làm gì. Linh hồn nếu đã sống lại thì cũng không phải người xưa nữa, chỉ có năng lực là kéo dài.”

Telagura cũng không có cách nào khác, nó đi tới chỗ Miêu Tiêu Bắc, “Ta chỉ muốn gọi chủ nhân, cũng không muốn chiêu đãi đám ma quỷ các ngươi.”

“Ê!” Khiết Liêu nhe răng với nó, “Đừng có một tiếng gọi ma, một tiếng gọi quỷ, ngươi là cái gì chứ?”

“Ta là thần tộc tôn quý, có trí tuệ! Lang vương thời nay còn là hỗn huyết giữa lang và huyết tộc! Đúng là làm trái luân lý người xưa… không, sói xưa!”



Lời Telagura nói rất cay nghiệt, Khiết Liêu nheo mắt lại, Tiêu Hoa ở bên cạnh xoa cằm, “Hay là đem đi làm thịt nấu ăn đi.”

“Đồng ý…” Sishir, Bạch Lâu bọn họ cũng gật đầu, Cổ Lỗ Y vui vẻ vỗ tay.

Telagura cảnh giác lùi lại, nhìn chằm chằm mọi người.

Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Nó là bạn kiếp trước của tôi?”

“Là tùy tùng.” Sphinx giải thích cho Miêu Tiêu Bắc, “Trí giả từ nhỏ chính là tùy tùng của Đại Tế Ti, nhưng mà tính tình của hắn bảo thủ, cuối cùng chính là một lão hồ đồ!”

Telagura nhìn Sphinx hung tợn.

“Ồ!” Miêu Tiêu Bắc vỗ đầu Telagura, “Không được vô phép với bạn bè của ta như vậy, nói cũng không được.”

“Bắc Bắc.” Lam Minh nhỏ giọng nói với hắn, “Kiếp trước cậu còn tệ hơn nó gấp trăm lần.”

Miêu Tiêu Bắc há to miệng kinh ngạc, “Đại Tế Ti đáng ghét vậy sao?”

“Đúng vậy!” Lam Minh ở bên cạnh gật đầu, “Cho nên mới nói bây giờ đáng yêu hơn nhiều.”

“Đừng nghe hắn nói bậy!” Telagura vội vàng phủ nhận, “Chủ nhân, ngài trước kia chính là một hóa thân cao quý, tồn tại dưới dạng thần linh, đừng có ở chung với đám ác ma này!”

“Lại mắng người.” Miêu Tiêu Bắc túm lông nó, cảm khái — Lông mềm thật! Lúc ngủ lấy làm gối đầu chắc chắn không tệ.

“Chủ nhân!” Thần sắc của Telagura trông rất đau khổ.

“Telagura.” Miêu Tiêu Bắc thấy tiếp tục cãi nhau cũng không có lợi ích gì, nếu là trí giả thì chắc chắn biết rất nhiều chuyện, chi bằng nói chuyện nghiêm túc, “Chúng ta vào trong nói chuyện được không? Có một số việc muốn hỏi ngươi.”

“Đương nhiên được, chủ nhân, ngài có thể phân phó bất cứ điều gì, không cần khách sáo.” Telagura đưa bọn họ vào trong.

Tiêu Hoa ở bên cạnh hỏi Khiết Liêu, “Nó ở dạng này thì chụp ảnh thế nào? Dùng chân sao?”

Khiết Liêu mỉm cười, “Nó giống như Sphinx, cũng có thể biến thành hình người, chỉ là cả hai già quá rồi nên đi bốn chân thì vững hơn.”

“Ồ.” Tiêu Hoa gật đầu, “Vậy thịt cừu hầm không ăn được rồi, già quá.”

Khiết Liêu biết Tiêu Hoa còn đang bất bình vì Telagura nói không tốt về hắn, nên liền vươn tay vỗ vai Tiêu Hoa, “Đừng quá để ý, lời khó nghe hơn tôi cũng từng nghe rồi, mình căn bản không thể cản người ta nghĩ cái gì.”

Tiêu Hoa nghe như thế, trong lòng càng thêm khó chịu, trước đây hắn từng nghe Bạch Lâu nói, ở giới thần ma, hỗn huyết bị kỳ thị rất nặng. Hỗn huyết chia làm hai loại, siêu hỗn huyết và đê hỗn huyết.com

Đê hỗn huyết phần lớn là thấp kém, loại hỗn huyết này rất lù đù, trong giới thần ma được xem là đối tượng nô dịch, rất nhiều thần ma đều xem đê hỗn huyết là culi thậm chí là đồ ăn, địa vị còn thấp hơn cả con người.

Mà siêu hỗn huyết thì giống như Lam Minh và Khiết Liêu vậy, pháp lực mạnh hơn cả thần ma. Mà quan trọng nhất là không thể bắt linh hồn của họ, tính cách khác biệt, có khi làm việc độc lập, đại đa số thần ma đều sợ hãi.

Bởi vậy hỗn huyết khi còn bé thường bị đồng loại xa lánh và ăn hiếp, tình cảm trong giới thần ma cũng là sự kỳ thị lẫn ao ước, đố kỵ, thù hận, vân vân.

Mọi người đi vào phòng khách trong biệt thự, vừa mới vào đã ngửi thấy mùi ẩm mốc bốc lên.

“Oa… bao lâu rồi ngươi không quét dọn?” Sphinx nhịn không được bịt mũi.

“Đây là tư liệu được giữ gìn từ xưa tới nay!” Telagura bất mãn hừ một tiếng, “Kẻ thô lỗ đúng là kẻ thô lỗ, cái này gọi là mùi thơm của kiến thức!”

Mọi người nhịn không được giật mí mắt, mùi thơm của kiến thức thì ra là mùi mốc.

Căn phòng rất cao, trên các bức tường được dựng những cái giá sách, tầng tầng lớp lớp tài liệu, nhưng phần lớn đều là những tấm da cừu từ xưa vẻ bản viết tay thẻ tre.

“Ngươi ở đây bao lâu rồi?” Sphinx giật mình hỏi.

“Kể từ sau khi tách khỏi chủ nhân, ta vẫn chờ ở nơi này.” Telagura tiếc nuối nói, “Ta vốn cho là chủ nhân sẽ thức tỉnh sau một trăm năm, không nghĩ tới ngài ấy cũng không chọn sống lại, mà là luân hồi…vì vậy liền bỏ lỡ.”

“Vì sao ngươi trốn ở đây?” Lam Minh đối với địa điểm sinh ra nghi hoặc.

“Ngươi quả nhiên bị phong ấn tới choáng váng rồi.” Telagura không bỏ qua bất kì cơ hội nào để chế nhạo Lam Minh, “Ta đương nhiên muốn xem cánh cửa.”

“Cửa?” Lam Minh sửng sốt.

“Ngươi là nói cánh cửa thông tới dị thế giới?” Khiết Liêu cũng giật mình.

Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa nhìn nhau, không biết cửa gì, hơi kinh ngạc.

Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc ngáp, bây giờ trong đầu nó chỉ toàn là thịt dê nướng.

“Những cánh cửa thông tới dị thế giới đều bị đóng hết rồi!” Bạch Lâu nhíu mày, “Không có khả năng mở ra!”

“Còn lại một cánh cửa bị ẩn giấu.” Telagura nói lời này thì uể oải, “Năm đó sau khi đại chiến giữa thần ma kết thúc, Lam Minh bị phong ấn, chủ nhân biến mất… Các cánh cửa đều bị đóng lại. Thánh vật vũ dạ tập, ngoại trừ những lời nguyền trân quý ra, còn có một thân phận đặc biệt, chính là chìa khóa.”

“Chìa khóa?” Miêu Tiêu Bắc lần đầu nghe thấy.

“Theo lý mà nói, tất cả vũ dạ tập, cũng chính là chìa khóa đã được đưa đến thế giới loài người, bởi vậy cửa vẫn đóng, thần ma không thể đi qua.” Telagura nói tiếp, “Nhưng có một quyển bị lưu lại dị thế giới, do đó còn một cách cửa không bị khóa.”

Sphinx trong nháy mắt bừng tỉnh, “Cho nên lực lượng hắc ám từ cánh cửa đó tràn đến, ô nhiễm năng lượng ở đây, địa linh tử vong, năng lượng mất thăng bằng nghiêm trọng, có đúng không?!”

Telagura gật đầu, nhìn mọi người, “Các ngươi đúng là rất nhàn nhã, không bao lâu nữa con người sẽ gặp họa. Đến lúc đó, cả thế giới loài người sẽ bị dị thế giới ngầm chiếm, thời đại hoang dã mở ra. Nhưng mà cũng không sao, dù sao với năng lực của các ngươi, đến đó dị thế giới vẫn là làm bá chủ, nói không chừng còn khơi mào đại chiến giữa thần ma, lại hủy diệt thêm vài quần thể. Dù sao vẫn là không ngừng giết chóc.”

“Ngươi nói gì?” Miêu Tiêu Bắc nghe thấy cũng hết hồn, “Cái gì dị thế giới? Cái gì đại chiến?!”

Telagura ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Chủ nhân, chỉ có năng lực của ngài mới có thể ngăn cản.” m



“Hả?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.

“Phong ấn cánh cửa tạm thời, cất vào kho, sau đó đến dị thế giới tìm quyển vũ dạ tập kia, mang về đây! Như vậy cửa sẽ đóng. Nếu không, không bao lâu nữa, con người sẽ trở thành lịch sử.”

“Phong ấn dị thế giới?” Miêu Tiêu Bắc không nghĩ ra, mỗi một từ này đối với hắn rất mơ hồ, rất xa xôi, hăn căn bản không biết làm thế nào.

“Nếu cửa vẫn mở.” Bạch Lâu đột nhiên hỏi, “Vì sao trong khoảng thời gian này mới bị rò rỉ năng lượng? Là có người cản trở?”

Câu hỏi của Bạch Lâu đều khiến Lam Minh và Sphinx cùng nghi hoặc.

Telagura mỉm cười, “Quỷ sư quả nhiên rất thông minh, không lừa dối các ngươi, dị thế giới bây giờ cũng không yên ổn, các sức mạnh và nhóm người kì lạ tụ họp, hình như chuẩn bị cho một cuộc lớn hơn. Nhưng mà bây giờ chỉ có một tin vui duy nhất — Cho dù ở đâu, cũng chưa có ai tìm được quyển vũ dạ tập bị giấu kia.”

“Sao ngươi biết?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Hiện tại giới thần ma ở lại thế giới loài người đều do năm đó chưa đóng cửa mà đến được, mà người muốn qua được, phải có chìa khóa, nếu không sẽ chẳng có cách nào đi qua! Quyển vũ dạ tập kia bị lạc ở dị thế giới, hình thành ràng buộc giữa hai thế giới.” Telagura trả lời, “Nói cách khác, nếu bên lực lượng hắc ám tìm thấy vũ dạ tập, là có thể gọi thần ma từ dị thế giới đến, tới lúc đó…”

“Oa!” Khiết Liêu nghe đến đó cũng nhe răng, “Địa cầu không tránh được biến thành lò sát sinh!”

“Chủ nhân!” Telagura đi đến bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, “Ngài nhất định phải ngăn cản tất cả chuyện này! Bây giờ năng lượng càng tràn ra nhiều hơn, rất nguy hiểm!”

“Ta…” Miêu Tiêu Bắc co quắp, phải làm sao?

“Cửa ở đâu, dẫn chúng ta đến đó!” Lam Minh đạp Telagura một cái, bảo nó dẫn đường, đừng dài dòng nữa.

Telagura không cam tâm tình nguyện, dẫn Lam Minh bọn họ ra sau biệt thự,ở đó có một khe núi, đi theo con đường đen kịt, rất nhanh đến trước một tòa thành cổ.

Chờ đi đến gần xem, Miêu Tiêu Bắc liếc một cái liền nhận ra pho tượng, giống như trong mơ, “Chính là chỗ này!”om

“Đây là đường duy nhất để tìm cửa đến dị thế giới.” Telagura nói, đẩy cửa tòa thành.

Bên trong tòa thành đen kịt, xuất hiện một con đường dài chói mắt.

“Bên dưới có sương mù màu đen!”Miêu Tiêu Bắc chỉ vào dưới cửa, tất cả mọi người nhìn sang, phát hiện quả nhiên — Có sương mù, đây là do năng lượng hắc ám rò rỉ sao?

“Chủ nhân, tài liệu và những gì ngài dùng năm đó thần đều cất giữ.” Telagura nói với Miêu Tiêu Bắc, “Ngài nhìn xem, nói không chừng có thể khôi phục ký ức… Ui da!”

Nói còn chưa xong đã bị Lam Minh đạp một cái, “Đã nói rồi, đây không phải là Đại Tế Ti của nhà ngươi, hắn tên là Miêu Tiêu Bắc!”

“Ta chỉ biết là linh hồn của chủ nhân!” Telagura tức giận nói, “Đại ác ma ngươi lại có chủ ý gì? Ngươi lẽ nào đã quên mình từng làm gì à? Lam Minh thối tha!”

“Cục?” Cổ Lỗ Y nghiêng đầu không hiểu được, trước đây Lam Minh có tiếng xấu?

Miêu Tiêu Bắc thật ra có biết một ít, dù sao Lam Minh cũng sống nhiều năm như vậy, bản thân chỉ biết hắn được ít ngày. Nhưng mà những thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là, quá khứ đó không liên quan đến mình! Tựa như quá khứ của mình và hiện tại vậy.

“Telagura.” Miêu Tiêu Bắc bước tới vỗ đầu nó, “Đem những văn tự trước đây của Đại Tế Ti đến đây cho ta xem, còn có những thứ hắn dùng nữa.”

“Được!” Telagura vui vẻ chạy đi lấy.

Khiết Liêu có chút hưng phấn, “Nói vậy chúng ta có thể đến dị thế giới? Tôi chưa từng đến đó! Chắc hẳn là còn lang tộc sót lại!”

“Tôi cũng chưa!” Sishir cũng rất hưng phấn, “Cửa thông với dị thế giới dưới địa ngục đã bị Lucifer khóa lại, chú ấy nói ở đó có rất nhiều kẻ xấu.”

“Cũng đâu có phải đi nghỉ phép.” Sphinx rất bất đắc dĩ, nhưng mà nghĩ đến nơi đó, Lam Minh lại không muốn bước đến. Nhưng nếu không đến đó thu hồi vũ dạ tập, tai họa ập đến là điều không thể tránh khỏi, Lam Minh chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra.

Đêm đó mọi người ở lại biệt thự của Telagura, Miêu Tiêu Bắc lật xem ghi chép của Đại Tế Ti. Những chữ viết đã từ xưa, nhưng kì lạ là, hắn có thể đọc hiểu.

Lam Minh dẫn mọi người về nhà thu dọn đồ đạc và chuẩn bị công cụ, lần này đến dị thế giới, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng.

Miêu Tiêu Bắc đọc sách mệt, liền ngủ một giấc, tỉnh lại thì uống cà phê rồi đọc tiếp. Teragula nhân dịp không có Lam Minh ở đây, nhỏ giọng hỏi, “Chủ nhân, sao ngài lại ở chung với bọn Lam Minh vậy? Hắn sẽ hại ngài!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn nó, sau ngồi để sách xuống, nghiêm túc nói, “Telagura.”

“Vâng?”

“Ta không phải Đại Tế Ti, ta là Miêu Tiêu Bắc, chuyện ngày xưa ta không nhớ gì cả, Lam Minh bọn họ đều là bạn của ta, ngươi không được nói bọn họ như vậy.”

“Nhưng bọn họ là ma quỷ! Bản chất của ma quỷ sẽ không bao giờ thay đổi, lừa dối và tà ác…”

“Ta không muốn nghe những điều này!” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Ta tin tưởng bọn họ.”

“Chủ nhân…”

“Sau này gọi ta là Tiêu Bắc hoặc Bắc Bắc.” Miêu Tiêu Bắc vuốt mớ lông xù trên đầu nó, “Đừng gọi chủ nhân nữa.”

“Nhưng…”

“Telagura.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên trầm giọng, nhéo nhéo cái tai cừu, “Lời đã nói, đừng để ta lặp lại hai lần, ngươi không muốn biến thành thịt cừu nướng mà đúng không?”

“A…” Telagura hít một hơi lạnh, liền thấy Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc nhìn mình với ánh mắt không hề có ý tốt, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất nằm sấp dưới chân Miêu Tiêu Bắc, thở dài.

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc hài lòng, vỗ đầu thú cưng mới, “Ngoan.”

Bên ngoài cửa sổ, Sphinx nhìn lén giật khóe miệng, nói với Lam Minh bên cạnh, “Bắc Bắc không đơn giản nha, xem trí giả của dị thế giới thành thú cưng còn thuần dưỡng.”

Lam Minh nhướn mày, “Đừng nói, mang Bắc Bắc đến dị thế giới có thể sẽ còn gặp chuyện thú vị hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp