Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 13 - Chương 128


2 năm

trướctiếp

Sự việc của Tiểu Nguyệt phát triển theo hướng có chút ngoài dự đoán của mọi người, đặc biệt là sự xuất hiện của Tra Phổ, khiến nó càng thêm quanh co.

Tra Phổ dùng ít pháp thuật, khiến Tiểu Nguyệt ngủ sâu, rồi mang cô tới EX, để cô nghỉ ngơi trong phòng của Phong Danh Vũ, mình thì xuống lầu nói chuyện với Miêu Tiêu Bắc bọn họ.

“Anh một tấc cũng không rời chăm sóc cô ta?” Khiết Liêu thấy bất ngờ, “Sao anh lại thích cổ?”

Tra Phổ ngồi xuống sô pha, nhận ly trà của Long Tước, nói cám ơn, vừa uống vừa nói, “Đúng, tình yêu là gì, căn bản không cần lý do.”

Khiết Liêu cười cười, không hỏi nữa.

Tra Phổ nhìn xung quanh, ca ngợi, “Không ngờ mọi người lại tụ tập một đống ở đây, làm mấy chuyện buồn tẻ.” jongwookislove.wordpress.com

“Nói cụ thể và chuyện Tiểu Nguyệt đi.” Cảnh Diêu Phong hứng thú với vụ án nhiều hơn. Bởi vì mọi lúc mọi nơi đều có thể có người bị hại mới, cho nên bây giờ phải mau chóng giải quyết Âm ma đi gây chuyện thị phi xung quanh đây.

“Tôi và Tiểu Nguyệt quen biết nhau lúc cô ấy nằm viện.” Tra Phổ uống hồng trà, kể lại cho mọi người nghe lần bọn họ gặp nhau, “Khi đó cô ấy nằm viện, tôi bởi vì vương triều phản loạn, ác đấu tử thù. Tuy rằng thắng, nhưng bị thương rất nặng, chui vào trong bụi cỏ phía sau bệnh viện tâm thần để nghỉ ngơi hồi phục. Sau khi cô ấy nhìn thấy tôi liền mang về trị liệu, lúc đó tôi nghĩ, cô gái này rất dễ thương, tại sao lại bị xem là người mắc bệnh tâm thần?”

Miêu Tiêu Bắc ngồi trên ghế sô pha, nghe Tra Phổ kể lại chuyện cũ, Tra Phổ là một người có tính cách khá quái dị, mèo hả… Dù sao cũng không giống chó thích vây lấy người, chúng nó vẫn luôn khá tùy hứng, kể cả tình yêu.

“Tôi vô cùng không thích ánh mắt đồng tình có lẽ còn có chán ghét của mấy người trong bệnh viện nhìn Tiểu Nguyệt, cô ấy ưu tú hơn so với rất nhiều người.” Tra Phổ đặt ly trà xuống, ôm lấy Tiểu Fanny ngoan dịu bò lại gần hắn, nhẹ nhàng vuốt lông, “Về phần khả năng kì lạ này của cổ, theo kết quả điều tra hiện tại của tôi, vấn đề có thể xuất phát từ bệnh viện tâm thần.”

“Bệnh viện tâm thần?”

Lam Minh sờ cằm, “Nói tới mới thấy, nơi đó đúng là chỗ tốt cho ma quái quậy phá.”

“Tôi phải chăm sóc Tiểu Nguyệt, cho nên không có cơ hội đi thăm dò, với lại bên kia có thứ tôi ghét.” Tra Phổ nhìn trời.

“Ghét?” Mọi người không rõ.

“Bên ngoài vườn có trồng một hàng tỏi với hẹ nữa!” Tra Phổ vô cùng bất mãn lắc đầu, “Khủng hoảng kinh tế dẫn tới nhà nào cũng trồng hành với tỏi, thậm chí là hẹ! Điều này khiến cho nhà mèo chúng tôi bị quấy nhiễu, tại sao bọn họ không trồng Nekokusa đi!”

Sishir rót trà cho hắn, để hắn nguôi được chút ‘tức giận’.

“À còn một thứ nữa.” Tra Phổ uống ngụm trà rồi nói, “Trong bệnh viện tâm thần, có mấy bác sĩ ý tá thích ăn hiếp Tiểu Nguyệt. Trước khi tôi ra tay, bọn họ đã chết chẳng hiểu vì sao!”

Mọi người giật mình vô cùng, Tra Phổ cười cười, “Tuy rằng tôi đỡ phải ra tay, nhưng mà tôi cảm thấy thủ đoạn của chúng vừa đê tiện vừa cực đoan, giáo huấn một chút là được rồi, tại sao còn phải hại chết người nhà vô tội của bọn họ chứ.”

“Chúng?”

“Cậu có đối tượng nghi ngờ?” Lam Minh hỏi.

“Ừ…” Tra Phổ từ trong túi lấy ra tấm hình, đưa cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ, “Tấm hình này, là một người bị bệnh rất nặng trong bệnh viện. Cô ta mang hình phạt, tới đó chữa bệnh. Thân thể vô cùng không ổn, Tiểu Nguyệt ngẫu nhiên nghe thấy các y tá nói về chuyện của cô ta, rất bi thảm. Đại khái là bị cảm động lây, Tiểu Nguyệt tuy rằng dễ thương, nhưng dù sao vẫn bị khuyết điểm của con người, chính là đa sầu đa cảm!”

Khiết Liêu lập tức gật đầu, “Đúng đúng! Cái mặt đó là không thể nào chịu nổi!”

Lam Minh vừa định phụ họa, lại bị Miêu Tiêu Bắc hung hăng trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là nuốt ngược trở vào.

“Bình thường Tiểu Nguyệt tới làm bạn với cô ta, nghe cô ta cằn nhằn, rồi an ủi cô ta.”

“Mang hình phạt chữa bệnh?” Cảnh Diệu Phong lấy máy tính ra, “Cô ta tên gì?”

“Họ Trần… Hình như là bị chứng uất ức, giết chết cấp trên của mình.” Tra Phổ nhẹ nhàng gõ đầu, “Tên gì nhỉ… Trần… Hai từ.”

“Trần Hân?” Cảnh Diệu Phong căn cứ theo những từ then chốt tìm được người này trong dữ liệu của cảnh cục.

“Đúng vậy!” Tra Phổ gật đầu, “Chính là cô ta!”

“Ừ… Cảnh ngộ đúng là không thuận lợi. Sau khi tốt nghiệp đại học cô ta tới làm một công ty trực thuộc nước ngoài, rất giỏi, thăng chức cũng nhanh, chỉ là sau đó lại đi yêu cấp trên của mình.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, “Cấp trên đó ngoài mặt thì có vẻ thủy chung lắm, sau lưng thì là một tên công tử ăn chơi, quen cô ta hơn nửa năm, lại kiếm người mới, phản bội cô. Lúc này, Trần Hân bị phản bội nên bị đả kích rất lớn, hại cô sinh non cộng thêm mất công việc… Vì vậy cô ta bị chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, giết chết hắn. Bởi vì lúc giết người không thể kiểm soát tâm trạng, nên được xử nhẹ và đưa vào bệnh viện tâm thần.”

“Nói vậy cô ta bị phản bội?” Miêu Tiêu Bắc thấy rất phù hợp với đặc điểm của hung thủ lần này… Đương nhiên, Tiểu Nguyệt cũng rất kiêng kỵ chuyện phản bội, hai người này nói chính xác, ở mặt nào đó rất giống nhau.

“Cô ta vẫn luôn bị giam trong bệnh viện, không khỏi bệnh được.” Tra Phổ nói tiếp, “Sau đó càng tái phát nhiều hơn nên bị cô lập, bị trói trên giường, có người nói khi phát bệnh còn phải chữa bệnh bằng điện. Tôi chỉ thấy cô ta ở xa xa hai lần, Tiểu Nguyệt nói chuyện với tôi thì kể chuyện về cô ta, ảnh chụp là tôi tìm thấy sau này.”

“Bởi vì Tiểu Nguyệt cũng bị phản bội, cho nên có điểm giống nhau, vì vậy tìm tới cô ta?” Lam Minh nhíu mày.

“Tiểu Nguyệt và người điên đó về bản chất là khác nhau.” Tra Phổ không cho là hai người giống nhau, “Có cùng hoàn cảnh không có nghĩa là giống nhau, Tiểu Nguyệt mạnh mẽ hơn cô ta nhiều, ít nhất sẽ không dùng cách tổn thương người khác để giảm bớt nỗi đau của mình.”

“Con người có người tốt và người xấu, loài động vật này rất phức tạp, không giống thần ma, chỉ cần dựa theo bầy đàn để phân biệt tốt xấu!” Khiết Liêu dựa vào lưng ghế sô pha, nắm đuôi Tiểu Thất phe phẩy. jongwookislove.wordpress.com



“Ừ, đúng thế!” Tra Phổ gật đầu, giữa hai người có tiếng nói chung.

Tán gẫu một hồi, Tra Phổ đưa Tiểu Nguyệt về trước, hy vọng tối nay lúc cô tỉnh ngủ, trên chương trình sẽ không có người bị hại nào nữa. Tiểu Nguyệt có vẻ ngủ rất ngon, khóe miệng còn vươn nụ cười… Tra Phổ biến về hình dạng mèo trắng, tựa vào bên cạnh cô, chiếc đuôi nhẹ nhàng phe phẩy.

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh còn có Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong cùng đi tới bệnh viện tâm thần nọ, tìm người bệnh khả nghi — Trần Hân!

Bác sĩ phụ trách thấy Cảnh Diệu Phong giơ thẻ cảnh sát lên, mặt nhăn lại, “Gần đây cô ta phát bệnh liên tục, có thể không trị được nữa, các anh bây giờ đi hỏi, cô ta cũng có khi không nói chuyện được.”

“Cô ta không phải bị bệnh về tâm thần sao?” Miêu Tiêu Bắc nghe thấy khó hiểu, “Tại sao lại nguy hiểm tính mạng?”

“Bệnh về tâm thần sẽ không khống chế được tâm trạng, hệ thống tuần hoàn và nội tiết sẽ rối loạn, làm cho cơ quan nội tạng suy kiệt, uy hiếp nghiêm trọng đến sức khỏe, thậm chí thường xuyên dẫn đến các khả năng đột tử… Có thể là gần đây cô ta rất đau buồn, không thể tự kiểm soát, vì vậy cũng rất bi kịch.” Bạch Lâu ở bên cạnh giải thích, chiếm được đồng tình của bác sĩ, “Đúng như vậy!”

“Chúng tôi vẫn phải gặp cô ta một chút.” Cảnh Diệu Phong nếu đã yêu cầu, bệnh viện tất nhiên sẽ không cản trở, mang mọi người đến phòng bệnh của cô.

Cửa phòng mở ra, chỉ thấy Trần Hân nằm trên giường bệnh, hai tay bị buộc vào giường, trên cổ tay đều là vết thương, có thể nhìn ra, lúc cô có sức sẽ không ngừng giãy dụa. Cắm dây dưỡng khí, nhỏ từng giọt… Cả người tiều tụy, tái nhợt, gầy nhom.

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, có chút thảm thương!

Mọi người không mở miệng đã phát hiện mấu chốt — Trạng thái của Trần Hân là hồn phách đã tách khỏi cơ thể, bay bay xung quanh còn hắc hóa.

Miêu Tiêu Bắc thấy một cái bóng chồng lên nhau, vẫn đang nhẹ nhàng bay bay.

“Thì ra là linh hồn thoát xác, còn ma hóa!” Bạch Lâu lắc đầu, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Tra Phổ phán đoán không sai, đúng là Trần Hân tạo cho Tiểu Nguyệt năng lực đặc biệt.”

“Chuyện này là sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh vươn tay, ở trên tường lau một cái, thoáng cái kéo được một mảng màu xanh, còn có mấy con sâu ngọ nguậy. Mấy thứ kia bị Lam Minh bắt được, bắt đầu ngưng kết thành tinh thể trong suốt màu xanh lam. Sau cùng Lam Minh ném xuống đất… Tinh thể nát vụn! Giống như Âm ma bọn họ bắt được lần trước.

Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc, “Sao cô ta làm được? Chỉ là con người bình thường thôi mà.”

“Cô ta đã không còn là con người nữa, nỗi hận thù của cô ta có thể kiểm soát sinh mạng, sau khi linh hồn ma hóa, liền có ma lực!” Lam Minh nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bởi vì thân thể suốt ngày nằm trên giường bệnh, vì vậy giọng nói của cô ta là vũ khí duy nhất. Thời gian dài la hét kêu gào, sẽ kêu gọi Âm ma tới! Tiểu Nguyệt đến đây thường xuyên, trở thành đối tượng để cô ta trút bầu tâm sự, vì vậy bị nguyền rủa, bất tri bất giác trở thành vật dẫn. Lúc Tiểu Nguyệt phát thanh, chợt nghe từ những âm ma truyền tới, người chân chính khống chế âm ma, là Trần Hân!”

“Bởi vì cô ta hận tất cả những kẻ phản bội nửa kia của mình.” Miêu Tiêu Bắc cuối cùng cũng hiểu, “Cho nên nhờ công việc của Tiểu Nguyệt, khiến âm ma đi trừng phạt những kẻ làm cô ta bất mãn. Bởi vì xin ý kiến của Tiểu Nguyệt cũng như xin mình, vì vậy cô ta rất bảo vệ Tiểu Nguyệt, phàm là người người ăn hiếp cô hay khiến cô không vui, cũng sẽ bị âm ma hại. Quả nhiên vô cùng cực đoan!”

Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu liếc mắt nhìn nhau, đều trầm mặc không nói.

Lam Minh gật đầu, vươn tay xoa xoa vai Miêu Tiêu Bắc, tỏ vẻ an ủi.

“Vậy làm cách nào ngăn cản cô ta, mới có thể khiến cô ta dừng lại?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Linh hồn đi nguyền rủa là vì linh hồn của người đó vẫn duy trì tình trạng hấp hối, chỉ cần linh hồn tan đi… Nói cách khác, khi cô ta chết, lời nguyền sẽ tự nhiên biến mất, âm ma là sinh vật cấp thấp. Không ai gọi nó, chúng nó sẽ không đi hại người, cho nên…” Cảnh Diệu Phong nói cách cứu chữa.

“Muốn Trần Hân chết?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ cô gái này tuy rằng làm ra nhiều chuyện quá khích, nhưng mà bản thân cô cũng là người bị hại.

“Rút bình dưỡng khí là giải quyết được vấn đề.” Lam Minh đưa ra giải pháp đơn giản nhất.

“Không được!” Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc đồng thanh nói.

Cổ Lỗ Y cũng gật đầu — Đúng vậy đúng vậy! Dù cho chị ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng không ai có quyền cướp đi sinh mạng của chỉ!

“Có cách khác không?” Cảnh Diệu Phong nhìn đồng hồ, bây giờ tới nửa đêm còn một khoảng thời gian dài, trong lúc này có thể nghĩ ra cách là được. Nhưng mà muốn trừ khử lượng lớn âm ma, chân chính để bọn họ tìm là từ 11h tới 1h, cũng không phải nhiều đâu!

“A!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vỗ tay một cái, “Tôi nghĩ ra rồi! Hay là xóa trí nhớ của cô ta?!”

“Được không!” Bạch Lâu suy nghĩ, gật đầu, “Cô ta sở dĩ bị điên là vì hận! Nói cách khác, chỉ cần không hận nữa, thì lời nguyền biến mất!”

“Rất đáng thử một lần.” Lam Minh gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng để lên trán Trần Hân… Bắt đầu xóa ký ức của cô. jongwookislove.wordpress.com

Lam Minh dùng ma lực xóa đi ký ức của Trần Hân, thay đổi, hàng lông mày nhíu chặt của cô cũng dần buông lỏng, u sầu trên mặt tan đi. Đồng thời, mọi người liền thấy linh hồn màu đen bên ngoài giãy dụa kịch liệt, dần dần khô héo… Màu sắc cũng dần từ đen chuyển thành trong suốt, cuối cùng quay lại cơ thể.

“Mau nhìn!”

Miêu Tiêu Bắc nói một câu, khiến mọi người tập trung tinh thần, dời đường nhìn khỏi Trần Hân, trên tường có rất nhiều tinh thể bay ra ngoài… Những tinh thể nhạt dần rồi biến thành trong suốt, bay ra ngoài cửa sổ… Sau cùng, biến mất trên bầu trời.

“Thành công?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Anh thay đổi ký ức?”

Lam Minh gật đầu, “Ừ, tôi xóa toàn bộ ký ức về người bạn trai phản bội, đổi thành hắn chết do tai nạn, đồng thời trước khi chết còn rất yêu cô ta.”



“Âm ma đều đi hết rồi!” Bạch Lâu kiểm tra xung quanh lần nữa, gọi điện cho Tra Phổ. Sau khi cúp điện thoại thì mừng rỡ nói, “Tra Phổ bên đó nói, Âm ma vây quanh Tiểu Nguyệt cũng biến mất!”

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra, uy hiếp của Âm ma đã kết thúc.

Sau khi trở về EX, Khiết Liêu hỏi thăm kết quả, biết được phương pháp giải quyết xong, trong lòng cũng thấy đáng tiếc cho Trần Hân.

Thật ra Tra Phổ nói không sai, bị phản bội cũng được, tổn thương cũng tốt, con người khi bị thất thủ chính là lúc yếu đuối nhất. Bởi vì oán hận nên đi báo thù, tổn thương những người khác, cũng không phải kẻ dũng cảm. Chỉ có khi sống thật tốt cuộc sống của mình, mới là hạnh phúc chân chính, đây là mới thắng lợi thật sự.

Từ góc độ nào đó, Tiểu Nguyệt đã đạt được, trong lúc vô ý, chiếm được lòng của một người… có lẽ nên nói là một con mèo!

Đêm đó, Khiết Liêu, Lam Minh và Cảnh Diệu Phong không biết bị cái gì, chạy đi nhậu.

Bạch Lâu kiểm tra vết thương của Tiểu Thất, hỏi, “Ba người họ bị cái gì vậy? Không phải nói tối nay nghe chương trình của Tiểu Nguyệt, kiểm tra kết quả cuối cùng sao?”

“Haiz, đàn ông mà!” Phong Danh Vũ ngồi đối diện sơn móng tay, “Khi xúc động thì đều thích uống rượu, nói hết tâm sự, anh em còn tốt hơn tình nhân.”

Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa khó hiểu ngẩng đầu nhìn Phong Danh Vũ… Ý cô như nói bọn họ không phải đàn ông vậy.

Miêu Tiêu Bắc đang cắt móng tay cho Cổ Lỗ Y, cảm giác có thứ gì đó chạm vào mình.

Cúi đầu nhìn, là Tiểu Thất.

Tiểu Thất đã lành tám phần mười, Bạch Lâu thả nó xuống đi lấy đồ uống, nó cọ cọ Miêu Tiêu Bắc, nhẹ nhàng khều khều góc áo hắn, có chút cẩn thận liếc nhìn Tiêu Hoa.

Miêu Tiêu Bắc hiểu, nó sợ Tiêu Hoa sẽ không thích nó nữa, liền bế nó lên, bỏ lên đùi Tiêu Hoa.

Tiêu Hoa ôm Tiểu Thất tội nghiệp vuốt lông, lật nó lại, để nó nằm ngửa trên đùi mình, cũng như thường ngày, chọc cho nó cười.

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y nói vài tiếng vào tai Miêu Tiêu Bắc, Miêu Tiêu Bắc gật đầu — Đây cũng xem như là cách trị liệu tốt nhất, để Tiểu Thất không thấy áy náy, mới là bình phục thật sự.

Không lâu sau, đồng hồ điểm mười hai giờ, lại đến chương trình của Tiểu Nguyệt.

Giọng nói quen thuộc của cô lại vang lên, chỉ là…

Miêu Tiêu Bắc thấy, tuy rằng giọng điệu không thay đổi, nhưng cảm giác thì không giống khi xưa.

Nhắc tới cũng thấy trùng hợp, người đầu tiên gọi tới là nam, hắn nói mình yêu một cô gái đẹp còn trẻ, so với bà vợ già hung dữ nhà mình thì tốt hơn nhiều, nói cái gì mà muốn ly hôn với bà, nhưng trong lòng lại thấy áy náy, theo đuổi tình yêu thật sự thì chắc không sai đâu nhỉ…

Miêu Tiêu Bắc nhịn không được giật khóe miệng, xong rồi, hỏi cái gì không hỏi, câu đầu tiên đã phạm vào tối kỵ.

Đợi nửa ngày, không đợi được Tiểu Nguyệt trả lời qua loa ‘dùng tình yêu cứu rỗi’, mọi người đều khẩn trương.

Chỉ thấy cô trầm mặc một hồi, sau đó bỗng nhiên lạnh như băng mắng, “Không chịu trách nhiệm, không biết xấu hổ!”

… jongwookislove.wordpress.com

Mọi người há to miệng, kể cả những người đang nghe chương trình cũng há mồm kinh ngạc không thôi.

“Anh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.” Tiểu Nguyệt nói, “Bởi vì con gái đều sẽ già đi, sớm muộn gì người mới cũng sẽ trở thành thiếu phụ có tuổi. Dĩ nhiên, anh có thể không ngừng thay người tình, nhưng đừng quên, cả anh cũng sẽ có ngày già đi, chức năng cơ quan trong người cũng suy kiệt, tới đó thì chẳng có người vợ già xấu nào chăm sóc anh, chờ người tình của mình đi tìm người khác đi ha! Báo ứng sẽ đến, trời sáng cũng sẽ tối!” Nói xong liền cúp điện thoại, cứng rắn nói, “Đạo diễn, lần sau có nhận loại này thì cứ cúp thẳng, nghe phiền muốn chết.”

Đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng mèo kêu.

Tiêu Nguyệt nhìn Tra Phổ trên đầu gối, híp mắt liếm lông, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ nhìn nhau — Đây là sao?!

Sự việc phát triển ngoài dự đoán, có người nói chương trình này rất hay, sáng hôm sau có báo đưa tin khiến cho mọi người nghị luận ầm ĩ. Hôm sau, người nghe của chương trình tăng vọt.

“Ừ!” Sáng sớm Miêu Tiêu Bắc uống sữa đọc báo, vừa xem vừa ca ngợi, “Đây cũng xem như thu hoạch ngoài ý muốn? Tra Phổ chắc là người đắc ý nhất lúc này.”

“À…” Bạch Lâu đột nhiên hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Lam Minh đâu?”

“Đúng vậy, cũng không thấy Khiết Liêu đâu!” Tiêu Hoa không vui, “Từ ngày bọn họ đi nhậu với nhau xong liền thần bí.”

“Ừ, Cảnh Diệu Phong cũng mấy hôm rồi không tới.” Sishir ở bên cạnh nói, “Hỏi Long Tước, hắn cũng không chịu nói, có vẻ rất bí mật.”

Mọi người nhìn nhau, quái lạ, bọn người kia… Làm gì sau lưng bọn họ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp